Hoa Thiên Cốt 2

Chương 16

Bạch Tử Họa phát hiện ra Thiên Tầm mất tích, hỏi U Nhược, U Nhược lại còn nói không biết Thiên Tầm đi đâu, thậm chí không biết nàng mất tích khi nào nữa. Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn, ánh mắt kia khiến U Nhược rùng cả mình. Hắn lạnh lùng nói: “Về sau chuyện của nàng, ngươi đừng nhúng tay vào.”

Không đợi U Nhược trả lời, hắn tự ngự kiếm, bay về Tuyệt Tình điện.

Bình thường người tu tiên muốn tìm ai, đều có thể vi quan. Bạch Tử Họa vận công ngưng khí muốn tìm tung tích Thiên Tầm, nhưng thật kỳ lạ là không thấy nàng ở bất cứ đâu cả. Tại sao lại thế chứ, cho dù là một người chết cũng phải tìm thấy thi thể a.

Thì ra Thiên Tầm thể chất đặc thù, thân phận ở ngoài lục giới, muốn tìm khí tức của nàng không phải vi quan là có thể tìm được.

Vi quan không thấy nàng, Bạch Tử Họa trong lòng bất an. Thiên Tầm căn cơ yếu, vạn nhất gặp phải chuyện gì, thật sự khiến hắn lo lắng. Thoáng cân nhắc, hắn quyết định để hạc truyền thư nói cho Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc là mình có việc ra ngoài, có chuyện gì quan trọng thì hãy dùng hạc truyền thư cho hắn.

Bạch Tử Họa biến mất, đi vào nhân gian. Suy ngẫm tất cả các chốn Thiên Tầm có thể tới, hắn cảm thấy có lẽ nên bắt đầu tìm từ nhân gian.

Hắn đang dừng chân ở một quán trà, gọi một ấm chè xanh, đang nghĩ nên đi về hướng nào. Đột nhiên cảm nhận có tầm mắt sáng quắc nhìn mình, khẽ nhìn, thì ra là Đông Phương Úc Khanh!

“Bạch Tử Họa!”

Cho dù đầu thai nhiều kiếp nhưng Các chủ Dị Hủ Các Đông Phương Úc Khanh vẫn là một thư sinh ngạo mạn, đùa giỡn với đời. Hắn đã rất lâu chưa nhìn thấy Bạch Tử Họa, thật không ngờ lại gặp hắn trong một quán trà nhân gian.

Bạch Tử Họa không định để ý tới Đông Phương, nhưng lại nghĩ mọi việc trong thiên hạ Dị Hủ Các không gì không biết, có lẽ hắn biết được Thiên Tầm đang ở đâu.

Đông Phương nghe Bạch Tử Họa hỏi hắn tung tích của Thiên Tầm, hắn chỉ nở nụ cười khó lường, hỏi lại: “Thiên Tầm là ai?”

Ánh mắt Bạch Tử Họa đạm mạc, uống trà không lên tiếng. Các chủ Dị Hủ Các có thể có chuyện không biết sao? Hắn đương nhiên biết Thiên Tầm là đồ đệ được Bạch Tử Họa giấu ở Vân Sơn tám năm, đáng tiếc không có danh phận.

“À, ta đã biết, là tiểu đồ đệ ngươi mới thu nhận sao! Ôi chao, Tiểu Cốt dưới suối vàng mà biết ngươi vi phạm lời thề lúc trước, cả đời chỉ có một đồ đệ là nàng, còn không biết sẽ thương tâm nhường nào nữa!”

Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt cũng muốn giết người.

“Tiểu Cốt đã chết, hơn nữa hồn phi phách tán không thể trở về. Điều này, trong lòng ngươi biết rõ nhất.”

Đúng, sao hắn có thể không rõ chứ! Chính vì trăm năm cô độc đau thương, Thiên Tầm trở thành cây cỏ cứu vớt sinh mạng khốn khổ của hắn, nắm lấy rồi là không muốn buông tay!

“Ngươi như vậy là phụ Tiểu Cốt, phụ chính ngươi, còn kéo theo Thiên Tầm chôn cùng!”

“Ngươi ép Thiên Tầm gọi sư phụ tám năm, ngay cả Cung Linh của Thiên Cốt cũng đưa nàng, ngươi rốt cuộc coi nàng là ai?”

Đông Phương nói xong, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa vốn dĩ vẫn nằm mộng, hy vọng mong manh là Tiểu Cốt sẽ quay về bên hắn. Nhưng Đông Phương lại tàn nhẫn đánh thức hắn, ép hắn thanh tỉnh, vĩnh viễn trở lại cảm giác khổ sở đau xót khi mất Tiểu Cốt.

Đông Phương nhìn sắc mặt Bạch Tử Họa xám trắng, khẽ hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Mấy ngày trước ta thấy một tiểu hài tử mặc áo bào trắng hình như là đồng phục Trường Lưu, chỉ là nàng dùng khăn che một con mắt, đi cùng một tên khất cái và một lão nhân đi về hướng nam, không biết nàng có phải Thiên Tầm ngươi muốn tìm không!”

Bạch Tử Họa nghe nói hướng trên bàn đã đánh mất tiền trà, bật người đi về phía nam.

Sau khi hắn rời đi, Đông Phương buồn bã nói: “Thiên Tầm, Thiên Tầm, nghĩa là trăm phương, ngàng hướng mới tìm được sao? Bạch Tử Họa hắn còn có thể tự dệt mộng, ta thì sao?”
Bình Luận (0)
Comment