Trên một con hẻm nhỏ bẩn thỉu dẫn vào nơi ở của đấu nô và tiện nô, một bóng người đang lao đi cực nhanh, trên tay lại còn bồng lấy một người khác.
Rời khỏi con hẻm nhỏ, Bạch Hoang tay bồng lấy thi thể lạnh lẽo của muội muội hết sức chạy về phía tiệm thuốc mà hắn quen thuộc, nơi có 1 đại y sư với nụ cười hiền hòa luôn nở trên môi.
Nhanh chân lao đi, người đông ngùn ngụt hai bên đường phố, các cửa hàng, quán ăn không ngừng lướt qua 2 bên, Bạch Hoang không hề để ý. Ngay cả những vết thương được băng bó tốt đã vỡ ra, bắt đầu chảy máu không ngừng cũng không thể thu hút sự chú ý của hắn, bây giờ hắn chỉ có duy nhất 1 ý nghĩ, phải nhanh đến với tiệm thuốc của Bàn đại sư, đại sư y thuật cao thâm như vậy, chắc chắn sẽ cứu được muội muội.
Bạch Hoang vốn sinh ra đã dị dạng, hắn cũng không biết vì sao mình có thể sống được tới giờ. Từ khi nhận biết được thế giới này hắn đã một thân một mình. Nhận đủ mọi loại xua đuổi vì ngoại hình của mình. Hắn quá khác người, trong suy nghĩ của người bình thường thì hắn sẽ mang lại tai ương, xui xẻo. Lúc đến thành này, Bạch Hoang mới có 9 tuổi. Hắn từng phải tranh đồ ăn với cả đám chó do bá hộ nuôi, bị đuổi đánh, bị tát nước bẩn, bị ném rác vào thân...
Nhưng vào một đêm, trăng sáng lên cao, trong lúc hắn nằm bên lề đường, sắp trở thành 1 cái xác chết vì đói, một âm thanh non nớt, trong sáng vang lên bên tai hắn :
" Ngươi đói sao? "
Sau đó là một cái tay nhỏ tinh xảo, trắng ngần vươn đến trước mặt hắn, trên tay là 1 cái bánh bao còn bốc lên hơi nóng.
Bạch Hoang đôi mắt lờ đờ chuyển động, chợt sáng lên mảnh liệt, nhìn lấy chiếc bánh bao nóng hổi trước mặt, đây là thứ mà hắn ao ước bấy lâu nay, nhưng chỉ có thể đứng từ xa nhìn lấy, ngay cả mùi hắn cũng chỉ vô tình được ngửi qua một lần, lần đó hắn bị đánh khắp người bầm tím.
Mắt của Bạch Hoang dán chặt lấy chiếc bánh bao trước mặt, ngay cả chủ nhân của cánh tay này là ai hắn cũng không quan tâm nữa.
Nhưng, hắn không động , mặc cho nước bọt đã chảy đầy khoang miệng.
" Cho ngươi! " - Âm thanh dễ mến, thanh thuần lại vang lên
Nói rồi tay lại đưa đến gần thêm chút nữa
Lúc này, Bạch Hoang động, cũng không biết khí lực từ đâu ra, lập tức bật dậy, như sói đói vồ mồi chộp lấy chiếc bánh , hành động bất ngờ này của hắn dọa cho chủ nhân của đôi tay tinh xảo kia sợ đến mức ngã ngồi trên đất. Kia là một nữ hài khoảng 7-8 tuổi, quần áo lam lũ, tóc cột sang hai bên, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, da trắng như tuyết, trông cực khả ái.
Bạch Hoang không quan tâm, hắn mặc kệ cảm giác bỏng rát, miệng không ngừng ngấu nghiến lấy, hắn đang ngập trong cảm giác chưa từng có trước đây, mùi vị này, đây là lần đầu tiên mà Bạch Hoang hắn được ăn ngon đến vậy.
Ăn xong, hắn lại hướng đôi mắt về phía tiểu nữ hài kia, lại thấy nàng đang dùng đôi mắt to tròn, sáng tỏ, hiếu kỳ nhìn lấy hắn.
"Còn đói sao?" - tiểu nữ hài hỏi
Bạch Hoang vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm, không trả lời
Nữ hài thấy vậy nghĩ nghĩ, xong lại đưa tay ra về phía hắn
"Đi theo ta đi, nhà ta còn có, cho ngươi ăn căng bụng luôn!"
Bạch Hoang thấy vậy, thoáng do dự, nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay nữ hài.
Hai bóng dáng nhỏ bé dắt tay nhau bước đi dưới ánh trăng, chốc chốc lại có âm thanh trong trẻo non nớt vang lên
"Ta gọi Lâm Tâm Nhi, ngươi tên gì?"
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Ngươi lớn hơn ta 1 tuổi, vậy gọi ngươi ca ca đi, ca ca!"
"Ca ca, sao tóc ngươi lại có màu trắng vậy?"
"Còn có mắt ngươi nữa, thật đẹp nha!"
...
3 tháng sau
Bạch Hoang mặc đơn bạc chắp vá y phục, ngồi trước cửa 1 căn nhà đất, đang gặm bánh bao
Tuyết rơi đầy trời...
Lâm Tâm Nhi quấn một chồng chăn vải thật dày từ trong nhà chạy ra, ngồi xuống cạnh Bạch Hoang, cũng lấy ra một chiếc bánh bao nóng hổi, bắt đầu từ từ ăn.
