Hỏa Xích Đế Vương

Chương 2 - Tiểu Nương Tử

Sáu nghìn năm sau...

Thiên Đế Mạch Liêm cùng Công Chúa Hồ Tộc Yết Hi thành hôn, Công Chúa Yết Hi Đăng Cơ trở thành Thiên Hậu, nghe nói sau đó Thái Tử Thiên Tộc cũng được sinh ra, Hồ Tộc cùng Thiên Giới liên hôn thành công cùng nhau thống trị Tam Bề Tám Cõi.

Một cõi còn lại vì sao lại không được nhắc đến? Bắc Cõi là Cõi được tách biệt riêng ra thành một Giới do Bắc Đế Vương Ải Kính thống trị, Bắc Cõi cũng không có Đế Hậu tương truyền rằng Đế Vương Ải Kính chỉ có một Tiểu Công Chúa chính là một Đóa Xích Hỏa Đào, nhưng khắp Bốn Bề Tám Cõi cả ở Bắc Giới chưa một ai từng nhìn thấy vị Tiểu Công Chúa kia.

Ta đứng trong trong ánh nắng gay gắt tay vung lên vẽ từ trên theo hình vòng cung xuống dưới rồi lại nâng tay kéo từ trước ra phía sau, Hỏa Xích Tiễn xuất hiện lửa đỏ bao quanh, đây là Pháp Khí được tạo thành theo Chân Thân của ta cũng chính là Pháp Lực mạnh nhất của loài Phượng Hoàng, Phụ Vương ta cũng rất bất ngờ khi năm đó mới hai nghìn tuổi ta đã học được Pháp Lực này, người từng kể ta nghe người sử dụng Hỏa Viên Tiễn của người bắn bay hồn phách một tên Tướng tài giỏi của Ma Giới khiến ta rất thích thú.

Ta chính là Ải Li, là Công Chúa duy nhất của Bắc Giới, năm ta được vài trăm tuổi Mẫu Vương ta trở về với Hỗn Độn, Phụ Vương không nhắc nhiều về người, nhưng ta từng thấy dung mạo của người trong Chính Điện của Bắc Trữ Điện do Phụ Vương vẽ, ta quả thật ta có đôi mắt của người, nhưng người thật sự rất xinh đẹp ta thấy ta thật không xứng nếu ai đó so sánh ta và người, Phụ Vương nói năm đó ai ai nhìn thấy Mẫu Vương không ai là không động lòng trước người, mỗi lần nhắc về người Phụ Vương ta đều trầm mặc rất rất lâu, vì thế ta cũng không bao giờ nhắc về người nữa.

Ta cũng chưa bao giờ rời khỏi Bắc Trữ Điện, ta không hiểu vì sao khi ta bắt đầu biết hiểu chuyện bản thân chỉ ở mỗi nơi đây đến cả bái Sư, tu luyện Pháp Thuật cũng chính một tay Phụ Vương dạy dỗ ta, vì thế ta chưa từng nhìn thấy các Giới khác bao giờ, Chữ Sa Tiên Quân nói ta là đồ ngốc nghếch lạc hậu, thân là một Nữ Nhân yêu kiều xinh đẹp, nhưng lại hành xử chẳng khác gì đám Thần Tiên Nam Nhân ngoài kia, hắn nói ta như vậy cũng phải, từ trước đến giờ những hiểu biết của ta về các Giới khác đều do Chữ Sa mang sách về cho ta đọc hoặc kể cho ta nghe, hắn là Tiên Quân thân cân của Phụ Vương ta, nhưng suốt ngày chỉ thấy hắn chạy đến Điện của ta ba hoa mồm mép.

Sách của Chữ Sa mang về cho ta đọc rất thích, những câu chuyện về cuộc sống con người, đôi khi là một vài câu chuyện về ái tình Phàm Giới cũng làm ta đủ đỏ mặt rồi, Chữ Sa nói nếu có một ngày ta được xuống Phàm Giới hắn sẽ dẫn ta đi xem kịch cũng muốn ta thử hết những thú vui của Phàm Giới, có lần ta hỏi Chữ Sa vì sao từ nhỏ đến giờ Phụ Vương chưa hề cho ta xuất hiện trước một ai, suốt ngày nhốt ta trong Trữ Điện, có phải là người có uẩn tình gì không? Chữ Sa nói không hề biết, xung quanh Trữ Điện có lá chắn Kết Giới rất dày do Phụ Vương ta làm nên để bảo vệ Trữ Điện và ta.

Cũng có ngày ta phải đến Phàm Giới.

