Họa Tiên

Chương 20


Thoáng cái đã tám mươi năm trôi qua.

Trong tám mươi năm này, ngoại trừ nuôi mèo, gần như Dật Sơ không có thời gian gặp mặt bạn bè.

Bỗng một ngày, hắn báo với Tử Tiêu và Hi Lam một tin: Lúc hắn đi du lịch Thanh Long thiên vực, gặp được một nam tử có dung mạo anh tuấn, vĩ đại, là một nhân vật nổi trội, hai người vừa gặp như đã quen thân, vui vẻ trò chuyện suốt một ngày một đêm, sau đó hắn mới biết, người này chính là Dận Trạch thần quân ở Thủy Vực thiên vực trên Thần giới.

Dận Trạch thần quân đánh giá hắn rất cao, quyết định đẩy hắn lên giữ chức là tiên quân, gọi hắn đến Thủy Vực phụ tá thần quân, tham dự vào cuộc chiến dẹp Ma.

Nghe được chuyện này, Tử Tiêu nói chúc mừng, cũng chẳng bất ngờ chút nào.

Đôi mắt Hi Lam lóe lên những ánh sao, chắp tay lạy Tử An tiên quân một cái thật dài.

Dật Sơ bị nàng đùa không chịu nổi, xụ mặt dí ót nàng, mắng nàng là con nhóc thối.
Từ đó về sau, Dật Sơ bận rộn hơn cả trước kia, hàng năm hắn ở trên Thần giới thu xếp việc quân, ngay cả thời gian chăm sóc con mèo nhỏ cũng không có.

Hi Lam có rất nhiều bạn bè, nhưng thiếu Dật Sơ nàng vẫn cứ cảm thấy có chút gì đó không ổn cho lắm, chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào con mèo nhỏ, chăm sóc nó kĩ càng, như vậy khi Dật Sơ quay lại, thời gian bọn họ trò chuyện cũng có thể nhiều hơn một chút.

Nhưng nàng không nghĩ đến bản thân mình lại yếu ớt như vậy, có một ngày nàng lại bởi vì con mèo nhỏ này mà xém chút nữa chẳng còn mạng.
Con mèo nhỏ sinh bệnh, lại còn là bệnh nan y.

Tiên giới cho rằng mèo là thứ cực âm, chúng tiên không có thói quen nuôi mèo, cho nên những đại phu có thể chữa bệnh cho mèo cũng chẳng được bao nhiêu.

Hi Lam tìm hết cách danh y, bọn họ đều nói nàng từ bỏ đi, không cứu được, chỉ có một người giới thiệu cho nàng bản khắc của một quyển sách cổ về thảo dược hiếm, nói trong đó có nhắc tới một loại thảo dược, có lẽ có thể cứu được nó.
Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa đến này, chữ viết của thần tiên đã trải qua hàng nghìn hàng vạn lần thay đổi.

Vừa mở quyển sách này đọc được một lát, Hi Lam cảm thấy loại chữ viết này ngay cả Thượng Đế lão nhân gia cũng không hiểu được.

Cũng may trong bụng nàng còn có chút kiến thức, nàng lục tung lại tìm cách phiên dịch cổ văn, biết được tương đối là loại thảo dược này được gọi là Thích Già Thảo, có màu trắng hồng, hương thơm nồng nàn khắp mười dặm, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng chỉ mọc ở rừng sâu núi thẳm trên Dực Tú, thường mọc trong những bụi gai rậm rạp, được thú ăn tiên bảo vệ.

Hi Lam đưa mấy tùy tùng đến Dực Tú.

Bọn họ tìm từ lúc bình minh cho đến khi đêm đen cũng chẳng thấy bóng dáng của tiên thảo, sau đó nàng quyết định chia hai người một nhóm, phân công nhau tìm kiếm.
Đến canh ba, cuối cùng nàng nhìn thấy ánh sáng trắng hồng trong bụi gai tối đen như mực ở nơi sâu nhất trong rừng.

Cảnh này giống y đúc như trong sách ghi lại, đoán ánh sáng màu hồng đó chính là ánh sáng của Thích Già Thảo, nàng lập tức kích động đến mức không kiềm chế được, giao túi hành lý cho tỳ nữ đi cùng, cưỡi mây bay đi.

