Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 12

Chương 12

 

Trịnh Tư Kỳ mua hai hộp hồng sấy loại một ký cạnh chùa, Kiều Phụng Thiên không nói năng gì tranh trả tiền trước. Thấy người ta bán sung tươi Trịnh Úc cũng muốn ăn, thành thạo kêu mười trái chắc nịch rồi hỏi Kiều Phụng Thiên ăn không. Y vội xua tay: Không cần, cảm ơn bé.

 

Xuống núi trời cũng bắt gió, nhánh dây leo đong đưa, rừng quanh quẩn tiếng động sột soạt.

 

Kiều Phụng Thiên tựa lưng vào ghế: "Tôi..."

 

"Hửm?" Trịnh Tư Kỳ hơi nghiêng đầu.

 

"À, không có gì."

 

Trịnh Tư Kỳ thấy y muốn nói rồi lại thôi, nhìn y một cái từ gương chiếu hậu. Anh cười cười, đánh vô lăng sang tay phải.

 

"Chú ơi, chú ăn kẹo không?"

 

Trịnh Úc ngồi trong ghế an toàn cúi đầu s* s**ng mò mẫm nửa buổi trời, móc một chiếc hộp sắt hình bầu dục trong túi ra sức mở nắp, đập vào mắt là đống kẹo thập cẩm đủ màu sắc.

 

"Màu vàng là chanh, đỏ là cherry, tím là nho, xanh lá cây... bố ơi xanh lá cây là vị gì á?" Trịnh Úc nghểnh đầu về trước.

 

"Dưa lưới."

 

"Đúng đúng đúng, vị dưa lưới!"

 

Kiều Phụng Thiên khẽ giật mình, định bảo mình không ăn nhưng lại sợ trái ý tốt của cô bé, đầu ngón tay lượn mấy vòng hộp kẹo đầy ăm ắp, chọn lấy một cái màu vàng tươi —— chắc là vị chanh không đến nỗi ngọt.

 

"Tôi... mấy người họ nói..." Kiều Phụng Thiên đảo viên kẹo từ bên trái khoang miệng sang phải, "Thầy nghe rồi nhỉ?"

 

"Ừ."

 

"Thầy đừng nghĩ nhiều, cũng đừng thấy quái gở, mấy cô ấy nói không sai đâu. Nhưng liên lụy đến thầy rồi, thật sự xin lỗi, tôi áy náy quá."

 

Trịnh Tư Kỳ không đáp. Anh đưa tay đổi nấc, vẫn chỉ chăm chú nhìn đường sá trước mặt.

 

"Nên, ừm... Thật ra tôi —— "

 

"Không cần phải giải thích." Giọng nói Trịnh Tư Kỳ nhuốm ý cười, anh đẩy mắt kính, "Tôi có hỏi đâu mà."

 

Kiều Phụng Thiên nôn nóng tìm từ ngữ thích hợp bị câu nói nọ làm cho bừng tỉnh. Đúng vậy, người ta chẳng hỏi han câu nào, mình cứ một hai giải thích cái gì? Quan hệ bèo nước gặp nhau thôi cớ gì phải cố lộ chân tướng, giấu giếm che đậy đôi việc chẳng phải là quá sức bình thường à? Chưa kể loại chuyện thế này xưa nay giấu đầu lòi đuôi, càng tô càng đen.

 

"Cảm ơn thầy, vụ vé vào cửa."

 

"Đừng khách sáo, cảm ơn cậu đã để mắt tới bé Táo giúp tôi."

 

Lúc ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết đã lẳng lặng giăng đầy trời.

 

"Bé Táo, tuyết rơi kìa con." Trịnh Tư Kỳ nói, ấn cần gạt nước.

 

Trịnh Úc ngậm một viên kẹo, má cấn phồng lên, vướng đai cài trên ghế an toàn nên cô bé không đứng dậy đập rầm rầm vào cửa ô tô được. Trịnh Úc mở to mắt, dán cứng trên cửa sổ mừng rỡ: "Thật kìa! Tuyết rơi rồi!"

