Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 70


Thấy cô gái nhỏ nằm dưới thân anh mà r3n rỉ uốn éo người, Minh Hoàng Lễ cũng không kiêng dè gì nữa, hiện tại anh đưa ngón tay mình vào sâu hơn.
"Ưm....đừng....".

Miệng thì nói như thân thể lại không muốn anh dừng lại, thậm chí còn muốn nhiều hơn.
Anh đâm sâu vào rồi lại rút ra, trên ngón tay còn dính một chút dịch nhầy sáng óng ánh.
"Nhanh...nhanh hơn đi ạ".

Cô muốn quá!
Minh Hoàng Lễ được bé con cổ vũ, nên ra vào liên tục.

Thậm chí nơi đó anh đã đút vào ba ngón tay, cũng đã rất nhiều nước.
Tiếng nước nơi u cốc đó, anh ra vào rất trơn tru, mỗi lúc một nhiều nước, thấm đẫm cả các ngón tay anh.

Tuyết Thanh uốn éo người mình, bàn tay không tự chủ được mà tự mình xoa ngực.

Cô gọi anh ơi anh ơi, làm trái tim Minh Hoàng Lễ đập điên cuồng, anh cũng vội lột s@ch đồ trên người mình, tiểu đệ đệ của anh vì bé con mà đã sớm cứng đến trướng đau nhức.
Nhưng anh không dám đi vào thật sự, mặc dù anh rất thèm rất muốn nhưng lại vẫn kiềm lại.

Tiếng thở d ốc của anh ngày càng nhiều và liên tục.
"Vào một chút được không em".

Minh Hoàng Lễ khàn khàn giọng nói.

Anh nhịn muốn nổ tung rồi.
"Em....".

Tuyết Thanh vẫn còn rất sợ.

Nên ấp úng trả lời anh, hai tay nắm chặt ga giường.
"Chỉ một chút thôi." Minh Hoàng Lễ vùi đầu vào ngực mà m*t lấy đôi núi đôi đó.

"Không thì em vuốt cho anh nhé".
"Chỉ...một chút thôi nha".
"Được".

Minh Hoàng Lễ tách rộng chân cô ra, nhưng anh hơi dừng lại.

Anh....không muốn...!Minh Hoàng Lễ nhìn cô căng thẳng như thế lại càng không nỡ.
"Vuốt đi bé yêu".

Minh Hoàng Lễ đặt tiểu đệ đệ vào tay cô.

Anh khép chân cô lại.

Cũng không đi vào.
"Dạ".

Tuyết Thanh hơi ngồi dậy, vuốt cho anh.


Đây không phải là lần đầu tiên cô vuốt cho anh, đã rất nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ cô dám nhìn thẳng vào nó cả.
Hiện tại cũng như thế cô nhắm chặt mắt mình, chủ động vuốt v3 để anh được thoải mái hơn.
Anh luôn nghĩ cho mình, thì đương nhiên cũng phải cho anh thoải mái chứ.

Minh Hoàng Lễ yêu cô thế mà.
Minh Hoàng Lễ tận hưởng được bàn tay cô gái nhỏ chuyển động lên xuống cho anh, tuy không sướng bằng nơi h.oa h.uy.ệt đó nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi.

Anh cũng không dám đòi hỏi nhiều hơn.
Khi nãy anh muốn đi vào, bé con vẫn còn sợ nhưng mà vẫn muốn được anh vui, nên đã đồng ý.
Nhưng anh lại không thể, còn sợ hãi nên anh không thể.
- -----
"Bé mỏi....".

Cái anh này sau còn chưa chịu ra nữa.
"Ngoan!! Một lúc nữa ".

Tay anh bóp hông cô.

"Nhanh lên bé cưng".
"Bé mỏi mà...hu hu".

Mỏi chết rồi nè.

"Anh không thương bé sao".
"Thương chứ.

Nhưng anh chưa ra được.

Ngoan nhé".

Minh Hoàng Lễ se se vành tai cô.

Xoa dịu cô gái nhỏ.

"Giỏi nào".

Minh Hoàng Lễ hơi đút ngón tay mình vào ho.a h.uy.ệt của bé con.

Tuyết Thanh run cả người lên bàn tay không tự chủ được mà vuốt nhanh hơn.
Cả hai nơi bí mật của nhau, đều nằm ở trong tay đối phương, động tác của Minh Hoàng Lễ ngày một nhanh hơn, bé con chịu không nổi thở d ốc liên tục bên vai anh.
Nhưng mà cuối cùng anh cũng b ắn ra, t.in.h d.ịc.h rơi rớt trên ngực cô, từ từ trôi xuống bụng cô.
Minh Hoàng Lễ không kiềm được lại đè cô mà hôn lấy hôn để, quá hấp dẫn, khiến anh luôn muốn chìm đắm vào cô.
- ---------
Cả ngày hôm đó hai người họ quấn quýt bên nhau, không thể tách rời.
Nhưng anh cũng không quá lạm dụng tình d*c với cô được, nên cũng rất biết kiềm lại.
Không còn đi làm thêm nữa, nên tập trung vào việc học.