Lúc đến trên không phía trên bụi gai, nàng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Dù sao trong sách có viết có những con thú ăn tiên ở gần bụi gai, nàng nhìn bụi gai này chẳng khác gì so với những bụi gai bình thường cả, ngoại trừ ở phía trên có những quả cầu màu tím tròn cứ xoay mãi, cọng cây rung rung nhè nhẹ.

Thấy gốc cây tiên thảo kia đang tuôn đổ ánh sáng, nàng cũng không nghĩ được nhiều như vậy, lập tức bay xuống.

Sau đó có một thứ gì đó nắm lấy hai chân nàng.

Nàng ngơ ngác một chút, cúi đầu xuống thì lại thấy những quả cầu màu tím trên bụi gai lại bỗng nhiên đồng loạt nở hoa toàn bộ, nhưng trong giữa những bông hoa không phải là nhị, mà là năm sáu mươi đầu nhọn chằng chịt, thứ đang giữ lấy hai chân nàng chính là bụi gai run run hồi nãy! Nàng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch nhưng giãy không ra được, bụi gai đâm rách da nàng, có một cơn buốt lạnh luồn vào trong máu nàng.

Nàng cảm thấy đất trời đảo lộn, trong thoáng chốc, trước mắt chỉ còn một màu tối đen.
Hôm đi tìm và đánh với Thích Già Thảo rõ ràng là tháng Bảy, nhưng chờ đến khi Hi Lam mở mắt tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã có tuyết đọng trắng xóa, hàn mai nở rộ.

Nàng khẽ cựa mình, chỉ nghe thấy một tiếng "meo meo", mèo con nhảy từ đầu gối nàng lên đến cổ, cọ cọ vào hõm cổ nàng.
"Vân Vân, mày sống lại rồi!"
Nàng ôm chặt nó một lúc lâu, phát hiện bên ngoài cửa sổ là đình viện của lầu Đông Nguyệt, tức là nói nàng đang ở quý phủ của Tử Tiêu.

Nàng chỉ đành nhúc nhích cơ thể nặng nề của mình, chờ một lúc lâu cho những sao xẹt trong mắt biến mất, nàng bước xuống giường, khoácmột cái áo choàng, ngơ ngác bước ra khỏi cửa.

Nàng mới bước ra được vài bước, thấy ở khúc quanh của hành lang có hai người đang đứng.


Một trong hai người ăn mặc theo cách của nhân sĩ Thần giới, người còn lại khoác áo choàng hồ tiên, cũng chính là Dật Sơ với vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Hi Lam bỗng thấy tò mò, chuồn đến bên cạnh nghe lén bọn họ trò chuyện.
Vị thần tộc kia ngẫm nghĩ xong lại không nhịn được mà nói: "Dật Sơ, ta biết ngươi luôn có lòng thương người, đối xử với bạn bè cũng rất nhiệt tình, nhưng ngươi hao hết tâm tư đi cứu Bắc Lạc tiên tử như vậy, chỉ sợ còn có lý do khác."
Dật Sơ nói: "Không có lý do gì khác, ta không thể trơ mắt nhìn thấy nàng ấy đi tìm chết."
Lúc này Hi Lam mới nghĩ đến, sau khi nàng bị bụi gai công kích bất ngờ, chắc chắn sẽ bị thương nặng, nếu không sẽ không hôn mê từ mùa Hạ đến mùa Đông như vậy.

Suy nghĩ nàng hơi rối, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tiếp tục nghe lén.

Thần tộc kia lại nói: "Haiz, khả năng hỏi một đằng trả lời một nẻo cũng không tệ đâu, ngươi nói thật đi, đừng nói là người thích nàng đấy chứ?"
Hi Lam không nhịn được khóe miệng khẽ co lại, thần tộc này già mà không nên nết, dám nói chuyện không đứng đắn trắng ra như vậy.

Hơn nữa, hắn trêu ai không trêu, không nên trêu vào núi băng do trời đất tạo ra là Dật Sơ.

Quả nhiên, câu trả lời của Dật Sơ là: "Vấn đề này không có chút ý nghĩa nào."
Mặc dù Dật Sơ còn trẻ tuổi, nhưng chí hướng cao xa, trí tuệ còn hơn hẳn các tiên, có rất ít người có thể hiểu rõ trình độ sâu sắc của hắn.

Thích một người, chuyện này đối với hắn mà nói rất phàm tục, hắn sẽ chẳng có loại tình cảm này đâu.

Nàng yên tâm tiếp tục thoải mái nghe lén, thần tộc kia lại nói: "Hả? Vì sao lại không có ý nghĩa?"
"Từ khi nàng ấy quấn quýt lấy ta trên núi Diêu Quang, đối với ta mà nói, nàng ấy chẳng khác gì thê tử của ta cả.

Chỉ là từ khi ta ra đời đến nay phải gánh trách nhiệm nặng nề, thân phận lại thấp kém, không thể chịu trách nhiệm với nàng ấy.

Cứu tính mạng nàng ấy vốn là bổn phận của ta."
Một tia sét ầm ầm đánh tới, bổ tất cả suy nghĩ của Hi Lam thành bã đậu, rồi từ bã đậu lại biến thành hàng ngàn hàng vạn con ong bay loạn xạ trong đầu nàng.

Nàng lắc lắc đầu, muốn đỡ tạm gì đó để đứng vững, lại không cẩn thận chạm vào bình san hô Kim Yên.

Cái bình lắc lư vài cái, nàng vội vàng giơ tay ra đón lấy, nhưng vẫn truyền tiếng động vào trong điện.
"Kẻ nào?!"
Chẳng qua chỉ tốn thời gian một cái chớp mắt, vị thần tộc kia đã đứng trước mặt nàng.

Nhưng vừa nhìn thấy Hi Lam, hắn bỗng cười tươi rạng rỡ, là kiểu xem kịch vui, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Dật Sơ cũng theo cùng đến phía sau, hắng hắng giọng rồi nói: "À à, bỗng nhiên ta nhớ Dận Trạch thần quân còn có việc tìm ta, hai vị, ta đi trước một bước."
Vẻ cợt nhả đến chết của Hi Lam khi so sánh với vị thần tộc này có thể nói chỉ có hơn chứ không hề kém.

Dù vậy, có không ít thiếu niên vừa tài vừa đẹp nhiệt tình với nàng, tỏ tình ngay trước mặt cũng không phải không có.

Nàng luôn chỉ cần dùng vài câu đùa giỡn đã có thể lách khỏi cảnh quẫn bách như cá chạch, chưa bao giờ để bản thân mình đụng phải phiền toái.

Nhưng giờ phút này, công phu bản lĩnh gì cũng giống như ném cho chó ăn hết rồi, ánh mắt nàng không biết phải nhìn về đâu, nói không ra lời.

Hai người im lặng thật lâu, nàng cứng người thành một tượng gỗ điêu khắc mới nghe thấy tiếng nói chầm chậm của hắn: "Lam Lam."
Nàng căng thẳng nói: "Sao...!sao thế..."
Dật Sơ bình tĩnh như nước mùa thu, nói: "Nàng tỉnh là tốt rồi.

Hôm nay thần quân có chuyện tìm ta, ta về Thần giới trước."
Cứ như vậy, nàng quay về Tiên giới.

Mãi đến khi nàng chào tạm biệt, hắn cũng không khác gì so với lúc bình thường, không hề biện bạch, không giải thích, không che giấu, không có cảm xúc, chẳng có gì cả.

Hắn quá bình tĩnh khiến nàng cảm thấy ngược lại bản thân nàng mới là kẻ chuyện bé xé ra to, hoặc là thật sự cả đầu nàng cũng bị thương cho nên mới có ảo giác rằng hắn thích mình.
Tử Tiêu nghe nói nàng tỉnh lại, nhanh chóng quay về thăm nàng.

Sau khi hắn giải thích nàng mới biết, nàng đã hiểu sai ý của sách cổ rồi, bụi gai mọc bên cạnh Thích Già Thảo kia chính là bụi gai ăn tiên mà không phải trưởng thành giống như thú ăn tiên.


Sau khi nàng bị nó cuốn lấy, bị kéo vào trong giữa bụi gai.