 

Đếm đi đếm lại, đây đã là trận tuyết thứ ba trong năm ở Lợi Nam. Hồi trước nhà Kiều Phụng Thiên còn làm nông, người ta ví von "Tuyết rơi đúng thời, điềm báo năm nay được mùa", nhưng bây giờ người cày cấy đã ít càng thêm ít, tuyết với họ mà nói trừ khiến người ta lạnh thấu xương ra cũng bằng vô dụng.

 

Vô phương bình thản ngắm cảnh vật, vô phương khôn khéo lấy lòng người.

 

"Không nên úp mặt vào cửa sổ đâu." Kiều Phụng Thiên nhẹ nhàng kéo cổ áo lá sen của Trịnh Úc, "Sẽ lạnh đấy."

 

"Dạ."

 

Điện thoại Kiều Phụng Thiên đột ngột rung lên. Y mở máy nhìn, là Đỗ Đông gọi tới. Nghe người đàn ông đầu bên kia dông dài một hồi, Kiều Phụng Thiên nhíu chặt mày, tiện tay vò tung tóc.

 

"Sao lại tới ngay lúc này? Tình hình bây giờ cũng không rõ ràng, gặp mặt thì phải nói năng kiểu gì?"

 

Giọng Đỗ Đông khá to, vang dội tới mức Kiều Phụng Thiên phải bụm tay che điện thoại lại: "Sao tôi biết bà chị kia vội vàng thế, tới cũng đã tới rồi, cậu cũng đâu gạt người ta qua một bên được!"

 

"Tôi..."

 

"... Trách thì trách lúc mời tôi không chịu hỏi cho rõ ràng."

 

"Đi đi." Kiều Phụng Thiên đỡ trán, nghiêng đầu hạ nhỏ giọng: "Tôi biết rồi, chờ tôi trong tiệm, khoan nói cho Lữ Tri Xuân biết đã."

 

Y cúp điện thoại, Trịnh Tư Kỳ nghiêng sang hỏi: "Cậu định xuống xe ở đâu?"

 

"Ga phía Nam Lợi Nam."

 

"Đón ai à."

 

"Phải..."

 

"Đón xong rồi về tiệm?'

 

"Phải..."

 

"Vậy được, tiện đường."

 

Ga phía Nam mới xây năm ngoái, tham khảo kiến trúc của sảnh đường Trung Quốc tại hội chợ triển lãm Thượng Hải. Mấy cái khung san sát ôm lấy tòa nhà được người dân thành phố gọi vui là "Khối cung ba chiều bí hiểm ảo diệu". Người ngoài lái xe con vào mà không biết đường thể nào cũng choáng váng mặt mày, biết đi lên cũng chưa chắc đi xuống được.

 

Trần sảnh ga phía Nam khá cao, phần mái lộ thiên với kết cấu giá thép lồng ghép lối kiến trúc hậu hiện đại có chủ đích, phần trang trí sử dụng chủ yếu là thủy tinh tương tự như Cung điện pha lê, dãy đèn đóm bố trí la liệt bật không hề tiết kiệm, phản xạ qua bốn phía mặt gương làm căn phòng sáng rực như ban ngày.

 

Lúc đến nơi thì Trịnh Úc đã ngủ. Kiều Phụng Thiên rón rén xuống xe, đội mũ áo lên đầu rồi nhích lại gần ghế lái.

 

"Cảm ơn thầy cho tôi đi nhờ xe. Thầy đi trước đi, lát nữa tôi tự bắt xe về."

 

Trịnh Tư Kỳ kéo phanh tay, thấy vị trí đỗ của mình đã phù hợp với quy định rồi mới quả quyết tắt máy: "Ga phía Nam không bắt được xe đâu. Cậu tranh thủ, tôi cũng xuống hút điếu thuốc." Nói xong anh mở cửa xe, móc bao thuốc lá trong túi áo ra.

 

Kiều Phụng Thiên ngạc nhiên: "Thầy?"

 

Tuyết rơi đọng trên lông mi Trịnh Tư Kỳ, anh cười chớp chớp mắt: "Tôi trông thế này mà hút thuốc à?"

 

Kiều Phụng Thiên khựng lại, lát sau gật đầu xác nhận.

 

"Bé Táo không cho đâu, tôi mượn phúc cậu, nhân lúc không có ai để ý vụng trộm chút đỉnh." Anh hếch cằm, "Cậu đừng vội vàng quá, phiền cậu cho tôi dư giả thời gian hút vài điếu thuốc."