Chỉ khi bài nào không biết thì Tuyết Thanh luôn vào thư phòng tìm anh, bắt anh chỉ cho mình.
Minh Hoàng Lễ đương nhiên không thấy phiền, nhưng giờ nghiêm anh đặt ra cho cô là từ chín giờ đến mười giờ là phải đi ngủ.

Nếu thức hơn một phút anh sẽ đè cô ra mà hôn.
Tuyết Thanh đương nhiên nghe theo anh rồi.

Mười giờ là đã ngủ rất say.
- ----------
Sáng hôm sau.
Hôm nay là một ngày đầu tuần, cô lại phải đi hoc.

Minh Hoàng Lễ luyến tiếc khi phải xa cô gái nhỏ, nhưng cô chỉ cười.
Đợi cô vào lớp như thường ngày, Thanh Phong mới lái xa rời đi.
Từ khi Hà Ái Hương xuất hiện, Minh Hoàng Lễ cảm thấy vô cùng bất an nên dạo gần đây anh luôn đi bên bé con.
Người anh phái đi theo cũng nhiều hơn.
Nhưng lại không ngờ Hà Ái Hương đã chuyển đến Tư Đế Thiên này học.

Học lớp 10.
Tuy hai dãy lớp khác nhau, nhưng về lâu dài sẽ không tránh khỏi va chạm.
Minh Hoàng Lễ chỉ còn cách âm thầm bảo vệ bé con mà thôi.
Dạo gần đây phía Âu Dương Thế Khanh cũng không thấy có tin tức gì mới nhưng lại khiến Hoàng Nhất Thiên bị thương.
Tên này lại muốn làm gì đây? Sao lại tấn công Nhất Thiên cơ chứ.

Minh Hoàng Lễ đã từng điều tra, gia đình nhà Nhất Thiên và Âu Dương Thế Khanh chưa bao giờ tiếp xúc với nhau.

Thế thì tại sao tên đó chỉ muốn một lòng gi3t chết Hoàng Nhất Thiên!
Nghĩ mãi mà không ra.

Anh cũng đành tạm gác lại, cũng cho người bảo vệ nhà Nhất Thiên.
- --------
Hôm nay lớp cô có một bạn học nam mới tên là Hoàng Nhất Hoà.

Là em trai của anh Hoàng Nhất Thiên, khi nhìn thấy cô Hoàng Nhất Hoà lại sững người ra.

Sao...sao lại giống mẹ anh ta thế này!
Hoàng Nhất Hoà vốn mê chơi nên bị rớt lại một năm rồi lại nghĩ thêm hai năm do bị tai nạn, nên vẫn phải đi học lại lớp 12.
Vốn không thích đi học nhưng vẫn bị anh cả ép đi học, nhưng khi vào lớp này gặp một số người đã quen biết tù trước nên cậu ta không hề lo lắng.
Chỉ khi thấy cô, Hoàng Nhất Hoà đi lại gần cô, nắm lấy tay cô.

Nhìn chằm chằm vào.
"Đau".

Tuyết Thanh bị nắm lấy bất ngờ nên vội vàng rút tay lại, nhưng mãi mà không được.

"Đau!! Buông ra".
Nhưng Hoàng Nhất Hoà lại không hề có phản ứng, Trần Quân đứng gần nhất nên vội tách hai người họ ra.

"Đau quá".

Tuyết Thanh hơi ch ảy nước mắt.

Đỏ cả rồi.

Cái người này.
"Em...em".

Hoàng Nhất Hoà bước đến lại gần hơn, nhưng cô lại nấp sau lưng của Trần Quân.
"Cậu làm gì thế".

Ngọc Lam Ái hỏi.
Hoàng Nhất Hoà không trả lời, chỉ một lòng nhìn cô giá nhỏ này mà thôi.

Nhưng lại khiến cho cô vô cùng hoảng sợ, sợ đến ngất đi luôn.
May mà Trần Quân đỡ lấy được vội đưa đến phòng y tế.

Hai người đi theo phu nhân, vội báo cáo với lão đại ngay.

Lúc này Minh Hoàng Lễ đang ngồi cùng với Hoàng Nhất Thiên thì nhận được tin báo anh lập tức đi đến trường ngay.
Hoàng Nhất Thiên cũng thế.!
Cái tên em trai này!! Mẹ nó, lại gây chuyện rồi.

Nhưng lại còn gây với cô gái nhà Minh Hoàng Lễ là sao!
Cô gái nhỏ nằm ở phòng y tế mặt mày tái xanh còn đổ mồ hôi rất nhiều, cổ tay cô bị Hoàng Nhất Hoà nắm lấy thì bị đỏ lên một mảng.
Thể chất của cô vốn không như những người khác, chỉ cần bị hoảng sợ một chút thì sẽ có chuyện ngay.

Hôm nay Nhất Hoà đến lớp ngày đầu tiên lại làm cho hoảng sợ.
Hoàng Nhất Hoà muốn xông vào xem nhưng lại bị hai người đi theo bảo vệ cô, ngăn lại.
Hoàng Nhất Hoà không xác định được, có phải em gái anh ta hay không, nhưng đôi mắt đó rất giống mẹ anh ta.

Nên mới xảy ra như thế.
Hơn mười lăm phút sau Minh Hoàng Lễ đeo khẩu trang bước đến, không nói nhiều lập tức đánh cho Hoàng Nhất Hoà một đấm, mọi người vội ngăn cản nhưng điều không thể ngăn lại được.
"Đừng..".

Hoàng Nhất Thiên chạy đến bảo vệ em trai mình.
"Em ấy mà có chuyện này, cái mạng này của mày.." Minh Hoàng Lễ không nói hết câu, anh ta lúc này hai mắt đỏ lên, gân xanh trên tay cũng nổi điều điều.
Túm lấy cổ áo của Hoàng Nhất Hoà mà nói.
"Em...em".

Hoàng Nhất Hoà cũng không biết nói làm sao.
Cậu ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện lớn đến như thế này.
"Cút".

Minh Hoàng Lễ lạnh giọng nói.

"Hai người khi em ấy bị như thế đã làm gì cả.

Một lũ vô dụng".

Anh đẩy Hoàng Nhất Hoà ra và quay sang hai người họ mà mắng.
"Lão đại." Hai người họ vội vàng quỳ xuống.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, nên họ....
Hiện tại phòng y tế không có bác sĩ, Lam Ái không cho ai vào cả, theo lời của Thanh Nguyệt nói thuốc của bệnh viện khác sẽ không giúp được phu nhân chỉ có thuốc của cô ấy mà thôi.
"Anh họ.


Em đã cho cậu ấy uống thuốc rồi ạ".

Lam Ái bước đi đến đưa cho Minh Hoàng Lễ một chai nước.

"Anh bình tĩnh lại đi anh."
Minh Hoàng Lễ không nói gì, liếc sang phía Hoàng Nhất Hoà.

Hôm nay bé con mà có mệnh hệ gì anh sẽ không tha cho tên nhãi này.
Thanh Nguyệt cầm theo một hộp thuốc để châm cứu cho phu nhân.

Cả chục cây kim c ắm vào các huyệt đạo khác nhau trên người phu nhân.
Minh Hoàng Lễ nhìn mà đau lòng.

Vội vàng x0a nắn vết đỏ trên tay cho bé con.
Đỏ cả rồi, chắc bé con rất đau và vô cùng sợ hãi nhưng lại không có anh bên cạnh.
Hơn một tiếng sau Thanh Nguyệt mới rút kim ra thì cô cũng dần dần tĩnh lại.
"Ưm....Minh Hoàng Lễ...đau".
"Anh đây anh đây bé".

Minh Hoàng Lễ vội đỡ cô nằm trong lòng anh.
"Đau! Bé đau quá".

Tuyết Thanh khóc trong vòng tay anh.
"Sẽ không....sẽ hết đau thôi em".
Hu hu.

Cô cứ khóc mãi trong lòng anh, Minh Hoàng Lễ kiên nhẫn dỗ dành cô.
Mọi người ở ngoài phòng nghe tiếng khóc của cô ai nấy cũng đau lòng.
"Em làm ra cái gì vậy ".

Hoàng Nhất Thiên lúc này mới hỏi em mình.
Nhưng cậu ta lại không hề trả lời anh mình, chỉ muốn vào phòng nhưng lại bị Thanh Phong Thanh Giao ngăn lại.
"Cái thằng này.

Mày cút về cho anh".

Hoàng Nhất Thiên điên tiết lên.
"Anh cả! Em nghi ngờ cô bé ấy là em gái của chúng ta".

Hoàng Nhất Hoà lúc này mới phản ứng lại.
"...".

Hoàng Nhất Thiên
"....".

Mọi người có mặt ở nơi này.
"Em...em nói cái gì".

Hoàng Nhất Thiên cũng sợ mình nghe lầm.

Đôi mắt hơi chuyển động.
"Cô bé đó....rất giống mẹ của anh em mình, nên em mới phản ứng như thế".
Hoàng Nhất Thiên cũng không nghe được em mình nói cái gì, hiện tại anh ta chỉ muốn vào trong đó xem cô bé đó mà thôi.
Thanh Phong Thanh Giao biết chuyện này là chuyện lớn nên vội vàng nói lại với lão đại nhưng khi mở cửa bước vào thì lúc này phu nhân vừa mới chợp mắt, Minh Hoàng Lễ nhìn họ thì họ lập tức ra ngoài..

Bình Luận (0)
Comment