Tỳ nữ rút kiếm chém nó, xém chút nữa cũng bị cuốn vào luôn.

May mà tỳ nữ chạy trốn nhanh, báo cho những người khác trước mới cùng nhau cứu nàng ra được.

Nhưng sau khi ra ngoài, cơ thể nàng bị hấp thụ chỉ còn lại một lớp da, tiên nguyên đã bị phá hủy thậm tệ.

Lúc này thân phận nàng lại trao đổi với con mèo con, nàng trở thành người mà Dật Sơ, Tử Tiêu tìm khắp các danh y mà vẫn không cứu được.

Sau đó Dật Sơ đến quý phủ của Dận Trạch thần quân, quỳ mấy ngày mấy đêm với hắn, cuối cùng mới xin được thần quân rộng lòng giúp đỡ, dùng thuốc dẫn đặc thù để cứu sống nàng.

Tiên nguyên tổn hại là một chuyện vô cùng đáng sợ, không chỉ có giảm tuổi thọ, còn có thể không thể chuyển thế được nữa, sẽ tan thành mây khói trong lục đạo luân hồi.

Nàng tò mò không biết thuốc dẫn gì đã cứu được mình, Tử Tiêu cũng không biết, chỉ có thể nói Thần giới thật sự đúng là người sáng tạo ra thế giới.
Điều khiến Hi Lam hoảng hốt chính là nàng không phải hôn mê nửa năm mà là hôn mê một trăm ba mươi chín năm.

Một trăm ba mươi chín năm qua, hai giới Thần Ma không ngừng xung đột, nhiều sự kiện rung chuyển cả Cửu Thiên, Lục giới.

Thời đại Tam Hoàng, Toại Nhân (1) và Hoa Tư (2) sinh ra Nữ Oa(3), Nữ Oa ban cho loài người trí tuệ, cho họ có cuộc sống mới.

Theo thời gian đổi thay, loài người sinh sản, chiến tranh nổi lên tứ phía, Ma tộc thừa dịp len vào, tham gia chiến tranh của Thần Châu đại địa.

Người đi đầu là Ma thần Xi Vưu (4), hắn hóa thân thành người, muốn đánh bại Hoàng Đế (5) để thu lãnh thổ Cửu Châu vào túi, rồi lấy đó làm căn cứ để đánh chiếm Thần giới, Tiên giới để mở rộng lãnh thổ.

Lúc trước Dật Sơ kiên trì muốn rời khỏi núi Diêu Quang, Ma tinh xuất thế cũng chính là Xi Vưu.
(1)Toại Nhân: Người đứng đầu Tam Hoàng, được tôn là Thiên Hoàng hay Toại Hoàng, là người phát minh ra việc đánh lửa.
(2)Hoa Tư: Mẹ của Phục Hy và Nữ Oa.
(3) Nữ Oa: cùng với Toại Nhân, Phục Hy là Tam Hoàng của Trung Quốc, là người được xem là đã tạo thành nhân loại và ban cho họ trí tuệ.
(4)Xi Vưu: là một anh hùng cổ xưa của người Miêu ở Trung Quốc.

Tên gọi Xi Vưu cũng trở thành đồng nghĩa với từ "chiến tranh" trong tiếng Hán, những người tôn trọng thì xem ông như là chiến thần, còn những người bài xích thì xem ông như là một người gây họa.
(5) Hoàng Đế hay còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế là một vị quân chủ huyền thoại và là anh hùng văn hoá của Văn minh Trung Hoa, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán, trị vì 2697 TCN – 2598 TCN theo truyền thuyết.
Đương nhiên Thần giới không thể bỏ qua như vậy, phái quân đội Thần tộc hạ giới, giúp Hoàng Đế giao chiến với Xi Vưu.

Dật Sơ trở thành phụ tá trong quân doanh của Dận Trạch thần quân, cùng tham gia trận chiến Trác Lộc đánh bại Xi Vưu.

Nhưng một bên tham chiến vừa yên ổn thì lại khơi mào chiến tranh.

Thủy thần Cộng Công bị người ta khích bác, lại đánh nhau với Chuyên Húc, có ý định tranh đoạt vị trí Hoàng đế của Cửu Châu.

