Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 130


Pằng!
Một viên đạn được phóng thẳng vào thân cây.
Dũng đen chứng kiến cảnh đạn bay loạn lạc thì không khỏi sợ hãi.
Hắn ta núp sau một gốc cây lớn.
“Anh cẩn thận”.

Tuyết Thanh đỡ Nhất Hoà trốn vào một bụi cây khác, sau đó cô bẻ một nhánh cây.

Khoảng một đốt tay rồi liên tiếp phóng về phía bọn họ.
“Á…”.
Á
Bọn họ tuy có súng nhưng không làm bọn cô bị thương nhưng lại bị những ám khí cô đưa ra bị thương rất nặng.
Ngay cả Minh Thiên Doanh cũng khó khăn tránh được.
“Anh đưa Nhất Hoà đi trước đi”.

Cô sẽ ở lại cầm chân họ.
Nhất Hoà nhất quyết không đồng ý, nếu có chết thì cậu sẽ cùng chết với em gái.
“Anh mau đi đi! Anh Hoàng Lễ nhanh đến ứng cứu chúng ta thôi.” Tuyết Thanh vừa nói vừa lắng nghe những bụi cây phía sao.
“Nếu anh không đi, chúng ta sẽ không ai thoát được”.

Tuyết Thanh nói với cậu.

“Nhanh lên”.

Ánh mắt cô trở nên sắc bén, sau đó không chút do dự mà lăn lên phía trước phóng ra thêm vài nhành cây.
Chíu
Véo!
Á.
Không may Tuyết Thanh đụng phải tảng đá, đầu đập mạnh vào nó.
“Thanh Nhi”.

Nhất Hoà thấy như vậy thì lo lắng, muốn chạy đến xem như thế nào nhưng bị Dũng đen kéo đi.

“Thanh Nhi”.

Cậu vùng vẫy thoát ra nhưng không được.
Dũng đen nhớ lại ở con suối, tranh thủ lúc Nhất Hoà không để ý.

Cô ta đã nói.


"Một khi nếu gặp chuyện, tôi sẽ cầm chân bọn họ lại, anh phải đưa Nhất Hoà đi trước, hiểu không ".
Hắn ta do dự.

Thì cô lại nói.

“Nếu cả hai chúng tôi không ai thoát được, anh sẽ không có gì cả”.
Hắn ta sợ, cho nên đã đồng ý.
Tuyết Thanh chống tay ngồi dậy.
“Thập lục! Thập lục! Em phải sống ra khỏi khu rừng này hiểu không”.
"Con khốn! Mày dám quyến rũ chồng tao sao hả ".
“Xinh đẹp như vậy, phải về với tôi, tôi sẽ dạy bảo cô trở thành đệ nhất mỹ nhân của hộp đêm này”.
“Chỉ có nơi này mới khiến cho cô có một cuộc sống mới và toàn bộ đàn ông ở trên đời này phải quỳ luỵ dưới chân của một cô gái xinh đẹp như vậy.”
“Em ấy phải thuộc về tổ chức sát thủ AK”.
“Có muốn đi cùng với tôi không? Tôi sẽ khiến cho em trở nên mạnh mẽ”.
“Mày phải chết đi”.
“Tiện nhân, chính nó đã quyến rũ thiếu chủ, cho nên người lúc nào cũng để ý đến nó”.
“Nó cứ nghĩ mình hay lắm, biết chút võ công mèo cào rồi thêm cách phóng phi tiêu suốt ngày cứ lượn lờ trước mặt thiếu chủ không”.
“Nên nhớ, một khi bước vào đây thì mười năm sau em mới có thể rời đi”.
“Chị xem đi, nó lẳng lơ như vậy mà, mới tý tuổi đầu mà đã biết học cách quyến rũ người khác rồi”.
“Cô gái nhỏ của tôi ngày nào đã lớn hơn rất nhiều rồi”.
"Làm người phụ nữ của tôi, em sẽ có tất cả ".
“Thập lục! Chúng tôi có lệnh, giết chết cô.”
“Những ai động đến em ấy, phải bước qua xác của Minh Hoàng Lễ này”.
“Mau bắt lấy nó”.
“Em là vợ anh, là vị hôn phu của Minh Hoàng Lễ anh”.
“Chỉ có nơi này mới khiến cho em sống lại, toàn bộ người ở đây sẽ phải nghe lời em! Thập lục em phải là của tôi.”
“Đây là nhà của chúng ta”.
“Cậu ta là chồng sắp cưới của em”.
"Bé con! Làm vợ anh nhé ".
“Áaaaaaa”.
Tuyết Thanh hét lên thật lớn.

Tiếng của cô vang vọng khắp khu rừng này.

Những nhìn ảnh các giọng nói quen thuộc hiện rõ ràng trước mắt cô.
Những giọng nói liên tiếp văng vẳng lên bai của cô! Khiến cho cô phải hét lên và bịt hai tai mình lại.
Là ai?
“Bé con”.


Minh Hoàng Lễ nghe theo tiếng hét của cô mà chạy thật nhanh đến.
Sau đó Tuyết Thanh mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám người Chúc Chi Sơn.
“Bọn khốn!! Tao sẽ cho bọn bây biết thế nào là vũ khí độc hại”.

Cô không chút do dự, khom người xuống một chút rồi lần lượt phóng những chiếc lá về phía bọn họ.

"Dám động đến tao hả ".
Á…
Một tên không tránh được chiếc lá cô phóng ra, nên trúng ngay cổ mình, hắn ta ngã xuống chết không nhắm mắt.
“Bắn mau”.

Minh Thiên Doanh ra lệnh.
Chíu.
Pằng!
Á!! Hắn ta ôm cánh tay mình.

Đau đớn hét lên.
“Tao chỉ yếu đuối một chút thôi? Mà bọn bây tưởng tao là kẻ vô dụng hả”.
“Tao sẽ cho bọn bây xem, súng nhanh hay là đồ tao phóng ra nhanh hơn”.

Tuyết Thanh cười nhạt một tiếng, sao đó lại phóng ra một lúc mười chiếc lá, được tản ra xung quanh.

Bọn họ thấy vậy thì vội bỏ chạy thật nhanh.
Vèo!
Vèo!
Các chiếc lá đó lần lượt phóng về phía bọn họ, khiến cho họ phải bỏ chạy thật nhanh, nó như lưỡi dao rất sắc bén.
Hà Ái Hương thì sợ đến nỗi không chạy được, cô ta hoảng sợ đến té ngã xuống đất bò liên tục về phía sau.

“Tha…tha cho tôi…”.

Trời ạ, nó là ma quỷ thì hơn.
"Hà Ái Hương ".

Tuyết Thanh gằn giọng! Không một chút do dự chiếc lá liên tiếp được dính vào chân của cô ta.
Á!!!
Cô mới nhớ ra mình từng có một em gái, nhưng từ lâu đã bị mẹ mình bán đi, và hiện tại, Hà Ái Hương đã từng hành hạ cô, vậy thì không có lý do nào sẽ tha cho nó.
Người không vì mình trời tru đất diệt! Do nên phải vì mình.

Mạng sống này cô đã từng chết đi sống lại giành giật mạng sống, nên sẽ luôn trân trọng nó.
Trước khi bị bán đi, bà ta từng nói với cô, bà ta chỉ nhận nuôi cô mà thôi.

Cho nên…cô nhìn về phía trước, có lẽ Nhất Hoà là anh trai của mình!
Nhất Hoà…Nhất Thiên!
“Giết nó”.

Minh Thiên Doanh thấy tình hình không ổn thì liền cho người đuổi giết cô.
Tuyết Thanh liền lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cô cũng đuổi kịp Nhất Hoà, Nhất Hoà thấy cô thì mỉm cười.

Máu trên tay cậu không ngừng chảy ra, khi đó cậu cũng không tránh được một viên đạn.
“Anh bị thương rồi”.

Tuyết Thanh giúp cậu cầm máu.
Bằng cách cho cậu uống máu của mình.
“Không…sao”.

Nhất Hoà an ủi cô.
“Chịu chết đi con khốn”.

Minh Thiên Doanh đưa súng về phía cô, bàn tay của hắn cũng chảy máu không ngừng.
Ba người họ không còn đường lui, chỉ có thể cùng nhau lùi lại phía sau mà thôi.
Nhưng rất nhanh đã bị bao vây lại.
“Minh Thiên Doanh! Tao có chết cũng không tha cho mày”.

Nhất Hoà bảo vệ cô phía sau lưng mình.
“Nhãi ranh! Thân mày còn lo không xong thì lo cho ai hả”.
Pằng!
Hắn ta bắn ra một viên đạn về phía Nhất Hoà nhưng được cô phản ứng nhanh, kéo cậu về phía sau mình, viên đạn sượt qua tóc cô.
Trúng vào một tên đàn em của hắn, tên đó liền ngã xuống, chết ngay tại chổ.
Lúc này Minh Thiên Doanh liên tiếp tấn công họ, ba người các cô không có vũ khí, nên chỉ có thể tránh mà thôi.
“Đứng im”.

Chúc Chi Sơn lên tiếng, hắn ta để ngọn súng vào đầu của Nhất Hoà.

Rồi đá một cái khiến cho cậu phải quỳ xuống, Nhất Hoà tính khí hung mãnh đương nhiên khônh chịu, cậu dùng dằn một phen nhưng lại không thoát được, còn bị đánh cho một trận, ngã nhào xuống đất.
“Các người muốn gì? Minh Hoàng Lễ sẽ đến rất nhanh thôi”.

Tuyết Thanh bịt vết đạn ở bên cánh tay mình lại, hững hờ lên tiếng.
“Vậy sao”.

Minh Thiên Doanh bước đến phía trước hắn ta vươn tay chạm vào mặt cô.
“Xinh như vậy mà lại huỷ dung? Minh Hoàng Lễ nó có cần em nữa không”.

Hắn ta cười.

“Cần hay không? Cũng không liên quan đến bọn bây”.

Tuyết Thanh không muốn nói chuyện với hắn một chút nào, tên này khiến cho mình thấy thật ghê tởm.
“Vậy chi bằng em cứ theo anh”.

Hắn ta lấy ra một mũi dao, cắt đứt cúc áo của cô.

“Chống cự thì hãy nhìn Nhất Hoà xem sao”.

Hắn ta chỉ về phía của cậu, Nhất Hoà bị thương nặng, hơi thở yếu ớt dần đi.
Hắn nghĩ mình là ai? Cô nhìn hắn rồi vung tay muốn thoát nhưng lại không được.
Roẹt!
Tiếng vải vóc bị xé rách, cô dùng tay che lại thân mình.

Một mảng da thịt trắng như tuyết hiện ra, trên gương mặt của Minh Thiên Doanh hiện rõ ánh mắt thèm thuồng hắn muốn độc chiếm của cô, để trở thành món đồ chơi của hắn.
Ha ha!!
Đám người đó lại cười rộ lên khi thấy tình cảnh vui như vậy.
“Lên đi đại ca”.

Một tên đàn em nói, còn huýt sáo để cổ vũ cho đại ca nhà mình.
Huýt!
Có chuyện vui ngu dại gì mà không hóng cho được, hắn ta còn lấy điện thoại ra quay lại cảnh này.
“Lên đi!! Lên đi”.
“Đại ca uy vũ! Chơi chết nó đi anh ơi”.
“Chính con khốn đó đã hại chết rất nhiều anh em của chúng ta”.
Cô lùi lại về sau, nhưng mà hắn ta cứ tiến tới, rồi tự mình cởi áo mình ra.

Rất nhanh cô đã bị hắn tóm được nhờ có tên đàn em giúp sức.
Bọn chúng khống chế cô nằm xuống đất, muốn c ởi quần của cô ra.
Hai tên khác thấy vậy.

Giữ chân lại, rồi hai tên khác giữ hai tay cô, bắt giang tay chân ra.
“Buông…bọn khốn”.

Tuyết Thanh vẫn không khóc, dùng chút sức còn lại để mong được thoát.
Ha ha! “Bọn khốn hả”.
Bốp
Minh Thiên Doanh tát cho cô một bạt tai, sau đó rồi cắt đứt nút quần của cô.
Đôi mắt của hắn láo liên khắp trên cơ thể nhỏ bé này.
“Minh Hoàng Lễ nó làm em chưa?”.

Hắn ta đè lên người cô.

“Vậy thì để anh cho em sung sướng”..


Bình Luận (0)
Comment