Đúng thế, ta sắp phải đến Phàm Giới lịch kiếp thăng thành Thượng Tiên, lần này thật sự được đi Phàm Giới như ta luôn ước nguyện nhưng lòng lại có chút lo lắng

-Ải Li, nếu lần này con thành công lịch kiếp thăng cấp Thượng Tiên, ta sẽ đưa con đến Thiên Giới chiêu cáo con trước toàn thể sinh linh Bốn Bề Tám Cõi con chính là Hỏa Xích Công Chúa của Bắc Giới là con gái duy nhất của ta.

Phụ Vương vuốt tóc ta ánh mắt yêu chiều, ta là niềm hy vọng duy nhất của người năm đó lúc ta bắt đầu hiểu chuyện người dạy ta mọi thứ giúp ta tinh thông Pháp Lực nhanh chóng tu thành Thượng Tiên một cách dễ dàng, sau lần thăng cấp này ta có thể ra khỏi Bắc Trữ Điện thật rồi

-Ta xin lỗi bao năm qua luôn che giấu con trước tất cả mọi người, chỉ khi con luyện thành công Hỏa Xích Tiễn và thăng cấp Thượng Tiên thành công thì không một ai có thể đụng được đến con khi đó ta có thể yên tâm rồi.

Chữ Sa đứng trước Điện của ta đi qua đi lại đến khi ta xuất hiện trước mặt hắn, mặt hắn cũng lấm tấm mồ hôi mệt mỏi vì chờ đợi ta rồi

-Tiểu Gia Gia, hôm nay chúng ta đi Bắc Giới

Ta chau mày nhìn hắn, hôm nay hắn lấy cái lá gan ở đâu to đến vậy dám rủ ta cùng đi Bắc Giới ư? Hắn thấy vẻ mặt đăm chiêu của ta không khỏi khó chịu:

-Này người không tin ta à, Bắc Đế Vương đến Thiên Giới tham gia Pháp Hội rồi ba hôm nữa mới về, lúc này ta tranh thủ lén ngài ấy dắt ngươi đi xem Bắc Giới nơi sau này ngươi cai trị.

Ta khoanh tay ra vẻ không hứng thú cho lắm lại còn dùng ngữ điệu khinh bỉ nói với hắn

-Đạo hạnh của ngươi chấp niệm quá nhiều dã tâm thế kia sao lại không theo Phụ Vương ta đến Pháp Hội đàm đạo hưởng một ít thanh tịnh trong lòng biết đâu sau này lại trở thành một đấng Minh Quân người người ca tụng?

Hắn nhìn ta ra chiều bất mãn , xoay lưng tính bỏ đi, ta vội vàng giữ vạc áo hắn, chậc chậc một tiếng phủi phủi tay áo hắn

-Nào Chữ Sa Tiên Quân tôn kính đừng vội, chúng ta cùng đi, thay phục y nào rồi đi thôi.

Phải, các người đã bị câu chuyện thuật lại trên kia đánh lừa, ta quả thật Pháp Lực đúng là chăm chỉ tu luyện nhưng còn chuyện ta suốt ngày ở trong Trữ Điện chưa từng ra ngoài là không đúng, từ lúc ta ba ngàn tuổi Chữ Sa đã phá hỏng Kết Giới dùng thuật giỏi nhất của hắn, Võng Ảnh làm như Kết Giới chưa từng có ai chạm vào kì thực Chữ Sa đã đưa ta đi chơi khắp nơi trong bốn bề Tám Cõi chỉ có Bắc Giới và Phàm Giới ta chưa từng đến, Chữ Sa nói Phàm Giới rất dễ làm linh lực của ta phát huy mạnh khi đó chắc chắn Phụ Vương ta sẽ biết, hắn và ta chắc chắn sẽ không thoát được

Ta mặc xiêm y trắng tay cầm một cây quạt nhỏ, còn Chữ Sa khoe khoang vẫn giữ nguyên bộ y phục Tiên Quân của hắn, thật ra Chữ Sa là một tên cực kì khoe khoang đi đâu hắn cũng muốn người ta nhìn ra hắn là một Tiên Quân, ta bất mãn nhìn vẻ mặt của hắn, tay cầm quạt phẩy nhè nhẹ

-Tiểu Cô Nương này có muốn mua nấm Linh Thảo mấy trăm năm mới có một cây trên ngọn núi Sơn Trạch duy nhất ở đây hay không?

Một tên Tinh Linh cầm một rổ nấm nhỏ đưa ra một cây trước mặt ta, mời chào rất không chân thật

-Sao ta biết đây có thật là Linh Thảo, ngươi chứng minh như thế nào?

Hắn nhìn ta bày ra vẻ mặt thần bí, dùng một tay tung cây nấm kia lên cao, nó không rơi xuống như ta dự đoán mà lại phóng ra ta gấp ba lần khi cầm trên tay hắn mùi Linh Thảo tỏa ra thơm ngát khiến mọi người hiếu kì tiến vào xem, trầm trồ khen ngợi, Hắn lại được dịp lên mặt với ta

-Sao nào Cô Nương, có muốn mua không, một cây Linh Thảo đổi một Lục Thạch một trăm năm.

Ta đứng suy nghĩ sau đó gật đầu với hắn đang quay lại định lấy Lục Thạch của Chữ Sa lại phát hiện hắn biến mất từ khi nào, ta nhìn quanh tìm kiếm, lúc này ta thấy tên bán Linh Thảo kia nhìn gì đó sau đó lại nói

-Cô Nương nếu không có Lục Thạch hay là dùng cây trâm trên tóc Cô cũng được ta sẽ bán cho Cô hai cây Linh Thảo lấy một trâm cài tóc thôi

Ta rờ lên tóc,là Phượng Hỏa Trâm khi nãy ta quên tháo xuống không ngờ tên này thật tinh mắt biết đây là bảo vật của ta liền muốn dòm ngó

-Tiếc quá, ta hết hứng thú với Linh Thảo của ngươi rồi , ngươi bán cho người khác nhé!

Ta không thèm đáp lại yêu cầu của hắn xoay lưng bỏ đi, không ngờ hắn ta xông lên kéo Phượng Hỏa Trâm trên tóc ta xuống nói

-Cô Nương, cô ăn dám ăn cắp bảo vật của Bắc Đế Vương , cô biết đây là gì không, ta vừa giả vờ trao đổi cô đã muốn bỏ chạy, nói, cô ăn cắp vật này từ đâu?

Đột nhiên hắn cao giọng, làm nhiều người xung quanh tiến về đông hơn, cái tên Chữ Sa kia đâu rồi, lúc này lại chạy đi mất

-Đây chính là Phượng Hỏa Trâm của Bắc Đế Vương năm xưa cài trên tóc được làm ra từ máu tim của ngài ấy, nay cô to gan lớn mật dám cài trâm này đến Bắc Giới, đúng là chán sống, còn bày vẻ ngu ngơ với ta, còn không theo ta nhận tội.

Hắn tiến đến nắm một tay ta kéo đi, đột nhiên ta cảm thấy sao trên đời lại quá nhiều tên phiền phức đến vậy, ta nghe xung quanh tiếng ồn ào không dứt một vật gì đó ai ném vào xiêm y của ta làm nó dơ một mảng lớn

Ta tức giận giật tay hắn ra lui về sau vài bước, hắn định dùng tiên thuật khống chế ta trói ta, ta liền dùng tay nhắc bổng Phượng Hỏa Trâm trên tay hắn tung lên cao, sau đó tay vận Pháp Lực tạo ra Hỏa Xích Viễn hừng hực lửa nhắm về phía hắn, Phượng Hỏa Trâm bị tung lên cao rơi xuống sau lưng ta hóa ra chân thân của ta một đóa Hỏa Xích Đào khổng lổ xoay xung quanh ta, chúng sinh hai bên sợ bên quỳ xuống, tên kia run cầm cập quỳ sụp xuống đất dập đầu lạy ta xin tha mạng

Ta nghe từ xa có tiếng người đông đảo chạy đến là quân lính của Bắc Trữ Điện, xa xa đó ta thấy Chữ Sa đứng trong một tửu lầu nhìn ra nhìn ta đầy hoảng sợ

-Công Chúa, chúng thần phụng mệnh Bắc Đế Vương đến đưa người về Trữ Điện.

Chúng sinh hai bên nghe vị Tướng kia nói liền liên tục dập đầu bái lạy ta, còn tên Tinh Linh kia, bị một binh lính lôi đi, Ta nói với hắn không cần, tịch thu hết đống Linh Thảo kia là được.

-Thì ra người ấy chính là Công Chúa của Bắc Giới trong lời đồn chúng ta, cuối cùng cũng được nhìn thấy người rồi.

Ta trong lòng không khỏi kêu gào, không tại tên Chữ Sa chết tiệt ta thì tên Tinh Linh kia làm sao mà phát hiện ra Phượng Hỏa Trâm của ta, làm sao lại để ta lộ Chân Thân làm Phụ Vương biết được chứ đúng là tên đáng chết, ta mặt mày xám xịt trở về Bắc Trữ Điện, lần này bị lộ chắc chắn

Phụ Vương sẽ giam ta lại sau đó cho ta môt chồng Binh Pháp học đến ngốc đi mất, Chữ Sa ơi là Chữ Sa ngươi hại ta rồi!

Ta bước vào Chính Điện nhìn Phụ Vương ngồi trên Binh Án xem tấu chương, gương mặt không khỏi có chút sợ hãi, ta tiến đến quỳ xuống cuối đầu

-Ai cho phép con ra khỏi Bắc Trữ Điện?

Ta im lặng cuối đầu, không lẽ ta khai với người đây không phải lần đầu ta ra khỏi Bắc Trữ Điện hay sao? hay khai rằng Chữ Sa dụ dỗ ta, người thấy ta im lặng không nói mắt người không nhìn tấu chương nữa ngẩng đầu lên nhìn ta

-Tại sao con lại dùng Hỏa Xích Tiễn, vì sao lại muốn hại con dân của Bắc Giới.

Ta đúng thật là chỉ cần thi triển một chút Pháp Lực với tên Tinh Linh kia là hắn đủ sợ khiếp vía rồi, tại sao khi đó lại tức giận đến mức lại dùng Hỏa Xích Tiễn, khi đó không biết vì sao ta lại rất sợ ánh mắt người khác khinh bỉ nhìn ta, cảm giác rất lạ

-Li Nhi, những năm qua ta đã dạy con những gì? Con sau này là Nữ Đế Vương của Bắc Giới nhưng bây giờ con xem thay vì bảo vệ những sinh linh nhỏ bé ở đây, con vì sự tức giận của bản thân lạ muốn làm một sinh linh hồn phi phách tán, con nói đi con còn xứng đáng là Công Chúa của Bắc Giới hay không?

Qủa thật là Phụ Vương đã tức giận mất rồi, ta thật cảm thấy có lỗi với bản thân cuối đầu tỏ vẻ hối lỗi, người nói ta không dám cãi lại cũng không bao giờ dám cãi lại, Phụ Vương nói đúng Hỏa Xích Tiễn là Pháp Lực nguy hiểm vì sao khi đó ta lại không nghĩ nhiều muốn bắn chết Tinh Linh kia chứ, nếu thật sự khi đó Binh Lính không đến kịp có phải ta đã làm hắn trở về với Hỗn Độn rồi hay không?

-Ta đã từng nói con không nên ra khỏi Bắc Trữ Điện chờ khi con Thăng Phẩm Cấp xong, khi đó ta sẽ chiêu cáo con với tất cả chúng sinh Bốn Bề Tám Cõi về danh phận của con, bên ngoài Bắc Trữ Điện chính là nguy hiểm với Pháp Lực của con cho dù con có Hỏa Xích Tiễn nhưng không đủ Pháp Lực thì con vẫn sẽ gặp nguy hiểm, ta phạt con về Điện suy nghĩ đến khi con xuống Phàm Giới lịch kiếp, ta đã phá thuật Ảo Ảnh của Chữ Sa con đừng nghĩ trốn đi thêm lần nào nữa.

Qủa thật Lão Gia Gia trên cao có mắt, ta chính là nhiễm cái tính khoe khoang của Chữ Sa nên giờ mới phải đau khổ như thế này,về Điện suy nghĩ của Phụ Vương chính là đọc hết đống Kinh Thư người mượn ở chỗ Linh Bảo Thiên Tôn về cho ta đọc, còn nhắc đến Chữ Sa, nhất định khi hắn vác mặt đến Điện của ta, ta sẽ vận hết Linh Lực bắn Hỏa Xích Tiễn cho hắn đến một cái lông Điểu của hắn cũng không còn!

-Li Nhi xin tuân đa tạ ân điển của Phụ Vương, những gì người dạy bảo Li Nhi xin khắc cốt ghi tâm tuyệt đối sẽ không phạm lỗi.

Ta chắp tay cuối đầu tạ người rồi đứng lên rời Chính Điện trở về Cửu Điện của ta, ta buồn bã từ từ bước đi mới đến hồ sen gần điện của ta thì ta nghe một âm thanh như tiếng một vật gì đó bị vỡ ra, sau đó trước mặt ta xuất hiện một bóng người, ta chưa kịp nhìn mặt người ấy thì đã ngất đi, trong vô thức ta nghe được giọng của một nam nhân:

-Hóa ra Tiểu Nương Tử ta đã lớn như thế này rồi! Đúng là một Đóa Hỏa Đào thật khiến người khác không khỏi rung động.

Ta mở mắt, đầu không khỏi một cơn hơi ê ẩm, nhìn xung quanh không khỏi thấy lạ lẫm, nhìn lại y phục trên người không phải y phục của ta cũng không phải Phượng Bào của ta, xung quanh cũng không phải Bắc Trữ Điện của ta, rốt cuộc ở đây là đâu?

Ta ngồi dậy, tay đỡ lấy đầu bước đến cánh cửa trước mắt đẩy ra, khung cảnh trước mắt ập vào mắt ta , thật huyền diệu, mắt ta mở lớn, những dải huyền quang bay ngập bầu trời lấp lánh làm ta hoa mắt, ta vô thức bước đến khung cảnh trước mắt

-Điện Hạ, người có thể nhường ta được không, đây là ván thứ hai trăm lẻ chín rồi cứ thua như vậy ta sẽ không chơi nữa.

Ta nghe âm thanh có ai đó đang nói lớn ở phía sau nơi ta đang đứng, tò mò ta bỏ qua khung cảnh huyền ảo trước mắt đi đến nơi đang có tiếng người kia muốn hỏi thăm một lát, trước mặt ta có hai bóng người đều là nam nhân, ta đứng đó nhìn hai người kia không chớp mắt một nam nhân tay cầm quân cờ đen kia ta thấy phục y của người có hoa văn vẽ Long, còn người ngồi đối diện phục y Huyền Quang giống như phục y ta đang mặc, hình như hai người kia phát hiện ra ta đang đứng đó ta nghe có tiếng nói

-Nương Tử, nàng tỉnh rồi à, mau mau đến đây.

Nương Tử?

Nương Tử là cái gì?

Ta ngây ngốc nhìn hắn ta, còn hắn lại mỉm cười rạng ngời nhìn ta, có nên bắn người không, nụ cười kia chói mắt chói mắt ta quá đi mất, ta di chuyển tầm mắt nhìn người còn lại, người kia không nhìn ta, vẫn yên tĩnh nhìn bàn cờ trước mắt căn bản làm như ta vô hình, nam nhân có nụ cười chói mắt kia thấy ta không cử động có chút không yên liền đứng lên tiến về phía ta

-Nào Nương Tử, nàng lại đây.

Phụ Vương nói tất cả người bên ngoài mà đối xử ân cần muốn tiếp cận với ta đều là người xấu, nếu muốn biết đây là đâu thì cái tên trước mắt ta đoán không lầm có lẽ đây là nơi hắn cai quản, ta lùi về sau hai bước thủ thế chờ hắn đến chắc chắn sẽ vận Linh Lực đánh hắn

-Huyền Quang Tinh Quân, ngươi cùng Nương Tử cứ tự nhiên, ta về đây, hẹn ngươi ngày mai lại đánh cờ tiếp.

Hắn đang tiến đến ta nghe người kia nói vậy liền quay đầu mỉm cười, nhưng lại không đi chuyển mà đứng im

-Thái Tử Điện Hạ người về Điện trước đi, ta sẽ đến tìm người sau.

Ta nhìn người kia thoáng một khắc đạp mây đi mất, còn chưa kịp vận khí thì tên kia đã tiến đến trước mặt ta, vẫn cái nụ cười hết sức chói mắt đó, hắn đưa mặt nhìn kĩ ta làm ta cực kì khó chịu, đạp chân bay lên lùi về sau một đoạn, tay ta vận Lăng Hỏa đánh về phía hắn, thân thủ của hắn rất tốt Lăng Hỏa ta đánh vào gốc cây phía sau hắn làm cháy một ít trên thân cây, hắn vừa nhìn thấy liền chạy tới phủi tắt lửa đang cháy kia mặt khóc ròng nói:

-Ây da, ây da Nương Tử, đừng phá, đừng phá Huyền Quang Phủ của ta những thứ ở đây ta đều rất cực khổ mới tạo ra được nàng đừng đốt nữa bình tĩnh, bình tĩnh chúng ta nói chuyện.

Bắc cóc ta từ Bắc Trữ Điện đến cái nơi này còn gọi ta là Nương Tử, Nương Tử là cái gì ta còn chả hiểu? Ta chưa dùng Hỏa Xích Tiễn bắn ngươi bay mất là may rồi đấy, ta hậm hực nhìn hắn giọng không khách khí:

-Tại sao ngươi lại bắt cóc ta? Ngươi không biết Phụ Vương ta là ai hay sao?

Hắn nước mắt ngắn dài nhìn ta như kiểu rất thống khổ, đi ra khỏi thân cây kia lại gần ta, nắm lấy hai bàn tay ta, mắt chớp chớp đáp:

--Nàng là Ải Li, con gái của Bắc Đế Vương, từ nay trở về sau nàng chính là Nương Tử của ta, Bắc Đế Vương đã gả nàng cho ta rồi.

Bình Luận (0)
Comment