Thần giới sai Hỏa thần Chúc Dung hạ giới đánh hạ Cộng Công, hai người họ xưa nay "nước với lửa không cùng đường", trận này khiến Cộng Công hoàn toàn nổi giận, hắn hô to một tiếng, húc đổ núi Bất Chu, sau đó làm gãy trụ trời, cầu nối bị đứt gãy, trời sập đất nứt, hồng thủy tràn ra.

Dận Trạch thần quân giúp Nữ Oa thu thập đá ngũ sắc vá trời, chặt bốn chân thần rùa lập thành bốn phương thiên địa, tiêu diệt những con rồng đen nhân dịp loạn lạc gây tội ác, lập nên công lao cái thế.

Hắn trở lại Thần giới, thay thế Cộng Công trở thành thần Thương Doanh mới, điều khiển nước trong thiên địa, thăng cấp trở thành thần tôn, trở thành vị thần tôn trẻ tuổi nhất tại Thần giới.
Từ lúc trở thành phụ tá của Dận Trạch thần tôn, Dật Sơ đã được đề bạt thành Tử An thiên quân.

Vào lúc chiến sự liên miên như vậy, chỉ cần nơi Dận Trạch thần tôn lập công sẽ có bóng dáng của Dật Sơ.

Cuối cùng Hi Lam cũng đã hiểu, thì ra cái lắc đầu sau khi uống rượu của Tử Tiêu lần đó, ý là chỉ tiền đồ của Dật Sơ sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí tiên quân.

Nhưng sau khi chiến loạn kết thúc, Dật Sơ lại không được thăng chức tiếp nữa, chuyện này khiến cho những người khác không biết phải giải thích thế nào.


Nhưng những chuyện này Hi Lam cũng không để ý cho lắm, nàng chỉ cảm thấy mới ngủ một giấc dậy mà bãi bể đã hóa thành nương dâu rất đáng sợ.

Lời nói của Dật Sơ với thần tộc kia cũng rất đáng sợ.

Buổi tối hôm đó, nàng mất ngủ hoàn toàn.

Nàng chưa bao giờ phải chịu loại tra tấn như vậy, từ lúc mặt trời lặn cho đến khi gà gáy, nàng chỉ lẳng lặng nằm trên giường nhưng trái tim dậy sóng bốn bề, chưa phút nào ngừng nghỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dật Sơ và Tử Tiêu cùng đến thăm Hi Lam.

Dật Sơ đặt hũ đan dược mang từ Thần giới đến đặt trên bàn: "Dược này uống vào giờ Mẹo hàng ngày, mỗi lần một viên, nhớ rõ phải uống đúng giờ."
Giọng điệu hắn khi nói chuyện có sự thay đổi rất lớn, nhưng lại càng vững vàng hơn so với trước đây, lạnh nhạt lại không thể kháng cự được.

Có lẽ là thay đổi lượng từ từ thành đổi chất, Tử Tiêu không hề thấy có gì bất thường, nhưng Hi Lam đã bỏ lỡ hơn một trăm năm, cảm thấy không thích ứng được.

Nàng tốn hết can đảm mới dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, tim nàng đập đến mức nàng rùng cả mình.

Hắn cũng không nói nhiều, chỉ dặn phải uống dược đúng giờ rồi lẳng lặng đi khỏi.

Hắn vẫn không nói gì cả.

Không chỉ ngày hôm đó, ròng rã suốt một tháng sau đó nàng cũng không chờ được lời giải thích của hắn.

Hắn cũng không hề cố gắng tránh nàng, chỉ là vẫn giống như trước đây, suốt ngày bôn ba giữa Tiên giới và Thần giới.
Hắn không giải thích càng lâu thì lo lắng trong lòng nàng càng nhiều.

Sau đó đến mức tâm phiền ý loạn, ngay cả đám tỷ muội cũng nhận ra.
"Hi Lam, rốt cuộc ngươi bị sao vậy, dạo này cứ than thở mãi thôi." Một vị tiên nga trong nhóm đã hỏi nàng như vậy.
Nàng phân vân rất lâu mới kể chuyện này ra, nhưng mà lại giấu chuyện có qua lại với Dật Sơ trên núi Diêu Quang.

