" Gia Di, là con sao? " Giọng người phụ nữ vang lên hiện hữu sự ôn nhu dịu dàng, nhưng đó hết sức giả tạo...
Gia Di rút người lại tỏ vẻ sợ hãi, mặt cúi xuống không dám nhìn lên người phụ nữ kia.
" Phu nhân biết vợ tôi? " Tuấn Thần trầm giọng hỏi, tay gắt gao ôm eo cô.
Người phụ nữ đầu tiên là sửng sờ nhưng sau đó tỏ ra ngạc nhiên thân thiện kéo tay cô ra khỏi vòng tay của anh mà ôm. Vẻ mặt bà ta hiện lên một vui không kiềm nổi nước mắt, sụt sùi: " Nhất định không sai, con là Gia Di con gái A Tinh. Dì đã tìm con lâu lắm rồi..." Cùng lúc đó, ánh mắt bà ta lại ra hiệu cho Lưu Phiến tiếp cận anh.
Khoảnh khắc ấy tất nhiên không giấu được Gia Di. Cô vùng khỏi vòng tay của bà ta quay về bên anh, giọng rung rung: " Không được gọi tên mẹ tôi... Tôi không quen biết bà. " Phản ứng của cô thành công ngăn chặn bước đi của Lưu Phiến.
" Tiêu lão đại, mẹ tôi nhất định không nhận nhầm. Suốt mấy năm qua không ngừng tìm kiếm những không có tin tức. Lúc đầu tôi cũng ngờ ngợ khi gặp em ấy vì có nét rất giống tôi. Khi biết được tên thì lại nghĩ trên đời này không thể có chuyện trùng hợp như thế. Nên Tiêu lão đại, phu nhân của anh chính là em họ của tôi không sai. " Lưu Phiến khẩn thiết nói.
Tuấn Thần bá đạo nói với giọng cưng chiều: " Vợ tôi nói không quen biết tức là không quen biết. Mà cô ấy giống cô ở điểm nào? Cô hoàn toàn không bằng một nét của vợ tôi. " Dừng một chút, anh đưa cái nhìn rét lạnh về phía ba người kia: " Chỗ các người không có nơi tiếp khách? "
Lưu Phiến cùng ba mẹ cô ta nghệch ra tại chỗ khi nghe anh nói. Anh cư nhiên không để cho chủ nhà một chút mặt mũi nào. Lời nói vừa rồi chẳng khác nào cú tát vào mặt của Lưu Phiến. Trong mắt anh cô ta không bằng một nét của Gia Di. Tức giận nhưng vẫn kìm nén thật tốt không để bùng phát ra ngoài. Xem ra Gia Di rất được lòng Tiêu Lão đại này...
" Là sự sai sót của tôi. Mời vào trong dùng bữa..." Ba Lưu Phiến lên tiếng ân cần, mặt hiện vẻ hổ thẹn.
Ba Lưu Phiến tên Lưu Dịch, mẹ Lưu Phiến tên Lạc Tú vì còn gái mình mà có thể làm tất cả. Khi biết con gái muốn Tuấn Thần làm chồng thì không ngừng dung túng cho cô ta gây chuyện. Hôm nay lại vì Lưu Phiến quyền rũ khách quý mà người bạn có giao tình tốt là Laudrup đề cập mà không chuẩn bị nhiều trò chào đón. Chuyện ngoài dự liệu khi vị khách quý kia lại là người mà Lưu Phiến thích vì vậy mà thuận nước đẩy thuyền. Ngoài sức tưởng tượng hơn là sự xuất hiện của cô, Gia Di.
Tin tức về cô gần đây hai người họ có nghe Lưu Phiến nói đến nhưng không ngờ hôm nay cô lại đi cùng anh đến đây. Rất tốt, hắc đạo vô tình chuyện sống nay chết mai là điều hiển nhiên. Vậy nên ngày mà Lưu Phiến ngồi vào vị trí Tiêu phu nhân không còn xa nữa.
Cả hai cùng Tử Khê và mười thuộc hạ khác hiên ngang đi vào. Theo thông lệ, anh và cô ngồi ăn thì toàn bộ thuộc hạ sẽ đứng phía sau hai người. Tuy nhiên, Tử Khê thì không phải thuộc hạ nên ngồi trực tiếp vào bàn ăn. Lúc này, Lưu Phiến hít phải ngụm khí lạnh. Cô ta cảm thấy may mắn khi vừa rồi ngăn cản thuộc hạ ra tay lỗ mãng. Vì kẻ mà cô ta cho là một tên lái xe có lai lịch không hề nhỏ...
Bàn tiệc được bày ra toàn những món ăn xa xỉ. Nguyên liệu làm nên món ăn dĩ nhiên là dùng đồ đạc nhất thế giới. Gia Di nhìn những món này lại đột nhiên sinh ra một cỗ buồn nôn kì lạ.
Cô nhìn vào đĩa của mình, từng miếng cá được sắp xếp gọn gàng không còn một mảnh xương. Anh đã cất công gỡ bỏ xương cá giúp cô nhưng mà...
" Thần, em buồn nôn...oẹ..." Sắc mặt cô xanh xao, quả thật không được khoẻ.
Anh âu yếm nhìn cô mà đau lòng. Bảo bối ốm rồi?! Anh đưa tay sờ trán cô, đâu có nóng: " Bảo bối, không khoẻ chỗ nào? "
Cô lắc đầu hơi cúi xuống, nhỏ giọng: " Thức ăn..." Nhìn đâu cũng ra dáng vẻ tự ti mặc cảm không dám đắc tội người khác. Người ngoài nhìn vào lời nói trên là miễn cưỡng bị ảnh hưởng bởi sự bá đạo của anh...
Sắc mặt anh tối sầm lại dọa cho cả nhà Lưu Phiến thót tim. Khí thế bức người này... Thật đáng sợ! Họ chỉ nghĩ anh rất bình thường như những cậu chủ tịch trẻ tuổi sớm được bà mẹ bảo bọc, nhiều lắm có hơi kiêu ngạo một chút. Nhưng họ hoàn toàn quên mất anh chính là Tiêu Lão đại lãnh khốc vô tình trùm Châu Á...
" Bảo bối, không hợp khẩu vị? " Giọng sủng nịnh.
Chưa bao giờ ba người Lưu Phiến trong chờ câu trả lời của Gia Di như lúc này. Không hợp khẩu vị thì anh sẽ có phản ứng gì? Xem thái độ của anh thì biết kết cục bọn họ sẽ chẳng tốt gì mấy...
Gia Di không nói gì chỉ gật đầu một cái, y như cũ cúi đầu không ngước lên. Tuấn Thần nhìn cô ôn nhu đến có thể vắt ra mật. Tuy biết thái độ này của cô là giả nhưng anh vẫn không thích nhìn bảo bối của mình phải cúi đầu hoài như vậy.
Anh lạnh lùng: " Không cho phép cúi đầu nữa... Bảo bối ăn gì anh nấu? " Rất nhanh chuyển lại dịu dàng và ngọt ngào.
Câu nói mà Gia Di mong chờ từ nãy giờ. Cô không thích cúi đầu mãi như thế...đau cổ lắm. Còn số thức ăn kia, bị anh ép ăn mỗi ngày...thật kinh khủng. Chỉ khi anh xuống bếp thì mĩ vị gì cũng không bằng món cháo ngon mềm mà anh nấu.
Cô lập tức ngẩn đầu, mắt lấp lánh nhìn anh cười ngọt: " Cháo. "
Tuấn Thần nhếch mép cười, lời nói kèm bá khí chỉ một chữ: " Được. "
Một màn cưng sủng như vậy khiến ba người Lưu Phiến như không khí một chút ý thức tồn tại cũng không có. Cô ta thật không ngờ người đàn ông ưu tú trước mặt sẽ lại vì một câu nói của Lạc Gia Di kia mà đích thân xuống bếp. Trong lòng ganh ghét đố kị, cô ta nghĩ rồi sẽ có lúc Tuấn Thần anh cũng nấu cho cô ta ăn hay không?
Lưu Phiến cắt ngang: " Tiêu Lão đại hay..." Chưa nói xong đã nhận được cái nhìn dao cắt của Gia Di, cô ta hoảng hồn ngậm miệng. Tại sao ánh mắt đó đáng sợ như vậy chứ? Rõ ràng cô ta không nhìn nhầm. Lưu Phiến quay sang ba mẹ mình thì thấy hai người họ sắc mặt bị doạ cho trắng bệch. Từng tuổi này rồi chưa bao giờ bị doạ sợ bởi một cái liếc nhìn. Lưu Phiến thấy phản ứng như thế thì chắc mình không có nhầm nhưng quay lại thì nhìn thấy Gia Di vẫn với bộ dáng tiểu bạch thỏ tự ti dễ tổn thương.
_____________________________
2h rồi có ai không?
Tui tự cảm thấy giờ làm việc của mình ngày càng bất ổn
Haizzz. Buồn ngủ quá mọi người ơi.
Cảm ơn đã chờ mình ạ