Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 115

Chương 115

 

"Thầy giáo Trịnh chịu khó phụ cô một tay, cô lấy chăn ra phơi."

 

Lâm Song Ngọc bắc cái ghế gỗ thấp cất ngoài cửa để dưới chân anh. Bà cởi cúc tay áo rồi kéo cao lên, trên cánh tay bà mọc những đốm đồi mồi màu nâu, da khô nhão, cổ tay đeo một chiếc vòng bạc với quấn mấy vòng dây đỏ.

 

"Để cháu lấy." Trịnh Tư Kỳ bước lại giúp đỡ.

 

"Đừng." Lâm Song Ngọc xua tay, chiếc lắc bạc lủng lẳng trên cổ tay: "Cậu không kiếm thấy đâu, nhà cô tùm lum đồ cất chứa cả đồ cũ đồ hồi xưa nữa, cậu kiếm không thấy đâu."

 

Lấy từng món đồ cất trên trần tủ có mà cả đống khổng lồ, Trịnh Tư Kỳ nghi ngờ trên đó có lỗ đen hoặc túi thần kỳ của mèo máy, chứ sao mà chồng chất được từng ấy thứ lên nhau như thế.

 

Tấm vải nhung màu nâu phủ lên bị kéo ra, lập tức mùi nấm mốc xộc ra khắp nhà. Mùa hè Lợi Nam nhiều mưa và độ ẩm không khí cực kỳ cao. Lâm Song Ngọc bê cái quạt trần ba lá xuống đầu tiên, rồi một cái bịch nhựa đựng đầy vỏ lọ thuốc, sau đó là mớ đồ linh tinh vặt vãnh bày ra đầy sàn.

 

"Thầy Trịnh này, mấy người như cậu thích vứt đồ đi lắm đúng không?" Lâm Song Ngọc dịch chân: "Chỉ có ông bà già như cô mới thích tích trữ mấy món này, không nỡ vứt cái nào. Nếu mà ở trong thành phố thể nào con dâu cũng mắng um lên, bảo cái bà già dơ dáy này."

 

Trịnh Tư Kỳ nghe vậy cười: "Cháu thích vứt đồ đi thật, cái gì không xài nữa thì vứt hết."

 

"Vậy chứng tỏ thanh niên bây giờ chưa chịu khổ bao giờ, đâu có biết đồ dùng hữu dụng ra sao." Lâm Song Ngọc thổi bụi bám, chợt có túi nhựa màu trắng đựng phim chụp CT não: "Cô nói thế có quá quắt không?"

 

Phim chụp CT đã cũ kỹ, chụp ở bệnh viện huyện Lộc Nhĩ, hiển nhiên không phải của Kiều Lương. Trịnh Tư Kỳ vô tình nhìn sang phần thông tin ở góc túi đựng, phát hiện nó đề Kiều Phụng Thiên, hơn mười năm trước. Trịnh Tư Kỳ cầm lấy phim chụp: "Cô ạ, bây giờ cháu không còn dính dáng gì tới từ thanh niên nữa rồi."

 

"Hơn ba chục đã thấy già à? Thế bô lão như cô chẳng phải tới lúc nằm chờ hỏa táng rồi?" Lại có hộp bánh quy thiếc rớt xuống: "Đàn ông hơn ba mươi mới là tới độ sung sức đấy chứ, nếu là dân nay đây mai đó đầu tắt mặt tối thì tạm đồng ý, còn người trong biên chế vững vàng như cậu cuộc sống còn gì thoải mái bằng?"

 

Trịnh Tư Kỳ dừng lại một lúc rất lâu mới cười, nói tiếp: "Cô nói cháu không biết trân trọng phúc đức ạ."

 

"Cô không dám nói cậu thế, nông dân như cô khác thầy giáo Trịnh chứ, phúc hay không cô không nói được. Cô chỉ sợ cậu mơ hồ, cuộc sống đủ đầy không thiếu gì thấy được thứ mới mẻ thì hứng thú, nhưng đến ngày cậu thấy chán, thấy không chịu được nữa, cậu sẽ vứt bỏ nó nhanh hơn bất cứ ai." Trên nóc tủ có cái thùng gỗ long não đựng đầy chăn ga.

