Hoa Trong Bóng Đêm

Chương 69

Nhận tổ quy tông? Tức cười nhỉ? Trước kia không nhận người, trục xuất khỏi gia tộc. Khi gặp chuyện thì bắt ép về bán đi như những món hàng rẻ tiền. Bây giờ lại muốn nhận người chẳng phải quá tức cười sao?

Gia Di cười lạnh, nói: " Nhận tổ quy tông? Dì à, dì quên rồi sao? Chẳng phải con họ Lạc?" Cô cố ý nhắc nhở, họ của cô là họ Lạc vốn là con cháu dòng dõi Lạc Gia...

Lưu Phiến lại cất tiếng không trầm không bổng: " Gia Di, em không thể nói như thế. Dù sao thì bao năm qua vẫn là người lưu lạc không chốn về... " Ý cô ta lại khéo nói cô vẫn là đứa con hoang.

Làm sao mà Tuấn Thần không hiểu ý tứ của Lưu Phiến cơ chứ? Dám mắng bảo bối là... hừ. Ánh mắt anh xẹt qua tia lửa giận, những ngón tay theo nhịp gõ trên mặt bàn dừng lại rồi nắm chặt lộ cả khớp xương. Biểu hiện nhỏ này chỉ có mình cô để ý. Rõ ràng anh hoàn toàn mất đi kiên nhẫn trong những việc liên quan đến cô. Phong cách gặm nhấm kẻ địch từ từ, sở thích chơi trò mèo vờn chuột của anh hình như nhường chỗ cho " tiên hạ thủ vi cường " đánh nhanh thắng nhanh tiêu diệt địch không cho chúng cơ hội phản ứng. Cô bất giác mỉm cười, thì ra anh bị cô ảnh hưởng không hề nhẹ...

Gia Di đặt tay lên nắm tay của anh nhẹ vỗ ra hiệu cho anh đừng vì những lời nói của Lưu Phiến mà tức giận vô ích. Nhận được sự an ủi tích cực của cô, anh nhanh chóng thả lỏng bàn tay an nhàn xem tiếp diễn biến của cuộc diện...

Quay lại với gia đình Lưu Phiến, Gia Di thu hồi ánh mắt nhu hòa với anh trở lại với ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Cô thản nhiên nói: " Lưu lạc kia là trải nghiệm cuộc sống nếm thử tư vị máu tanh của cuộc đời. Nhưng nói tôi không chốn về thì sai rồi. Tôi hoàn toàn có khả năng mua được nhà ở tại sao không chốn nương thân cơ chứ? " Cô nhếch mép cười như không cười, cao giọng: " Cô có muốn thử tư vị mà tôi nếm trải không? " Chất giọng lạnh lẽo bộc phát cho khiến người khác không rét mà rung.

Lạc Tú bất giác lùi về sau, bà ta cảm thấy ngay lúc này chính là thời khắc khai màn câu chuyện trả thù của Gia Di. Từng câu nói của cô đều ám chỉ về năm đó. Bà ta hối hận, hối hận vì đã không đuổi cùng giết tận con nhóc này. Không được, nhất định phải diệt trừ nó trước khi bị nó trả thù...

Lưu Phiến sắc mặt hơi tái. Tuy không điều tra ra thật sự những năm qua Gia Di sống ra sao. Nhưng theo hiểu biết của cô ta thì người có lai lịch càng bí ẩn thì càng nguy hiểm. Chưa kể đến bây giờ Gia Di là người phụ nữ của Tiêu Lão đại thần bí đang từng bước nắm đại quyền trong hắc đạo. Cô ta phải làm như thế nào mới nhổ được cái gai là cô đây?

Lưu Dịch cảm nhận được khí thế nữ vương phát ra trên người Gia Di. Ông ta cảm thán, đứa nhỏ này quả là cực phẩm. Từ ngoài hình đến khí chất không một nữ nhân nào có được. Điều này ông ta đã nhận ra khi đón Gia Di về sau khi mẹ cô mất, ánh mắt nhỏ bé kiên cường và đầy...máu đó khiến ông ta không thể quên. Lưu Dịch chẳng phải là hạng tốt lành gì, ông ta là một tên háo sắc không tha cho bất kì độ tuổi nào chỉ cần nhìn xinh đẹp vừa mắt thì ông ta sẽ tìm cách có cho bằng được...