Tiên nga nói: "Nếu hắn không đề cập tới có lẽ là không muốn khiến mọi chuyện xấu hổ, ngươi cũng giả ngu không được sao? Trước kia, những nam tử khác bày tỏ tình cảm với ngươi, chẳng phải ngươi qua loa đại khái rồi lướt qua sao, đây là chuyện ngươi thạo nhất mà, không phải sao?"
"Hắn không giống những người khác, hắn là bạn cũ của ta.

Bây giờ ta bứt rứt đến mức chẳng ngày nào ngủ yên."
"Trời ạ, Hi Lam, ngươi nói đó là bạn tốt, đừng nói là Tử Tiêu chứ?"
"Không, không, không, không phải hắn, ngươi không biết người này đâu."
"Chẳng lẽ là Tử An thiên quân?" Tiên nga vừa dứt lời nàng ấy cũng tự mình phì cười một tiếng, "Nói đùa, nói đùa thôi, chắc chắn Tử An thiên quân không phải là người như vậy.

Chắc là ta không biết rồi.

Nhưng mà, nếu như ngươi để ý như vậy, chẳng lẽ ngươi động lòng với người bạn cũ này rồi sao?"
Xém chút nữa Hi Lam đã lật bàn lên: "Tuyệt đối không có khả năng! Ta không hề thích hắn chút nào!"
Một tiên nga khác cũng cười: "Thật sự muốn biết là nhi lang anh tuấn nhà ai mà mê hoặc Bắc Lạc tiên tử của chúng ta thành như vậy."
Hi Lam vội la lên: "Không đúng, không đúng, ta thật sự không thích hắn mà!"
"À...!Mặt Hi Lam đã đỏ ửng lên rồi, như hoa đào nở tháng Ba vậy, e lệ như vậy đáng yêu quá đi."
Tự làm bậy thì không thể sống.

Bình thường Hi Lam luôn tự tin đầy mình, bắt nạt người khác khắp nơi, không ngờ hôm nay bị tất cả mọi người cười nhạo lại.

Vốn nàng nghĩ rằng để lâu cứt trâu hóa bùn, dù sao thời gian vẫn còn dài, một ngày nào đó mối quan hệ xấu hổ với Dật Sơ sẽ dịu đi.

Nhưng không ngờ, sau một lần nào đó Dật Sơ nói: "Lần nay đi Thần giới có thể lâu một chút" thì hắn đi một lần mất một trăm sáu mươi bảy năm.
Một trăm sáu mươi bảy năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn cho lắm, lúc này Hi Lam đang nghe được rất nhiều tin đồn về Dật Sơ ở thành Thái Vi, biết hiện giờ hắn như mặt trời ban trưa, nhưng lại không có cơ hội liên lạc với hắn.

Mỗi lần nàng nhắc đến hắn với Tử Tiêu, Tử Tiêu đề nghị nàng viết thư cho hắn, nàng chỉ đùa giỡn đồng ý ngoài miệng nhưng sau đó lại khá thụ động.
Hi Lam tưởng tượng hàng trăm ngàn kiểu gặp Dật Sơ khác nhau, nhưng đến khi hắn thật sự quay lại, tình huống đó vẫn ngoài dự đoán của nàng.

Ngày hôm đó, trên phố lớn ngõ nhỏ ở thành Thái Vi đều đang thảo luận có một vị tiên phi thăng lên Thần giới.

Lòng dân đều hướng về hắn, chúng tiên đều tiến cử, Thượng đế phái tiên tôn mới đến, tiến hành nghi thức đội mũ ở tế đàn Thực Nguyệt, từ nay về sau quản lý Chu Tước thiên vực.

Hơn nữa, tiên tôn mới rất lợi hại, mới hơn hai ngàn bảy trăm tuổi, Thượng giới trực tiếp trao tặng cho hắn danh hiệu Thái Vi.


Quang vinh như vậy, từ thời Tam Hoàng đến nay cũng mới chỉ có một người đầu tiên.

Nghe đến đây, Hi Lam nghĩ tới tiên tôn mới này cùng tuổi với Dật Sơ, cũng không nghĩ đến người đó chính là hắn.