"Ca ca, phụ thân nói năm nay sẽ mua quần áo mới cho chúng ta, ngươi thích màu gì?"
Bạch Hoang hơi dừng lại, quay đầu sang nhìn muội muội mình, xong lại quay đi, tiếp tục ăn.
Lâm Tâm Nhi chu miệng, cả hai tiếp vừa ăn vừa nhìn tuyết rơi
...
1 năm sau
Trong bãi rác gần Tiện Nhân Khu, một trung niên cường tráng, da ngăm đen, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn đang dạy một tiểu hài tóc trắng da trắng dùng đao, trong tay hai người đều có một thanh gỗ cong.
Trung niên đứng yên, một tay cầm thanh gỗ, một tay để sau lưng. Tiểu hài hai tay cầm thanh gỗ, không ngừng vung vẫy cố gắng tấn công vào người trung niên.
Trung niên nhân bước chân không hề xê dịch, từng đao từng đao đều dễ dàng hóa giải, thi thoảng còn dùng thanh gỗ gõ nhẹ vào đầu tiểu hài, miệng mỉm cười.
"Lực đạo quá yếu! Không được!"
"Rất xảo trá, nhưng vẫn quá yếu!"
"Trụ vững vào!"
"Rất nhanh, nhưng không đủ mạnh!"
Sau một hồi, tiểu hài mồ hôi nhãi nhệ, thở hồng hộc, tay cầm thanh gỗ đã run rẩy thì trung niên mới cho phép nghỉ ngơi.
"Bạch Nhi, ngươi đừng dùng đao nữa! Ngươi rất nhanh, rất tinh quái nhưng lực bộc phát lại quá yếu, từ nay chuyển sang dùng chủy thủ đi! Tuy không quá đường hoàng nhưng ở cái thế giới ăn thịt người này thì lại rất hữu dụng. Nhớ lấy, trong một trận chiến, bên thắng không phải lúc nào cũng là bên mạnh hơn!"
...
3 ngày sau đó
Trong một mộ lâm dành cho người ở Tiện Nhân Khu.
Hai thân ảnh nhỏ nhắn đang quỳ trước một ngôi mộ mới đắp, trên bia đá thô sơ khắc lấy bốn chữ, "Lâm Khắc Chi Mộ". Trong nắng chiều, nhìn bi thương không nói nên lời.
Trăng lên...
Hai thân ảnh vẫn giữ tư thế quỳ không đổi
Một âm thanh nghẹn ngào, nức nở vang lên :
"Phụ... Phụ thân... Phụ thân... Ngay... Ngay cả thi thể cũng... Cũng..."
Không đợi nói hết câu, một trong hai thân ảnh đang quỳ chợt ngã sang một bên...
Bàn Gia Y Quán
Một vị thầy thuốc dáng người mập mạp đang cẩn thận gói từng phần thuốc vào trong giấy gói, có bảy gói.
"Mỗi ngày chia một gói ra làm hai, nấu thành nước thuốc cho nàng uống lúc bình minh và chạng vạng, sau bảy ngày lại cầm 5 lượng bạc tới. Bệnh tình nàng rất nặng, nếu không phải thương tiếc các ngươi gia cảnh thì giá không chỉ vậy đâu, thêm nữa, ít cho nàng ra ngoài, kẻo lại nhiễm độc phong, lúc đó khó cứu!"
...
"Ta phải đi đấu thú trường"
...
Bạch Hoang bồng lấy thi thể lạnh lẽo của muội muội, chạy đến trước một căn nhà gỗ có 3 lầu, cột gỗ nâu đỏ, hai bên cửa là hai câu đối đã phai màu, phía trên cửa là 1 tấm bảng đề tự "Bàn Gia Y Quán".
Bạch Hoang gấp gáp thở hồng hộc, tâm loạn như ma, đang định xông ngay vào thì một âm thanh đôn hậu quen thuộc vang lên, là của Bàn đại sư :
"Hahaha! Tên con hoang dị dạng đó thật ngu đến mức không chịu được, 7 ngày mới liều mạng ra 10 lượng bạc, lại đút cho ta 5 lượng, đúng là tiện nhân thì não cũng tiện! Hahaha!"
"Đại sư! Lỡ hắn đâu có ai nói cho hắn lại không chịu đến chẳng phải là đoạn tài lộ rồi sao!" - một âm thanh khác vang lên
"Hừ, tên mệnh tiện dị dạng đó ngay cả tới gần người đều bị chửi mắng, ai lại đi nói cho hắn!" - lại là âm thanh của Bàn đại sư vang lên
"Đại sư chí phải, nếu không nhờ kế của đại sư y quán đã ko phát đến tốt như vậy! Đại sư thần y, chỉ kê đơn thuốc mà đã có thể làm cho tiện nhân kia bệnh không dậy nổi mấy năm liền mà không chết! Tên con hoang kia đúng là ngu thật, haha!"
"Hahaha..."
Hai người bên trong, một vuốt mông ngựa, một đắc ý cười đến vui vẻ.
Cảm xúc của Bạch Hoang vốn đang là sóng lớn ngập trời, nghe đến đây quằn quại đau lên, chợt trầm lặng lại.
Chân hắn nhẹ đẩy ra cánh cửa y quán, mắt không gợn sóng, mặt không cảm xúc bước vào...