 

"Phụng Thiên nhà cô là thằng đầu heo, bụng nó không suy tính gì ra hồn, sai lầm chịu thiệt một lần không nhớ cho lâu, tới ngày sai lần hai lần ba để người ta chửi vào mặt cũng không chịu thay đổi, cứ cho là cô không biết gì không hiểu gì chỉ biết hại đời nó, não lừa cũng không bướng bằng cái thân nó." Lâm Song Ngọc dừng việc trong tay: "Cô sống lâu hơn nó được chắc? Cô với ba nó sống nay chưa biết mai, nó bảo mai nó muốn đứng đường hôm nay ngoại trừ mắng nó đánh nó ra cô có cản được không? Cô có thể làm gì nữa đây."

 

"Cuộc sống là nó khăng khăng lựa chọn, sau này đẹp hay xấu cũng tự nó phải trải qua. Người thành phố các cậu địa vị hơn người, tốt lành, khôn khéo, biết phải trái, một đứa không biết mưu mẹo như nó có trèo lên nổi không? Thầy giáo Trịnh này, một ngày nào đó cậu chê ghét con cô khinh khi nó là dân quê không trình độ không học vấn thì biết làm sao đây? Nó không chịu về nhà, nó lại nhảy xuống ao, cô sống xa nó quá, không cứu nổi nó đâu..."

 

Đầu ngón tay Lâm Song Ngọc lại ấn vào mắt, nhưng lần này không phải quẹt côn trùng mà là lau nước mắt. Bà đưa lưng về phía Trịnh Tư Kỳ, tấm lưng vẫn cứ thẳng tắp.

 

"Cô ơi, cháu không trịch thượng hơn người."

 

Trịnh Tư Kỳ nắm siết túi phim chụp CT trong tay, tấm phim bằng nhựa cứng phát ra tiếng lạo xạo. Khi ấy, Kiều Phụng Thiên kể lại với anh qua quýt, giọng nhẹ tênh như là một chuyến đi lặn mát mẻ dưới ao, rồi bất cẩn chuột rút nên phải vội vã lên bờ. Nhưng lúc đó khi đã nghĩ đến cái chết, lòng phải trống toác hỗn loạn đến chừng nào?

 

"Mỗi ngày đi làm cháu phải quét thẻ chấm công, tới trễ cũng bị trừ lương bị phê bình, muốn xin nghỉ phép cũng phải báo cáo nộp đơn hết cấp nọ tới cấp kia còn khó hơn lên trời. Giảng viên đại học lương cũng chỉ cọ ba đồng, ngoài dư giả thời gian ra cũng không có gì hay ho. Cháu cũng phải lo tiền nhà tăng tiền xăng tăng, cũng sợ giờ cao điểm kẹt xe với hối luận văn, cháu nuôi con gái cũng nặng nề lắm, có những hôm đau đầu mà còn đắn đo xem có nên đi bệnh viện không. Thời đại con sống với của cô có lẽ khác biệt thật, nhưng với Kiều Phụng Thiên thì hoàn toàn giống nhau."

 

"Em ấy độ lượng và kiên cường hơn cháu nhiều. Cô nói em ấy không có trình độ, thật ra cháu thấy không đúng, em ấy rất hào phóng và có tư duy cởi mở, chỉ là cô chưa phát hiện ra. Nói cách khác, nếu em ấy và cháu được trưởng thành trong cùng một điều kiện và hoàn cảnh, em ấy sẽ còn thành công hơn cả cháu. Cháu nói câu này nghe không quá lọt tai, cháu chỉ tốt số hơn em ấy mà thôi."

 

Lâm Song Ngọc ôm tấm chăn định phơi trong ngực: "Cậu thích nó ở điểm đó ư? Vừa bướng bỉnh vừa biết nhẫn nhịn."

 

"Vâng, cháu thích em ấy vì thế, nhưng cũng không chỉ vì thế."

 

"Bà già này không hiểu sở thích mấy người các cậu. Cô không hiểu tại sao đàn ông lại đi thích một tên đàn ông khác, ông trời thấy cũng phải giận sôi, nói mấy người vô lương bất thường."