Mãi đến khi Dật Sơ quay lại Tiên giới, đến tìm nàng và Tử Tiêu trước, hắn mang khuôn mặt vô cùng vui vẻ chính miệng nói với nàng và Dật Sơ tin tức này.

Khoảnh khắc đó, trên người hắn mặc cẩm bào, trên thắt lưng đeo ngọc Lãnh Nguyệt, dáng vẻ oai hùng phấn chấn, nét mặt rạng ngời, thật sự khá đẹp trai.
Sau đó, bọn họ đến tế đàn Thực Nguyệt tham gia nghi thức đội mũ.
Trải qua rất nhiều, rất nhiều năm sau, Hi Lam cũng không quên được cảnh lúc đó.

Trên tế đàn, mây trắng nhẹ nhàng vờn quanh, Hỏa thần Chúc Dung đội mũ Chu Tước cho Dật Sơ, hai con Phượng Hoàng ngậm một áo bào lụa chín tầng mây màu tím từ xa bay tới, giống như mang đến những đám mây cát tường đẹp nhất Cửu Thiên, nhẹ nhàng khoác lên trên vai Dật Sơ.

Lập tức ánh sáng vàng tỏa ra giống như hòa thành một thể với hắn.

Phượng Hoàng đồng loạt cất tiếng hót xung quanh hắn, trăm hoa đua nở trên không trung.
Ngoại trừ Chúc Dung, các thần Mặt Trời Hi Hòa, thần Mặt Trăng Vọng Thư, Thủy thần Dận Trạch, Thổ thần Nam Trì, Phong thần Luyện Hiên, Kim thần Nhục Thu, Mộc thần Câu Mang, Vũ thần Thương Dương và nhiều vị thần khác cũng tham dự nghi thức.

Trong khoảnh khắc nghiêm túc khi chúng tiên bái lạy tiên tôn mới nhậm chức và các vị thần, Hi Lam và Tử Tiêu liếc mắt trao đổi với nhau, cười vô cùng vui vẻ.

Dật Sơ bước xuống khỏi đài, tiếng vỗ tay như sấm dậy, hắn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc không có động tác gì.

Nhưng khi bước qua người Hi Lam và Tử Tiêu, hắn lén liếc mắt nhìn họ, lại còn hơi trẻ con nháy mắt mấy cái.

Đúng lúc này, Chúc Dung và Dận Trạch gọi hắn, hắn lập tức nín cười, nghiêm mặt nói chuyện với họ.
Sau khi nghi thức kết thúc, các vị thần quay trở lại Thần giới, Dật Sơ mở tiệc chiêu đãi chúng tiên ở điện Thái Thanh.

Điện Thái Thanh được xây dựng lơ lửng giữa trời, bên ngoài có mây màu rực rỡ bao quanh, bên trong có rèm thêu hoa sen, bình phong Phượng Hoàng lửa, bàn bằng thạch anh mùa xuân, đèn lồng ngọc bích, rượu ngon Tử Phủ, trà hãm trong bình ngọc, vô cùng xa hoa.

Hi Lam và Tử Tiêu được xếp ngồi chung một bàn, thấy các đầu bếp tiên đi lại không ngớt, Loan Đao không ngừng chặt lân thịt hạc.

Bát ngọc đũa vàng, gà béo cua to đầy bàn, ngay cả rượu khai vị để chiêu đãi khách cũng là rượu Lưu Hà xa xỉ.

Rất lâu rồi không tham gia những hoạt động náo nhiệt như vậy, Hi Lam hào hứng ngẩng cao đầu đổ mấy chén rượu vào cái bụng rỗng của mình.
Có một vị thanh niên mặc áo bào màu lam ngồi cùng bàn nói: "Ấy, ấy, ấy, vị cô nương này, mặc dù Lưu Hà không được xem là rượu mạnh nhưng nhưng rất dễ say, bây giờ ngươi uống nhanh như vậy chỉ sợ không trụ nổi đến nửa đêm đâu."
"Ha ha, vừa nhìn các hạ là biết từ thiên vực khác đến đây, không biết tửu lượng như biển của Hi Lam, có thể nói nàng ấy uống như cá voi nuốt cạn nước trăm sông đó." Người trả lời là Yểm Nguyệt linh nữ, Hi Lam với nàng ấy cũng có duyên được gặp mấy lần.
"Thì ra là Bắc Lạc tiên tử! Tại hạ đã cảm mến mỹ danh Bắc Lạc tiên tử đã lâu, "Bắc Lạc Hi Lam, sắc nước hương trời, tài cao tám đấu, ngàn chén không say." Bởi vì ta mới tới thành Thái Vi, không nhận ra quý nhân.

Thất kính, thất kính." Vị thanh niên mặc áo bào màu lam kia vội vàng đứng dậy chắp tay, tự giới thiệu.
Hi Lam khách sáo hành lễ lại, quay đầu nói với Tử Tiêu: "Trên tiên giới còn có Bắc Lạc tiên tử lợi hại như vậy, đáng tiếc ta và nàng ấy lại trùng tên, nếu không có thể nói là vô cùng hoàn mỹ." Chọc cho mọi người xung quanh đều nở nụ cười.
Vị thanh niên mặc áo bào lam nói: "Bắc Lạc tiên tử thật là thú vị."
Vị thượng tiên mặc áo bào màu vàng đi cùng với hắn cười nói: "Vậy cũng phải xem là bạn bè của ai chứ.

Vật họp theo loài cũng không hiểu sao."
Thanh niên mặc áo bào lam mang vẻ mặt tràn đầy sự khâm phục: "Đúng vậy, Thái Vi tiên tôn trí dũng hơn người, tuổi trẻ tài cao, không hổ là người đã từng đi theo Dận Trạch thần tôn.

Một đường thăng tiến như vậy, tiên tôn cũng rất thuận dòng xuôi gió, vận may ập xuống khiến người khác hâm mộ, hâm mộ."
Tất cả mọi người đều đồng ý.

Hi Lam khẽ cười trộm trong lòng, chỉ nói bọn họ cũng không biết hỏi thăm quá khứ của Dật Sơ.
"Việc vui của Thái Vi tiên tôn chúng ta chắc cũng không chỉ dừng lại ở đó đâu." Thượng tiên mặc áo bào màu vàng mang vẻ mặt tràn đầy nụ cười "ngươi hiểu mà", hất cằm về phía Dật Sơ, "Có thấy hai vị thượng thần mỹ nữ đi bên cạnh tiên tôn không? Có lẽ đều là Thái Vi phu nhân tương lai đó."
Mấy cô nương ngồi cùng bàn lập tức thay đổi sắc mặt, những người còn lại thì tò mò tìm hiểu chuyện cưới xin này.

Hi Lam ngơ ngẩn một lúc lâu mới nhận ra, bây giờ Dật Sơ đã là đỉnh cao nhất của Tiên tộc rồi, nếu như hắn muốn leo lên trên tiếp nữa chỉ có thể phi thăng thành thần.

Mà Thần giới và Tiên giới từ xưa đến nay có một luật lệ bất thành văn: Nếu như trong lúc bình thường, Thần tộc và Tiên tộc sẽ không kết thông gia, nếu một khi kết thông gia là đang thể hiện Thần tộc có ý định muốn Tiên tộc phi thăng.

Trước đây thần tiên se duyên với nhau thường là nam tử Thần tộc cưới nữ tử Tiên tộc, tình huống ngược lại vô cùng hiếm.

Nhìn cách ăn mặc của hai vị thần nữ kia cũng không phải là Thần tộc bình thường.

Các nàng ấy đều muốn gả cho Dật Sơ chứng tỏ quả thật là Dật Sơ có tiền đồ rộng mở, các nàng ấy có ý dìu dắt.
Hi Lam cảm thấy nàng có chút nghĩ không ra, sao chỉ trong thời gian chớp mắt, khoảng cách giữa nàng và Dật Sơ đã trở nên xa cách như thế.

Trong trí nhớ của nàng, Dật Sơ rõ ràng vẫn là một người khố rách áo ôm bị người ta chơi diều cười nhạo, cần nàng ra mặt giúp đỡ mà

Bình Luận (0)
Comment