Đoàn người Tiêu Gia đã đặt chân vào Rừng Đen. Như tên gọi của nó, cây cối um tùm đến mức chẳng có tia nắng nào xuyên qua. Khu rừng âm u thỉnh thoảng lại có tiếng hú quái dị của động vật làm người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Tất cả được trang bị đầy đủ cho cuộc " thám hiểm thiên nhiên " như dây thừng, thuốc kháng sinh, mặt nạ chống khí độc.v.v.
Nhưng có lẽ người trang bị cầu kì nhất đó là Bạch đại đường chủ Bạch Lộ Thiên trực thuộc Tiêu Gia. Anh mặc áo khoác kín mít, đeo luôn kính để bảo vệ mắt, mặt cũng giấu luôn dưới cái khẩu trang to bảng*...*"" Anh là sợ bụi bẩn vươn lên người. ( Bệnh ưa sạch không thể cứu chữa? )
" Có còn định vị?" Tuấn Thần hỏi.
" Vâng, Chủ tử! Hàng của chúng ta vẫn chưa bị chúng động tay chân. Có lẽ là dùng làm mồi nhử." Lộ Thiên ồm ồm trả lời sau lớp khẩu trang.
" Đã tìm được vị trí chính xác chưa?" Anh tiếp tục, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía âm u nhất của khu rừng. Đôi mắt như dã thú rình mồi, sắc bén và linh hoạt...
" Đã tìm được...phía trước chúng ta 874 mét." Lộ Thiên chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay đa năng mà anh luôn tự hào đã tạo ra.
Càng vào sâu, rừng cây càng um tùm, xuất hiện dây leo như những con rắn quấn trên các thân cây già. Đôi lúc họ gặp phải rắn thật sự, màu sắc cũng rất ưa nhìn... Nhưng mà chẳng ai dám để cho nó đến gần mình trong bán kính 2 mét. Động vật cư ngụ trong rừng xuất hiện cũng càng ngày với mật độ nhiều hơn. Đa số gặp phải động vật ăn " chay " hoàn toàn chưa gặp loài nào nguy hiểm...
Đi được một lúc lâu, Tuấn Thần đột nhiên dừng bước hơi nhíu mày. Không đúng!
Anh trầm mặc hỏi: "Khoảng cách còn bao xa?"
" Cách đây còn 200 mét... Không đúng! Nó đang tiến lại phía chúng ta! Còn rất nhanh nữa!" Lộ Thiên mặt không đổi sắc mà báo cáo kết quả bất ngờ.
Cùng lúc đó, Tuấn Thần đã nhận ra được mùi của dã thú, mùi máu tanh lẫn trong hơi thở của nó. Nó đang rất đói và rất hăng khi phát hiện con mồi!
Theo tình hình hiện tại, cây cối không chút xao động nhưng những loài động vật nhỏ có vẻ rất hoảng loại. Chúng nhanh chóng tìm đường chạy trốn thứ đang đến... Dấu hiệu này nhanh chóng khiến độ cảnh giác của tất cả bật công suất trăm phần trăm.
" Nâng cao cảnh giác! Lưng đối lưng nhau." Lộ Thiên chỉ huy, chính anh cũng yểm trợ phía sau Tuấn Thần cảnh giác cao độ. Theo lời anh tất đều chuẩn bị súng cá nhân nín thở chờ đợi. Họ được huấn luyện kĩ càng nên nhận biết tình huống hiện tại rất nguy hiểm...
" Nó tới!" Tuấn Thần cất giọng mang theo một cỗ khí tức âm trầm. ( Theo phim kiếm hiệp bạn sẽ thấy được các vầng ánh màu sắc đối chọi nhau khi hai cao thủ giao đấu gọi là nội công. Trong trường hợp này nếu liên tưởng đến, sẽ thấy hai luồng khí một đen một đỏ đối chọi nhau cuồn cuộn chèn ép đối phương. Haizzz nói chung mình tưởng tượng sự hung ác của một con người và một dã thú không khác mấy. Mà ở đây Tiêu Tuấn Thần có thể còn hung hiểm hơn con dã thú kia...)
Tuấn Thần dứt lời đồng thời bóp cò liên thanh. Loại súng đặc biệt độc nhất vô nhị chỉ dành riêng cho Tiêu Lão đại. Vũ khí tốt chỉ xứng với kẻ cường đại và Kích Sát chỉ dành riêng cho Tuấn Thần. Anh trước nay chỉ dùng nó trong những trường hợp gặp phải kẻ địch " có đẳng cấp", chẳng hạn con dã thú lần này quả thực là " có đẳng cấp"...
Súng phát động, đạn nhanh chóng một loạt phóng tới hướng một lùm cây lớn. Kích Sát được chế tạo khi nổ sẽ không phát ra âm thanh, vận tốc, sức hủy diệt không loại nào so được. Kết quả khi Kích Sát nổ... Tỷ như mặt trời mọc hướng Đông lặng hướng Tây, voi giẫm chết kiến, chuột bị mèo ăn... Kích Sát nổ kết quả chỉ một_ Chết!
Không ngoài dự đoán, kẻ địch thực sự rất " có đẳng cấp ", một tiếng gầm dài thống khổ vang lên. Liền theo sau đó là tiếng cây cối gãy đổ, hình dáng con vật to lớn xuất hiện trong tầm mắt. Đó là một con gấu nâu Bắc Mĩ nỗi khiếp sợ của các thợ săn. Gặp phải một con gấu đang bị thương thì...chết chắc rồi...
Con gấu to lớn thân cao 2,4 mét khi đứng bằng hài chân. Nó ngoài bị ba phát súng của Tuấn Thần làm máu chảy ướt một mảng lông thì vẫn còn bị một vết thương dài trên lưng. Vết thương rõ ràng còn mới, có lẽ bị vào hôm trước. Đôi mắt của nó đỏ ngầu lăm lăm nhìn về phía người Tiêu Gia. Nó gầm gừ bắt đầu đi vòng quanh họ. Có vẻ như đang thăm dò con mồi...
" Đừng động!" Lộ Thiên lên tiếng nhắc nhở. Đúng vậy, nếu hành động lỗ mãng chỉ kích thích con gấu càng hăng hơn.
Có một điều rất thú vị từ lúc con gấu xuất hiện, nó luôn nhìn hướng người. Ánh mắt của nó chỉ chăm chăm vào " kẻ đứng đầu ". Ánh mắt mang theo một tia nhỏ bé dè dặt. Nhưng dù sao nó vẫn đang rất khí thế, chuẩn bị vồ bất cứ người nào. Bị một cú tát của nó thì chỉ có đi gặp ông bà mà thôi...
" Chúng chuẩn bị món khai vị tốt đấy!" Tuấn Thần nhếch mép cười. Quan sát nãy giờ, anh cảm thấy loại hình này thập phần thú vị a...
Tuy rằng đang cười nhưng nụ cười này của anh vạn phần không thích hợp, khiến người ta phải sởn cả tóc gáy. Là thuộc hạ Tiêu Gia đã lâu họ từng nhìn thấy sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh. Nhưng lần này, vẻ mặt này không tốt lắm... Lão đại tức giận sẽ thành ra biểu cảm trái ngược này?!
( Cái này không biết thú vị chỗ nào)