Bộ dạng si ngốc của Lưu Dịch đối với bảo bối, Tuấn Thần lại lần nữa ngùn ngụt bốc lửa giận. To gan thật, người phụ nữ của anh mà dám nhìn chằm chằm như thế? Chê cuộc sống quá tẻ nhạt cần thêm gia vị rồi chứ gì?

Anh vỗ tay xuống bàn " Bụp " một tiếng, đứng dậy. Âm thanh tạo ra làm cho Lưu Dịch giật thót, sống lưng bất giác lạnh cóng giống như đã bị đông thành đá vậy. Chỉ là bắt gặp một tia xẹt qua như dao cắt từ cái nhìn của anh, ông ta bất giác đưa tay lên cổ mà sờ. Vừa rồi ánh mắt anh thoáng qua làm cho ông ta có cảm giác bị người cứa vào cổ...

Cả hai người Lạc Tú và Lưu Phiến cũng bị doạ đến phải rùng mình.

Tuấn Thần trầm mặc, đem Gia Di đặt lên đùi mình, hai người cùng một ghế. Đây là độc quyền chiếm hữu, Lưu Phiến thấy một màn như vậy vô cùng khó chịu nhiều nhất chính là ganh tị.

Gia Di không phản ứng gì đối với hành động của anh. Cô biết được ý đồ bất chính từ cái nhìn của Lưu Dịch và cô cũng rất ghét ánh mắt đó. Cùng anh một chỗ như thế này thì Lưu Dịch có mười lá gan cũng không dám nhìn chằm chằm vào cô nữa. Nhưng tốt hơn là đem Lưu Dịch ra khỏi tầm mắt của anh, nếu không chẳng biết vài phút nữa ông ta có còn thở được hay không.

" Ôn chuyện thế là đủ... mọi người nghỉ ngơi đi. Chẳng phải tối nay vị kia sẽ đến đây bàn chuyện làm ăn sao? " Giọng điệu như ra lệnh, Gia Di cất tiếng trong trẻo nói.

Tuấn Thần lười nhác liếc mắt nhìn ba người Lưu Dịch rồi nhắm lại dưỡng thần. Lưu Phiến tươi cười, giọng ngọt ngào: " Tiêu Lão đại, tôi đã chuẩn bị phòng cho anh..."

Tuấn Thần lạnh nhạt: " Dẫn đường."

" Ha ha, Tiêu Lão đại đã lâu không gặp." Laudrup một tay chống gậy một tay vươn ra bắt tay với anh. Nhìn sao cũng thấy ông ta chưa yếu đến mức phải chống gậy như thế, chỉ là cây gậy kia làm từ vàng nguyên chất. Đó là lấy uy phong tạo khí thế trước mặt kẻ khác...

" Đã lâu không gặp. " Anh cười nhàn nhạt, khí thế vươn tay tiếp nhận cái nghi thức chào hỏi nhàm chán này.

Sau màn chào hỏi, tất cả vào phòng ăn. Vị trí của anh và Laudrup đối diện nhau của chiếc bàn hình chữ nhật dài sang trọng. Trên bàn chỉ có một chùm đèn cầy ở giữa, hai đầu bàn chỗ của hai vị lão đại mỗi người một ly rượu vang đỏ lâu năm.

Phía sau Tuấn Thần, Lộ Thiên và Tử Khê nghiêm túc quan sát xung quanh. Lúc sáng khi đến đây Tử Khê không cần khẩn trương như hiện tại vì chỉ có cái Lạc Gia nhỏ bé. Nhưng bây giờ thì khác, Laudrup đã đến đây thì việc đề phòng là chuyện cần thiết. Lộ Thiên cũng chỉ vừa đến đây lúc chiều, tin của Nhật Tuyết bên cạnh Lưu Phiến nhắn rằng lão già Laudrup có động tĩnh kì lạ, chỉ là không rõ đó là gì.
Bình Luận (0)
Comment