 

"Có thật là người trống ngay lối cả đời sẽ khiến ông trời mừng rỡ hơn không? Ai cũng chịu đựng đau khổ nhiều, đều phải nhọc nhằn bước qua những hố trũng không cá biệt gì ai." Trịnh Tư Kỳ cầm chăn giúp bà, ngửi thấy mùi gỗ long não tươi mát, "Nếu cô nghĩ cháu đang cãi cùn ngang ngược cháu cũng xin nhận. Nếu cô vẫn muốn nghe, cháu có thể liệt kê tiếp một trăm lý do hẳn hoi khác ạ."

 

Trịnh Tư Kỳ cúi đầy đẩy mắt kính: "Trước khi đến đây cháu đã nói chuyện với người nhà, chuyện của cháu với Kiều Phụng Thiên."

 

Lâm Song Ngọc há hốc như dự đoán, bà kinh ngạc nói: "Cậu với nó..."

 

"Chị gái cháu phản ứng rất dữ dội, dạy dỗ nhiều mà cũng đắn đo vì cháu nhiều. Thú thật, mỗi lời chị cháu nói đều là những điều cháu đã lo lắng, có điều đã được giải quyết, có điều vẫn đang giải quyết, có điều vẫn chưa giải quyết được. Phải, cháu và Kiều Phụng Thiên nếu gặp một cô gái nào đó sinh con sống yên ổn chắc chắn rằng sẽ xuôi chèo mát mái đơn giản hơn nhiều. Nhưng hạnh phúc không? Đúng là thứ hư vô đó không ăn không tiêu được, nhưng chính thứ ấy khiến cháu và Kiều Phụng Thiên muốn nghiêm túc sống những ngày thật tốt đẹp, không nợ nần ai, không phải xin lỗi ai. Phụng Thiên muốn cháu cứ xem nhẹ, có người không thích không chấp nhận được thì cứ lờ đi thôi."

 

"Nhưng cô thì khác, cô là mẹ em ấy là người đã sinh thành dưỡng dục em ấy, em ấy tham lam hơn, muốn nhiều hơn ở cô một chút là chuyện đương nhiên." Trịnh Tư Kỳ nhìn Lâm Song Ngọc: "Em ấy muốn một người mẹ có thể chấp nhận em ấy, em ấy mong mỏi cô yêu em ấy."

 

"Nhìn em ấy vừa không thỏa hiệp lại vừa muốn lấy lòng cháu thật sự đau lòng lắm, đau lòng em ấy bỏ qua quá nhiều mà vẫn chẳng thành vì một điều vốn là lẽ dĩ nhiên."

 

"Đôi khi người ta nói con EQ cao, nên dù một ngày nào đó nếu cháu và em ấy không còn bên nhau nữa, cháu vẫn có thể đảm bảo Kiều Phụng Thiên sẽ cười vẫy tay nói hẹn gặp lại cháu. Nhưng đó chỉ là giả thiết cháu đưa ra. Cháu thích em ấy đến nhường nào muốn sống bên em ấy trọn đời bao nhiêu, nói ra cho ai nghe cũng chưa hẳn có thể trải nghiệm được, nên cháu không nói ra. Cháu sẽ đối xử với em ấy thật tốt, cháu xin cam đoan với cô, bất kể cô có tin hay không."

 

Lâm Song Ngọc nghe hết, hé môi, nhíu mày, cụp mắt, hếch cằm, cột lại tóc. Sau một chuỗi hành động, bà thở một hơi thật dài như giải thoát được đống bụi bặm tích tụ trong lồng ngực từng ấy năm, nặng nề mà dễ chịu.

 

"Nghe người trẻ mấy đứa nói về tình yêu cô chịu không nổi, có muốn nói cũng đừng nói với cô làm gì, chuyện hai tên đàn ông cô không hiểu, cậu có nói đến thế nào cô cũng không hiểu."

 

Trịnh Tư Kỳ nở nụ cười: "Để cháu phơi chăn giúp cô."

 

Lâm Song Ngọc lắc đầu: "Để tự cô, cậu ngồi nghỉ đi." Đi được mấy bước, bà vòng trở về, lấy hộp thiếc đựng bánh quy xuống: "Toàn đồ chơi của Phụng Thiên hồi nhỏ đó, thư từ thiệp chúc mừng các thứ, cậu có muốn đem về thì xách theo, đem cả cái chăn này về nữa, bông mới."

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment