Người phụ nữ toàn thân đẫm máu, thoi thóp đưa tay vuốt nhẹ mặt con gái. Cô con gái mà bà yêu thương đã hoảng loạn đến không nói được lời gì. Cô bé đã dùng dao đâm liên tiếp hai người đàn ông. Một đứa trẻ 8 tuổi bị khơi gợi bản tính khát máu ẩn sâu trong mỗi con người bởi cảnh tượng tàn khốc mà người mẹ hứng chịu. Tám tuổi, quá nhỏ để bộc phát " sát tính " mà lẽ ra không bao giờ xuất hiện ở một cô bé hồn nhiên ngây thơ.
" Gia Di... con đừng sợ...mẹ không sao..." Người mẹ yếu ớt nói.
"..." Cô bé không nói gì cả, chỉ há há miệng nhỏ nhưng không nên lời, tất cả âm thanh đều bị nghẹn lại. Nước mắt bắt đầu trào như suối. Cô kéo tay mẹ mình như muốn xác minh mẹ chỉ cần đứng dậy được sẽ không sao. Nhưng người mẹ lại không cách nào xê dịch. Cô bé cứ lay rồi lại kéo, từng tiếng từng tiếng nấc như muốn gọi ai đó đến giúp. Nhưng mà... chẳng một ai đến cả.
Người mẹ gắng gượng lau đi nước mắt của con gái. Nhưng bàn tay đầy máu của bà lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhuộm đỏ. Nước mắt cô bé chảy xuống, hoà với máu của mẹ mình tạo thành huyết lệ...
Từng giọt từng giọt rơi xuống, vụng vỡ như nỗi đau giày xéo tâm can bé nhỏ của Gia Di lúc ấy.
Vì cái gì, mà mẹ cô phải chết? Vì cái gì, mà chúng nhất định phải hành hạ mẹ con cô? Vì cái gì, mà Lạc Gia kia không chịu nhận người thân? Vì cái gì, mà cô phải chịu cảnh mất đi nơi nương tựa duy nhất? Vì cái gì, mà cô không được như những đứa trẻ khác có được một gia đình hạnh phúc? Vì cái gì??? Tất cả chỉ là một lũ ích kỉ không hơn không kém!!! Vậy thì bọn chúng phải trả giá! Bọn chúng phải bồi tán theo mẹ!!! Mẹ mất. Trên đời này cô hoàn toàn không nơi nương tựa. Bên cạnh cô chỉ còn di vật cuối cùng của mẹ, một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn mẹ cất giữ kĩ càng, nâng niu không bao giờ tổn hại. Nó cũng chính là vật để... nhận cha.
Cô bị đưa về Lạc Gia và tiếp tục sống với những ngày không bằng thú vật ở đó. Nói không phải quá, nhưng thật sự cuộc sống của cô chẳng bằng một con thú nuôi...
Cô nếm trải được hết tất cả những nỗi đau từ thể xác đến tâm hồn. Lúc trước đã chẳng được ai cho vào mắt, bấy giờ lại càng không. Chỉ toàn là những ánh mắt ghẻ lạnh, kinh tởm...
Rồi số phận lại một lần nữa muốn hủy diệt cô. Lão già bệnh hoạn lần trước ép mẹ lần nữa xuất hiện. Ông ta giao dịch với người họ Lạc kia đem cô về. Nuôi cô như một sủng vật, đào tạo cô thành một kẻ khát máu. Ngoài ra mục đích của lão còn muốn biến cô thành công cụ thoả mãn bản thân như mẹ cô lúc trước. Nhưng vì tuổi cô còn chưa đến lúc mà thôi. Suốt một năm cô sống trong địa ngục, việc chết đi sống lại như cơm bữa. Đó là khoảng thời gian tàn khốc nhất trong cuộc đời cô. Một năm đó cô ôm mối hận vĩnh viễn không thể nguôi mà gắng gượng sống. Chỉ có sống mới khiến bọn người kia trả giá! Trả giá đắt vì đã tước đi chỗ dựa duy nhất của cô, gây cho cô nỗi thống hận không nên có ở một đứa trẻ.
Kể từ khi mẹ mất, cô không còn nói chuyện nữa. Cho đến khi chín tuổi, lão già kia lại muốn bắt đầu giở trò dâm loạn với cô. Cái ngày đó, cô đã mở miệng nói chuyện...
Đêm ấy, lão lôi cô ném lên giường. Gương mặt già khụ, ánh mắt dâm tục dao động nhìn cô từ trên xuống dưới.
Miệng lại phát ra âm thanh như vịt đực: " Nào đến đây...đến đây ta sẽ...ta sẽ..."
Cái chất giọng làm cô kinh tởm đến phát nôn. Mẹ có phải cũng đã lâm vào tình cảnh này? Cô hiện nay không còn biểu lộ cảm xúc ra trên mặt nữa. Nhìn vào chỉ thấy một gương mặt tinh xảo, lạnh như hàn ngọc, ánh mắt có chiều sâu vô định chứa đựng đầy sát khí...
" Thật giống...rất xinh đẹp..." Lão nói, khuôn mặt lờ đờ lâm vào trạng thái mê mẫn, nước bọt trượt xuống hai bên mép. Lão một mực tiến lại gần hơn càng ngày càng gần. Cô cũng bị trạng thái này của lão doạ cho bất động. Giống hệt hai tên làm nhục mẹ, đáng chết...
" Không..." Cô nhỏ giọng khàn khàn do không nói lâu ngày. Những kĩ năng mà cô được huấn luyện nay được vận dụng để tránh khỏi móng vuốt kinh tởm của lão già bệnh hoạn kia...
Nhưng cô còn quá nhỏ, sức sao lại một người lớn hơn mình. Lão tóm được cô và...ngã xuống.
Một người đàn ông toàn thân màu đen đứng trên bệ cửa sổ, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô. Không, là nhìn vào chiếc nhẫn mà cô đeo trên cổ vừa nãy động mạnh mà lộ ra...
Lúc này, cô phát hiện lão già kia đã...chết. Hah! Cuối cùng cũng chết...và cô thoát khỏi móng vuốt bẩn thỉu của lão.
" Con... Xin lỗi, cha đến trễ. "
***
"...em hận ông ấy. Tại sao đến lúc ấy mới xuất hiện? Nếu như sớm hơn, sớm hơn một chút..." Nhưng trên đời này không có " Nếu như "... Gia Di nằm trong lòng Tuấn Thần, tay đã xiết chặt nắm đấm nhỏ, nước mắt không thể kìm nén hơn nữa mà tự động chảy ra.
" Bảo bối của anh đã chịu khổ rồi. " Anh hận không thể xuất hiện vào lúc ấy để bảo hộ cô, yêu thương cô. Tất cả những kẻ đã gây nên nỗi thống khổ này cho bảo bối của anh nhất định phải trả giá...
" Lạc Gia? " Anh hừ lạnh, trong mắt ẩn hiện tia sát ý nồng đậm nhưng nhanh chóng thay vào đó là sự nhu tình thuần túy. Anh hôn lên những giọt châu trên má cô rồi đến sống mũi của cô rồi trượt xuống đôi môi đang mím chặt.
Đôi môi mềm ấm của anh vừa chạm vào làm cô giật mình. Nhưng cũng nhanh chóng tiếp thu... Những lúc như thế này có anh bên cạnh thật ấm áp.
" Bảo bối, em có ý định đòi lại công bằng không? " Dù ra sao thì anh nhất định cũng sẽ diệt cả gia tộc đó. ( Anh ơi đó là nhà ngoại vợ anh đó.)
" Tất nhiên. Nhiều năm qua đều rất muốn đòi lại nợ mà họ thiếu em và...mẹ. Nhưng Lạc Gia quá lớn mạnh so với Ngạ Lang..."
" Bây giờ thì dư sức rồi, bảo bối à. "
" Anh..."
" Sao ngạc nhiên vậy? Chẳng phải em là người của anh thì chuyện của em cũng là của anh? Mà chuyện của anh là chuyện của Tiêu Gia... Tiêu Gia không lẽ không diệt được Lạc Gia sao? "
" Nhưng..." Có gì đó sai sai. Cô lật người nằm úp trên người anh tròn mắt hỏi: " Em là người của anh lúc nào? "
Anh cười tà gian: " Lúc này đây..."
" Anh..."
" Đừng khóc mà bảo bối."
"..."
" Ngoan, ngoan a~"
"..."
Lúc này chỉ có thể diễn tả anh là một con dã thú đáng yêu, không móng vuốt...
___________________________
Phù~
Cuối cùng cũng up kịp hôm nay a~
Chap này khúc trên đầy cảm xúc, khúc sau thì hơn nhạt không ăn nhập khúc trên. Tiêu đề mình cũng chẳng biết đặt như thế nào cả. Xin ý kiến mọi người ạ. Nên đặt như thế nào đây?
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình ạ