 

Nói xong cũng đội mũ áo khoác lên.

 

Phải nói, đây chính là kiến thức đối nhân xử thế. Làm sao để báo đáp ân tình chu toàn mà thỏa đáng, không ra vẻ kẻ cả trịch thượng, cũng không o ép khiên cưỡng. Thoạt trông hai bên qua lại hợp tình hợp lý, nhưng rõ ràng Kiều Phụng Thiên là người nhận ơn của Trịnh Tư Kỳ.

 

Kiều Phụng Thiên hâm mộ người biến nặng thành nhẹ nhàng, cũng lấy làm e sợ kiểu người này trong tiềm thức.

 

"Qua tháng giêng thầy ghé tiệm tôi cắt miễn phí cho thầy."

 

"Đừng khách sáo, nhà tôi không có cậu bác gì đâu."

 

*Có câu tháng Giêng cắt tóc chết ông cậu, đại ý là kị cắt tóc vào tháng giêng

 

Người cần đón là một người Kiều Phụng Thiên chưa từng gặp bao giờ, mẹ Lữ Tri Xuân.

 

Hồi trước nhờ người bạn làm cảnh sát của Đỗ Đông cầm giấy tờ kiểm tra cái tên "Lữ Tri Xuân", một chữ sai ấy làm tài liệu như bánh răng bị lệch, cứ lờ mờ không rõ ràng. Năm ngoái Đỗ Đông nhờ người tốn công sức một phen mà không ra ngô ra khoai gì, nay thay cái tên Lữ Cửu Xuân —— Tra một phát trúng phóc.

 

Giống như Lữ Tri Xuân tự khai, quê thằng nhóc này ở Hạ Đường trong thành phố.

 

Ga phía Nam lác đác bóng người, sảnh chờ rộng lớn trông trống trải lạ thường. Hành khách hỗn loạn kéo những chiếc vali cỡ lớn, bánh xe lướt trên mặt gạch cẩm thạch màu be sáng, tiếng lạch cạch ù ù như vang vọng đi khắp nơi.

 

Kiều Phụng Thiên bị chặn lại ở chốt kiểm tra an ninh, chỉ có thể loanh quanh ngoài sảnh. Y đoán rằng người phụ nữ không quá lớn tuổi, lập tức loại trừ mấy cô bác tóc hoa râm, đoán người phụ nữ một mình đến Lợi Nam bèn gạch đi tốp năm tốp ba người. Chỉ còn một người phụ nữ trung niên đi giày cao gót cầm túi xách tay màu đen, đang dựa người vào tay vịn inox.

 

Lưng hơi khom xuống, nhưng phong thái vẫn rất ổn định.

 

Kiều Phụng Thiên bước lại nhưng không quá nắm chắc, đụng nhẹ vào vai người nọ. Người phụ nữ mau chóng quay đầu, lộ rõ mặt với y.

 

Kiều Phụng Thiên xác nhận gần như ngay lập tức, là người này, không sai, mặt mũi rất giống Lữ Tri Xuân. Đặc biệt là đôi mắt đen tuyền hệt nhau như đúc, gắng gượng tìm điểm khác biệt cũng chỉ có những nếp nhăn dài hẹp uốn lượn quanh mắt mà thằng nhóc kia không có.

 

"Xin hỏi, chị có phải là mẹ Lữ Tri... Lữ Cửu Xuân không?"

 

Trong mắt người phụ nữ xẹt qua một thoáng khó tin, cùng với một cái nhíu mày rất khẽ. Vừa mới vào cửa y đã bỏ mũ nên kiểu tóc "bất bình thường" lồ lộ ra, Kiều Phụng Thiên tập mãi thành quen, vẫn lễ độ mỉm cười với mẹ Lữ Tri Xuân.

 

"Phải, là tôi."

 

"Em là Kiều Phụng Thiên, bạn của Đỗ Đông. Con của chị làm thuê ở tiệm tụi em, hẳn Đỗ Đông đã nói qua với chị rồi."

 

Người phụ nữ như nghĩ ngợi điều gì, đưa mắt nhìn Kiều Phụng Thiên rồi cười, giọng nói mang nét mềm mại của người miền Nam: "Nói, đã nói rồi, tôi biết."

 

Không giống một người phụ nữ trung niên lạc con, gia đình cũng không hề giống như xào xáo bất hòa. Ngữ điệu nói chuyện lẫn nét mặt của người phụ nữ này đều hết sức bình thường. Ở giữa đám đông hẳn không ai phân biệt được người mẹ này khác gì với những bà nội trợ bình thường khác.

 

Kiều Phụng Thiên dẫn người phụ nữ ra sảnh chờ, thỉnh thoảng lại ngoái đầu trò chuyện đôi câu.

 

"Chị đến đây một mình ạ?"

 

"Đúng vậy, một mình."

 

"Chờ một chút nữa là có người đưa chúng ta về tiệm, chỗ người quen cả, có chuyện gì chị cứ nói với em là được."

 

"Ừm, tôi không nói nhiều."

 

"Chị mang đủ quần áo chưa, bữa nay nhiệt độ Lợi Nam hạ thấp, qua giờ tan tầm gió to lắm."

 

"Không sao đâu, ở trên đó còn lạnh hơn ở đây một chút."

 

Gót giày của người phụ nữ quẹt trên mặt đất nghe tiếng "lọc cọc lọc cọc", vừa lanh lảnh vừa rất có tiết tấu. Tiếng động tạm ngưng một lúc, Kiều Phụng Thiên lập tức ngoái đầu lại, người phụ nữ nọ lúng ta lúng túng đứng đờ tại chỗ, hai tay víu lấy nhau vần vò.

 

"Không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu giống như con trai tôi sao, cũng là đồng tính luyến ái?"

 

Kiều Phụng Thiên nhìn mẹ Lữ Tri Xuân một lượt, không mảy may nghe ra ác ý gì trong lời nói vừa rồi.

 

"Vâng, em cũng vậy."

 

Dáng vẻ lúc hút thuốc của Trịnh Tư Kỳ không giống trong tưởng tượng của Kiều Phụng Thiên cho lắm. Y đoán, bằng khí chất của người này thì hút thuốc cũng phải đứng thẳng tắp, trông lạnh nhạt thờ ơ, ngón trỏ và ngón giữa giữ hờ lấy, đưa lên miệng hút nhẹ nhàng và tao nhã, giống như bông hoa lan đang hé nở vậy.

 

Nhưng rõ ràng không phải. Trịnh Tư Kỳ khoanh một tay dựa vào cửa xe, như một tay hút thuốc lão đời đã quen với quy trình, anh kẹp nửa điếu thuốc bằng đầu ngón tay đưa lên hút một hơi, rồi nhấp vào giữa môi. Lúc nhả khói anh thoáng nheo mày, mắt kính mờ đục đi, sống mũi lẻ loi càng thêm cao.

 

"Thầy Trịnh."

 

Trịnh Tư Kỳ phun ngụm khói thuốc cuối cùng ra, đứng thẳng người dậy: "Cậu đừng gọi thầy Trịnh nữa được không, cứ thấy mình không thoát được sinh viên từ trong ra ngoài vậy."

 

"..."

 

Không gọi là Trịnh Tư Kỳ được thật, thấy không quen, không rõ vì sao.

 

"Đi thôi, vừa đã cơn ghiền rồi."

 

Trịnh Tư Kỳ để người phụ nữ nọ ngồi ghế sau, Kiều Phụng Thiên ngồi ở ghế phó lái. Trịnh Úc đang ngửa cổ ngủ say sưa, trên bụng đắp tấm chăn nhỏ in hình san hô. Vừa động đậy, Trịnh Tư Kỳ ném tàn thuốc dúi trong lòng bàn tay vào giỏ rác, Kiều Phụng Thiên lướt mắt nhìn sang, tí thì phụt cả ra --- Chút đỉnh gì mà ít cũng phải năm, sáu điếu.

 

"Ồ... Thầy cũng thật ghiền hơi quá..."

 

Trịnh Tư Kỳ khôn khéo nhếch nhếch môi, gác kính lên sống mũi rồi lại chìa ngón trỏ khẽ khàng đặt lên miệng.

 

"Suỵt, cậu biết là được rồi, đừng nói ra."

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment