Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 102

Chương 102

 

Hôm trước khi đến nhà Đỗ Đông, Kiều Phụng Thiên lại lên chợ việc làm. Mùa tốt nghiệp đến, số lượng lớn sinh viên tài năng vừa tốt nghiệp tràn vào thị trường, những gương mặt trẻ trung thắt cà vạt đi giày da, in các chứng chỉ và huy chương thành một xấp phụ lục thật dày đính kèm sơ yếu lý lịch. Trời vừa nóng lên, đường sá toàn mùi mồ hôi.

 

Thật ra cũng chẳng có mấy việc kiếm thêm Kiều Phụng Thiên làm được, công ty dịch vụ hôn lễ với công ty truyền hình điện ảnh chỉ tuyển nhân viên toàn thời gian, đài truyền hình còn yêu cầu trình độ học vấn cao với chứng chỉ trình độ chuyên môn. Cần kinh nghiệm, cần cả bằng cấp, Kiều Phụng Thiên không biết có bao nhiêu người đáp ứng được cả hai. Nếu không yêu cầu bắt buộc thì chỉ toàn những công việc tay chân bốc vác, nào là giao sữa vào rạng sáng, hoặc phục vụ nhà hàng buổi tối.

 

Y còn chưa xem hết bảng tin tuyển dụng gợi ý đã bị cuộc điện thoại từ trường tiểu học phụ thuộc gọi đến trường.

 

Trịnh Úc cãi nhau với bạn cùng lớp, lời qua tiếng lại không giải quyết được, lời lẽ gay gắt khó nghe của bạn cùng lớp khiến Tiểu Ngũ Tử nổi giận, cậu bé nôn nóng sốt ruột muốn bảo vệ Trịnh Úc, trong lúc bốc đồng đã đánh bạn cùng lớp. Hai cậu bé ẩu đả một hồi mặt mũi bầm tím hết cả hai.

 

Kiều Phụng Thiên hớt hải chạy tới phòng giáo vụ trường tiểu học phụ thuộc Lợi Nam, cổ y túa đầy mồ hôi, trông thấy Tiểu Ngũ Tử đang nắm tay Trịnh Úc ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế dài. Giáo viên không biết phải làm sao nhìn Trịnh Úc mắt đỏ hoe bĩu môi, giơ tay áo lau bụi bặm cho Tiểu Ngũ Tử, Tiểu Ngũ Tử khẽ hít mũi chau mày, ngửa đầu ra sau tránh né: "Đừng, dơ." Giáo viên dẫn Kiều Phụng Thiên vào phòng, bất đắc dĩ nở nụ cười với y.

 

Hỏi ra mới biết Tiểu Ngũ Tử với Trịnh Úc đúng lý, cậu bé kia cười nhạo Trịnh Úc là đồ có bố mà không có mẹ.

 

Kiều Phụng Thiên không dám nói với cô giáo sự thật mình và bố Trịnh Úc đang chung sống dưới cùng một mái nhà và mối quan hệ thân thiết quá mức của cả hai, nên đương nhiên không thể đón Trịnh Úc đi tùy ý thích, mà phải chờ Trịnh Tư Kỳ chạy từ trường sang. Y chỉ biết xoa đầu Tiểu Ngũ Tử, nhân lúc giáo viên ra ngoài lấy nước ôm thốc Trịnh Úc đang ấm ức ghê gớm vào lòng.

 

Kiều Phụng Thiên véo cằm cô bé, xót chết mất thôi, hạ giọng nói với cô bé hết sức chân thành: "Tiểu Ngũ Tử đánh siêu thật."

 

"... Chú Tiểu Kiều không giận ạ?"

 

"Không giận." Kiều Phụng Thiên lắc đầu: "Gặp chú đánh cho hai cái còn chưa hả đâu, phải bồi thêm một cú đá thằng bé kia bay xa hai dặm luôn." Nhóc con tí tuổi đầu không biết gì mà giỏi mồm mép thô lỗ quá nhỉ.

