Hoa Trong Bóng Đêm

Chương 98

Trên chiếc xe Cadillac sang trọng, Lộ Thiên ngồi ghế lái, ngón tay gõ gõ trên vô lăng. Thỉnh thoảng lại ngó lên kính chiếu hậu nhìn người đang ngủ ở ghế sau. Gương mặt tinh xảo không chê vào đâu được của Tiêu Lão Đại cứ như có phủ một lớp băng mỏng bên ngoài làm người ta phải phát lạnh.

" Đêm không ngủ được mà..." Lộ Thiên thở dài, thì thầm một câu.

Trời đã xế chiều, chiếc xe đã dừng lại đây cả một buổi rồi. Tiêu Lão Đại còn chưa tỉnh ngủ đã bắt đầu ra hiệu khởi hành quay về biệt thự cạnh biển.

" Gia Di " đã đứng trước cửa chờ từ lúc nào rồi. Hôm nay cô mặc bộ đầm xoè màu vàng cam đẹp mắt, là bộ mà Tuấn Thần vừa mua hôm kia cho cô.

Thấy Tuấn Thần xuống xe, " Gia Di " liền nhanh chân ra xe nhào lại ôm anh. Bên trong xe, Lộ Thiên trực tiếp lơ đẹp cảnh tượng " lãng mạn " này.

" Gia Di ": " Sao trưa anh không về? Em gọi mãi chẳng được..."

Tuấn Thần ôm eo cô đáp lại:

" Anh bận. " Bận ngủ...

" Gia Di ": " À... Vậy anh ăn gì chưa? "

Lộ Thiên khởi động xe...

Tuấn Thần: " Rồi. Lên xe thôi. "

" Gia Di ": " Vâng. "

Xe rời đi được khoảng 10 phút, căn biệt thự bên biển liền tắm mình trong lửa. Tro bụi bay lên rồi rơi xuống biển tan biến, ngọn lửa như quỷ dữ cắn nuốt căn biệt thự sang trọng xoá sổ sự tồn tại của nó...

Tổng bộ Tiêu Gia mở rộng cửa chào đón chiếc xe Cadillac quen thuộc. Hai hàng thủ vệ thẳng tấp nghênh tiếp người trong xe.

" Gia Di " theo Tuấn Thần xuống xe rồi khép nép như con chim nhỏ giấu mình vào vòng bảo vệ của anh...

Tuấn Thần: " Sợ à? "

" Gia Di ": " Ân..." Hơi thất thần. Đã đến nhiều địa bàn của kẻ khác nhưng chưa lần nào cảm thấy bức người như thế này. Nơi này giống như một toà thành hùng vĩ của một bạo vương nào đó, đầy uy áp ép người ngoài không cách nào thả lỏng cảnh giác.

Lộ Thiên cũng đã xuống xe, phía sau Tuấn Thần nhếch mép cười như có như không.

Cả ba người cùng đi vào bên trong. Lộ Thiên dẫn đường đi một mạch xuống địa lao rồi dừng chân trước một căn phòng giam bẩn thỉu, hôi thối.

" Gia Di " đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét, nhíu mày lấy tay che mũi.

" Được rồi... ừm...Lạc tiểu thư cao quý, nơi này là nơi tốt nhất ở đây đấy. "

Đột nhiên bên tai " Gia Di " vang lên một giọng nói của phụ nữ. Giọng nói lười biếng có chút chế giễu trong đấy làm " Gia Di " phải quay người tìm kiếm. Nhưng bên cạnh cô hiện tại chỉ duy nhất Tuấn Thần và Lộ Thiên.

" Lão đại nói... không muốn biết rằng trên đời này vẫn tồn tại một Lạc Gia Di..."

" Gia Di " kinh hoảng đưa mắt nhìn người đứng bên cạnh mình. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt mà cô ta không thể quên nhưng tại sao lại...có tiếng phụ nữ phát?

" Gia Di " lùi về sau, mặt tái xanh: " Chuyện này... chuyện này sao có thể? "

" Tuấn Thần " nhếch mép cười, miệng phát ra âm thanh đàn ông: " Vợ à, em sao vậy? "

" Gia Di " nghe thấy giọng nói quen thuộc thì sửng người sau đó bước tới ôm " Tuấn Thần " lẩm bẩm: " Em... không có gì. Em hơi mệt... chúng ta đi khỏi đây đi. "

" Tuấn Thần " lại lên tiếng và lần này là giọng nữ: " Lạc tiểu thư mệt rồi muốn nghỉ ngơi sao? Ở lại đây đi, rất tốt mà. "

" Gia Di " vội đẩy mạnh người đang ôm ra, mặt hiện lên một nỗi kinh hãi tột độ.

" Các người là ai? Dám giả mạo Tuấn Thần..."

Lộ Thiên cuối cùng cũng chịu mở miệng nói: " Lạc tiểu thư, đây là Lão Đại căn dặn. "

" Gia Di ": " Không thể nào! Ấy làm sao có thể muốn giam tôi chứ? Các người tạo phản à? Tôi là nữ chủ Tiêu Gia! "

" Tuấn Thần " lột lớp mặt nạ da người ra, lộ diện một gương mặt nữ thanh tú nhã nhặn: " Lạc tiểu thư...à Lưu Phiến mới đúng chứ, cô ăn nói phải đúng sự thật một chút. "

Lưu Phiến: " Là cô?! Nhật Tuyết cô ăn nói hàm hồ gì đó, Lưu Phiến đã chết rồi! Còn tôi chính là Lạc Gia Di không cần bàn cãi! "

Nhật Tuyết nhếch mép cười khinh bỉ: " Đã đến lúc này mà còn chối sao? "

Lưu Phiến đẩy Nhật Tuyết sang một bên, đi thẳng theo lối ra: " Tôi muốn gặp Tuấn Thần! Anh ấy chắc chắn không bị những lời phiến diện của các người mê hoặc. "

Pằng!

" Áaaaaa " Lưu Phiến hét lên đau đớn, ngã khụy ngay tại chỗ.

Lộ Thiên lạnh lùng bóp cò súng, viên đạn xuyên qua khuỷu chân Lưu Phiến cắm sâu trong vách tường.

Nhật Tuyết ung dung cất bước đến chỗ Lưu Phiến, tay không biết từ lúc nào đã có thêm một dao găm. Cô cười giòn tan nói: " Cô muốn đi đâu vậy? Nào trở lại đây..."

Dứt lời, Nhật Tuyết tóm lấy tóc được chải gọn gàng của Lưu Phiến kéo đi, lôi cô ta trên mặt đất ẩm ướt như lôi một cái giẻ lau.

Lưu Phiến đau đớn khóc thét, cố vùng vẫy nhưng vô dụng:

" Thả tôi ra...Á... Tôi là Lạc Gia Di, các người sao dám đối xử tôi như vậy? Tuấn Thần! Tuấn Thần cứu em! "

Lộ Thiên lại đưa súng lên định một lần nữa bóp cò nhưng Nhật Tuyết ra hiệu dừng lại. Cô còn muốn chơi một chút a~

Nhật Tuyết giật mạnh tóc trong tay, ép Lưu ý ngẩn mặt lên. Cô kề dao lên mặt Lưu Phiến, ấn xuống nhưng khống chế lực chưa làm da mặt bị rách ra: " Kêu cái gì? Lão Đại không có ở đây đâu. Còn nữa, vốn dĩ Lão Đại không có ở đây. Về phần của cô...hết tác dụng rồi. Ây da, gương mặt của chị dâu quả thật là tuyệt sắc nhưng đồ giả thì vẫn kém xa. Cô nếu có lần sau muốn sửa mặt thì nên chọn chỗ tốt hơn, chỗ này không đáng tin cậy chút nào. Cô xem, bây giờ chỉ cần tôi rạch vài đường liền có thể lột đi tắm đã mặt này. Bởi vậy, lần sau cô hãy dùng những thứ như kim loại hay bê tông gì đó để trán lại mặt... Ừm như vậy mới hợp với kiểu người như cô."

Nhật Tuyết vừa đàm đạo với Lưu Phiến vừa hạ dao xuống thật sự rọc mấy đường để lột da mặt của cô ta ra. Lưu Phiến hét không ra tiếng, cả người bị Nhật Tuyết điểm huyệt cứng đơ từ từ cảm nhận cơn đau róc thịt. Lộ Thiên đứng một bên day day trán như mất kiên nhẫn đến nơi. Nhưng thôi kệ, Nhật Tuyết vui là được, xem như trút giận cho tháng qua phải đóng giả Lão Đại dỗ dành con ả mặt dày kia...
Bình Luận (0)
Comment