 

Trịnh Úc bật cười, dụi vào cổ Kiều Phụng Thiên thút tha thút thít vừa cười khanh khách, rồi lại ôm cổ Kiều Phụng Thiên sụt sịt hít mũi một hồi mới nói bằng giọng nhỏ xíu: "Chú Tiểu Kiều là mẹ con thì tốt biết mấy."

 

Kiều Phụng Thiên ôm Trịnh Úc mềm mại trong vòng tay, suýt nữa run rẩy.

 

Đến nhà Đỗ Đông vào buổi chiều, Trịnh Tư Kỳ trống lớp nửa ngày lôi kéo Kiều Phụng Thiên đi dạo trung tâm thương mại một tiếng đồng hồ mà không tìm được món quà nào ưng ý. Kiều Phụng Thiên cười anh cứ biến Đỗ Đông thành nhân vật quan trọng, chứ thật ra làm gì cũng được, xách hai trái dưa hấu tới nhà là ổn thỏa thôi.

 

Trịnh Tư Kỳ lắc đầu không đồng ý, đáp dù sao cũng phải chọn cái gì đó có chiều sâu, đủ để biểu đạt rõ nét phẩm chất giàu đẹp và trình độ kinh tế ổn định của anh, có như vậy người quan tâm em như Đỗ Đông mới xem trọng người đàn ông của em, yên tâm cho anh bắt cóc em được chứ?

 

Kiều Phụng Thiên chịu thua, anh coi đây là đám hỏi thật.

 

Lát sau hai người chọn bình lọc nước nhập khẩu Nhật Bản với sữa bột cho mẹ và bé. Kiều Phụng Thiên tia thấy bộ đồ sơ sinh bằng vải cotton nguyên chất với giày búp bê rất xinh xắn, chẳng buồn để tâm đứa bé trong bụng Lý Lệ là trai hay gái, vừa hứng lên là mua ngay.

 

Đỗ Đông với Lý Lệ không hề được chuẩn bị tinh thần trước, hai người vào nhà ngồi, Lý Lệ bê thuốc, trà hạt dưa với kẹo ra, Kiều Phụng Thiên giả bộ bình thản kể hết mọi chuyện, Đỗ Đông suýt nữa trượt tay hất đổ rổ vải với sơn trà mới rửa xuống chân, Lý Lệ ôm bụng sững ra hồi lâu mới yếu ớt lên tiếng: "May mà mới mấy tháng, không thì con em giật mình rớt cả ra..."

 

"Khoan, sao tự nhiên... liên quan gì chết liền."

 

Đỗ Đông đặt rổ trái cây xuống bàn trà, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào mũi Trịnh Tư Kỳ, không nuốt trôi nổi thông tin nọ: "Anh, anh, anh chẳng phải anh có một cô con gái mà... Phụng Thiên cậu ta... sao hai người có thể..."

 

Nếu Trịnh Tư Kỳ có muốn giải thích thật anh cũng không phân trần rõ ràng được, chỉ đành đẩy kính cười với Đỗ Đông: "Lúc kết hôn tôi chưa từng nghĩ cuộc hôn nhân đó sẽ không đi tới đâu, cũng không nghĩ rằng sau này sẽ gặp được em ấy."

 

Lý Lệ vỗ vào tay Kiều Phụng Thiên đang bóc vỏ sơn trà, gõ gõ bàn: "Anh đừng ăn nữa! Giả vờ giả vịt không có gì xảy ra hả!" Cô nàng lia mắt sang Trịnh Tư Kỳ, vẫn cười đầy khó tin: "Hai người đứng đùa vợ chồng em nữa, anh đây với Phụng Thiên không phải cùng một loại người đâu phải tụi em không biết đâu..."

 

Trịnh Tư Kỳ gật đầu đồng ý trước, nhưng liền sau đó mỉm cười đáp: "Cũng đâu ai mặc định khác nhau thì không thể yêu nhau, có đúng không?"

 

"Có thể..." Đỗ Đông sờ sờ đầu: "Nhưng anh là thẳng mà?"

 

"Khả năng thôi, không khẳng định chính xác được." Trịnh Tư Kỳ đẩy kính, cúi đầu ngẫm nghĩ một lát: "Có lẽ, tôi vốn không thẳng tới vậy."

 

Nãy giờ Kiều Phụng Thiên không nói gì, Trịnh Tư Kỳ thoải mái nắm tay y công khai trước mặt hai người kia. Nhìn vẻ dịu dàng thân mật và ánh mắt yêu thường kia ai nhìn vào cũng phải tin thôi, tin hai người này chơi thật chứ không hề lừa lọc ai.

 

"Ài, đang nói cậu đó, đừng có ở đó giả câm giả điếc với tôi." Đỗ Đông nhíu mày cầm gối đầu quăng lên đùi Kiều Phụng Thiên: "Thả quả bom xong làm hai đứa tôi nổ banh xác xong im thin thít, vờ vịt trầm ngâm quái gì! Giải thích cái coi!"

 

Kiều Phụng Thiên nhả hạt sơn trà trong miệng ra, vứt vào gạt tàn rồi đưa tay sờ mũi.

 

"Không có gì giải thích cả, tôi đang yêu vậy thôi."

 

"Cậu nói nghe nhẹ nhàng như kiểu cậu yêu giống người ta yêu lắm vậy!" Đỗ Đông trừng mặt: "Tôi lại chả rành cậu quá cơ, bướng hơn cả con lừa, cái đầu cậu trừ anh trai cháu trai với ba mẹ cậu ra ráng moi móc lắm cũng chỉ có bọn tôi thôi, bao nhiêu năm rồi đâu thấy cậu nghĩ tới chuyện đó sao đột nhiên bây giờ lại —— "

 

Đỗ Đông chậc lười: "Thôi tôi không nói nữa, nói chung là, là tôi có hơi không chấp nhận được."

 

Kiều Phụng Thiên nghe vậy thì cười: "Cậu không chấp nhận đơn giản tại cậu thấy tôi không xứng với anh ấy thôi, cậu thấy bọn tôi quá khác biệt nên tôi —— "

 

"Cậu có yêu thiên vương tôi cũng thấy xứng!" Đỗ Đông giật đùng đùng ngắt lời.

 

Kiều Phụng Thiên không đáp, Trịnh Tư Kỳ ngẩng đầu xoa gáy y, nở nụ cười trấn an.

 

"Thằng này quen cậu từ thời còn đi học, thằng này tới nay chưa bao giờ xem thường hay bài trừ gì cậu, cũng chưa thấy cậu không xứng với ai bao giờ. Thằng này không nói ra nhưng trong lòng cậu vẫn biết rõ đấy." Đỗ Đông với tay nắm góc bàn: "Người ta không biết cậu tốt thế nào nhưng tôi biết, Lý Lệ biết, cậu yêu được người tốt con mẹ nó chứ đương nhiên là tôi vui, chỉ là tôi..."

 

Anh ta đưa mắt nhìn Lý Lệ, rồi thò tay máy mó đống sơn trà trong rổ: "Tôi không biết cậu nghĩ gì trong bụng, cậu đã suy xét kỹ càng hay là chưa đắn đo gì, đến lúc đó có đụng tường Nam cũng không quay đầu, tôi không biết ý định của cậu. Tôi nói cậu khác với người ta, điều này đúng thôi, cậu nên thừa nhận. Cậu có thể yêu, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ đến những thứ cậu phải gánh vác hay chưa, cậu có dám không? Cậu chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng buồn giải thích với tôi, tôi không chấp nhận được ngay là chuyện đương nhiên thôi?"

 

"Gia đình mình, gia đình của nửa kia, tôi với Lý Lệ đã bàn bạc rõ ràng với nhau trước khi kết hôn. Cậu cũng phải như vậy, phải suy nghĩ cho kỹ, cậu đã nói với tôi chưa? Cậu không."

 

Cuối cùng anh ta nhìn Trịnh Tư Kỳ, cười cáo lỗi: "Thầy Trịnh... à ừm, thôi cứ gọi anh là thầy Trịnh vậy, mấy cái tôi nói không có ý chỉa mũi dùi vào anh..."

 

"Không sao, tôi biết." Trịnh Tư Kỳ lắc đầu.

 

Cả bốn người bỗng chìm vào im lặng, đồng loạt nghe tiếng nước nhỏ tí tách trong nhà vệ sinh. Đây là mánh xài trộm nước mấy hộ gia đình hay thử, bật vòi sen mức nhỏ nhất để nước chảy long tong từng giọt một, đồng hồ nước không ghi nhận được lượng thay đổi, góp gió thành bão.

 

Lý Lệ không nằm máy lạnh được nên chỉ bật quạt máy chạy ong ong kế bên.

 

Kiều Phụng Thiên vỗ vỗ vào đầu gối, đưa tay quẹt mũi: "Những gì cậu nói tôi biết hết, quen cậu bao nhiêu năm, tôi dám nói tôi còn hiểu cậu nghĩ gì hơn cả Lý Lệ."

 

"Tôi không xúc động nhất thời, cũng không phải nóng đầu, tôi biết tôi và anh ấy chênh lệch đến đâu, tôi biết gia cảnh của anh, tôi biết rất rõ tính cách con người anh. Anh cũng vậy, những gì thuộc về tôi anh cũng biết."

 

"Phải, nói ra làm gì có ai tưởng tượng nổi. Một thằng cắt tóc với một giảng viên đại học, cả hai đều là đàn ông? Lừa ai vậy, tới tiểu thuyết còn chẳng viết vậy, thế giảng viên có mưu đồ gì đây?" Kiều Phụng Thiên cười: "Tôi cũng nghĩ như vậy, cậu bảo tôi ngoái lại nhìn tôi cũng chẳng thể tưởng tượng nổi, tôi thích anh ấy không có gì sai cả. Còn chuyện vì sao anh ấy thích tôi, cậu lén hỏi thử đi, vớ vẩn dữ lắm."

 

Lý Lệ đứng dậy mở điều hòa phòng khách, rồi vào phòng ngủ kiếm đồ mặc thêm vào.

 

"Cậu hỏi tôi, tôi muốn gì anh có cho không, câu hỏi này nghe kỳ quặc đó. Nói thật, tôi cũng là đàn ông, tôi muốn gì xưa nay tôi không nghĩ đến chuyện người ta cho tôi. Từng ấy năm tôi không tìm được người chung chí hướng để yêu không phải vì bóng ma tâm lý, không phải vì gia đình phản đối hay người ta xem thường, chỉ đơn giản là tôi chưa gặp được người phù hợp."

 

"Anh ấy tốt lắm, tôi thấy rất dễ chịu khi ở với anh ấy, thấy hạnh phúc từng phút từng giây trôi đi, anh thích tôi tôi thích anh, bấy nhiêu là đủ rồi."

 

Trịnh Tư Kỳ ngồi bên cạnh, đăm đăm nhìn gò má y bằng ánh mắt nặng trĩu, nghiêm túc quan sát mọi biểu cảm nhỏ nhặt nhất hiện trên gương mặt y lúc nói chuyện.

 

Đỗ Đông nói không gì nhìn chằm chằm Kiều Phụng Thiên nửa buổi trời, cuối cùng bốc trái vải ném vào đầu y.

 

"Cái bản mặt cậu hôm nay vác xác tới đây để anh anh em em khoe mẽ chứ gì, muốn ông nín hỏng cả người đúng không!"

 

Kiều Phụng Thiên nhăn mũi nhìn anh ta, nhếch môi cười: "Đúng vậy, mấy năm giờ mới có cơ hội, đố cậu chạy thoát."

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment