Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 15

Chương 15

 

Mưa tuyết kéo không khí lạnh về, nhiệt độ tuột dốc không phanh vượt quá cả điểm đóng băng. Lợi Nam mùng bốn Tết, lại một trận tuyết lớn lộn xộn và dày đặc, đất trời nối thành một dải mênh mông trắng xóa.

 

Từ cửa sổ trông về phía xa xa, cảnh tượng ngay trước mắt hệt như bức tranh khổng lồ thưa thớt.

 

Lữ Tri Xuân vui vẻ nhận lời mời của Kiều Phụng Thiên, giọng nói nghe đầy ắp hớn hở chờ mong khiến sợi dây "tội lỗi" trong lòng Kiều Phụng Thiên căng ra vang từng nhịp rung không ngừng nghỉ.

 

Cậu còn nhỏ, anh chỉ muốn tốt cho cậu thôi.

 

Kiều Phụng Thiên cúp máy dựa lưng vào cửa sổ, đọc thầm câu đó trong bụng ba lần.

 

Địa điểm gặp hẹn trong thành phố, tầng trệt cao ốc Quảng Thị tại quảng trường Lệ Phong, tòa A Holy Mountain. Vì phía Nam quảng trường là di tích nhà tổ của danh thần nhà họ Lý, một trong những địa điểm du lịch mang tính biểu trưng cho Lợi Nam nên có khá đông đúc người qua lại chung quanh, từ đầu năm đến cuối năm không lúc nào thấy ngơi ngớt.

 

Nói tới Holy Mountain, nơi mà người bình thường không biết rõ, nhưng lại là tiếng lành đồn xa trong giới gay Lợi Nam. Tên quán dịch thẳng ra là Núi Thánh, nghe bảo là trích từ bộ điện ảnh tiên phong của Alexandro. Nghe chừng rất có ý đồ nhấn mạnh marketing hơi hướng tôn giáo mà cũng dường như cố tình che đậy.

 

Núi Thánh hoạt động quanh năm suốt tháng và sẽ đóng cửa vào lúc bảy giờ tối, tiếp đó chuyển mình thành gay bar, mở cửa vào thứ năm thứ sáu thứ bảy, hệ thống hội viên được triển khai thực hiện rất nghiêm ngặt.

 

Lữ Tri Xuân chết dí trong trọ đun bảy, tám ấm nước sôi, đổ đầy cái thau to oạch, bày biện tắm táp tinh tươm. Cậu nhóc lôi chiếc áo khoác nhung mình mới chỉ hoặc ít lần trong tủ ra, mặc chiếc sơ mi dạ thẳng thớm, đưa tay vuốt cổ áo cho phẳng phiu, cuối cùng trước lúc ra ngoài còn làm ướt tóc vuốt vuốt.

 

Bởi thế nên khi Kiều Phụng Thiên thấy cậu nhóc từ đằng xa xa, y chống cây dù màu đen săm soi từ trên xuống dưới một lượt, tiếp đó bật cười: "Mời nhóc uống cà phê chứ có bảo dẫn nhóc đi xem mắt đâu."

 

"Em... em..." Lữ Tri Xuân bị nói thế hơi xấu hổ, lại không mở miệng ra mà chỉ biết cúi đầu gãi gãi cổ.

 

"Đi." Y bung dù, phủi tuyết đọng trên áo cậu nhóc, "Đi thôi, ở gần đây lắm."

 

Kiều Phụng Thiên dặn Đỗ Đông đưa chị Tăng đến ngồi ở băng ghế dài trước. Thứ nhất vì kiêng dè cảm xúc cả hai người, thứ hai là vì muốn tìm cơ hội nước chảy thành sông gặp mặt đúng thời điểm. Nếu cứ thế gặp mặt nhau ngay không chút chuẩn bị, Kiều Phụng Thiên không đảm bảo được chuyện Lữ Tri Xuân sẽ không quay đầu đi thẳng.

 

Lữ Tri Xuân là nhóc ngây thơ, nói năng lắp bắp chẳng được nhanh nhẹn, lòng dạ lo toan tính toán chỉ to bằng cái miệng bát. Thế nhưng trong mắt Kiều Phụng Thiên, cậu nhóc thật ra cũng vô cùng bướng bỉnh, cũng im ỉm buồn rầu, cũng có những cảm xúc nỗi lòng khó nói thành lời.

 

Ban ngày Holy Moutain cũng để đèn mờ mịt, khách khứa ảm đạm xưa giờ. Ông chủ bán buôn cũng không để kiếm ăn vài ba trái dưa quả táo nên không mấy quan tâm khách đông hay ít, miễn không lỗ vốn là được. Kiều Phụng Thiên và Lữ Tri Xuân ngồi ở bàn bên cạnh Đỗ Đông. Ô cửa kính trong suốt sát bên trông thấy rõ tuyết bay lất phất, thấy rõ người đi đường nhưng ngăn cách âm thanh thành phố ngoài kia.

 

Kiều Phụng Thiên hà nơi nóng vào lòng bàn tay, chà chà vào với nhau rồi lật menu, gọi một tách Americano và một tách Mojito.

 

"Lạnh được không?"

 

"Dạ, gì cũng được." Lữ Tri Xuân cười cười.

 

Trước đó không nghĩ sẵn nên nhất thời không biết bắt đầu làm sao. Quê cậu? Trường cậu học? Bạn học cậu? Mẹ cậu? Cha dượng cậu... Kiều Phụng Thiên một tay ôm cằm, một tay di di ngón trỏ trên mặt bàn. Những câu hỏi hết sức bình thường cứ quanh quẩn xoay vòng trong đầu y.

 

Nói thế nào mới được? Nói cái gì mới đúng đây?

 

Mở lời ra sao mới thoạt nghe như mình không hề ám chỉ điều gì khác.

 

"Tri Xuân."

 

"Hở anh?"

 

"Tết nhất mà không nhớ nhà à?"

 

Lữ Tri Xuân đưa bàn tay gầy guộc lau từng vệt hơi nước đọng trên cửa sổ. Cậu nhóc ló đầu ra ngó nghiêng, nhìn tuyết vội vàng xoáy tung khắp trời rơi xuống từ mái vòm tầm mắt không thấy hết, đoạn nhún vai: "Không nhớ lắm."

 

"Chỉ vì bố mẹ cậu không chấp nhận sự thật cậu là đồng tính luyến ái?" Kiều Phụng Thiên hỏi tiếp.

 

Lữ Tri Xuân sờ sờ mũi, cười hơi khó hiểu: "Anh, anh Kiều, sao anh biết chuyện bố mẹ em..."

 

"Đoán." Nói dối mà không cần soạn nháp, mặt mày vẫn tỉnh bơ há miệng là tuôn ra: "Trên mạng toàn bảo thế, không phải toàn theo cái khuôn đó à."

 

"Một phần nguyên nhân đi ạ, không phải hoàn toàn." Lữ Tri Xuân trả lời hết sức mập mờ.

 

Nhân viên phục vụ nam bưng một chiếc khay tròn tới. Americano đúng quy cách, ly mojito được trình bày rất đẹp. Ly thủy tinh chân cao đựng thức rượu trong suốt, viên đá bên trong càng thêm phần lóng lánh. Lữ Tri Xuân khuấy thìa, ấn phiến lá bạc hà bóng mướt xuống.

 

Kiều Phụng Thiên, người theo nguyên tắc "không được phép đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt" động não nhanh, nghĩ cách làm sao giương cung mà không bắn, phát được ra đường bóng "sát biên".

 

"Mẹ anh." Kiều Phụng Thiên lấy Lâm Song Ngọc làm lời dẫn chuyện: "Đã đá thằng anh cậu với mớ hành lý ra đường ngay mùng một Tết. Chắc anh còn thê thảm hơn cậu tí, chứ thật ra cậu..."

 

Lữ Tri Xuân giật thót: "Thật à anh Kiều. Thế, thế anh qua nhà em chơi mấy bữa đi. Nhà em có máy chơi game nè, có băng đĩa nữa! Ngặt nỗi hơi bừa..."

 

Đúng là tay bắt trọng điểm kiệt xuất. Kiều Phụng Thiên muốn ôm trán.

 

Bộ anh kể thế để cậu nói với anh cái đống vô dụng đó hả?!

 

"Được rồi, chỗ ngồi nhà cậu bé tí, chắc không ngồi vừa..." Kiều Phụng Thiên chau mày. Y càng không muốn ngồi trên trần nhà.

 

Hàng ghế sát bên vang tiếng ly tách đụng chạm vào nhau nghe lanh canh. Lữ Tri Xuân bưng ly uống một hớp, có hơi lạnh quá, thái dương bị buốt rúm ró lại, giọng cũng lộ vẻ bứt rứt mất tự nhiên.

 

"Anh Kiều ơi, có phải anh với anh Đông Qua... định đuổi việc em không?"

 

"Đâu có." Kiều Phụng Thiên vội lắc đầu: "Cậu nghĩ đi đâu vậy."

 

Y biết, Lữ Tri Xuân nhạy cảm nghĩ cho người khác nhiều lắm.

 

"Anh không đuổi việc cậu, thật. Cậu làm việc rất tốt, đó giờ anh vẫn hài lòng ý anh là..."

 

"Anh Kiều đừng ngại ngần gì cả, thật đó."

 

Lữ Tri Xuân quơ tay áo, nhoẻn nụ cười sạch sẽ và rất mực chân thành: "Có vấn đề thì anh cứ đuổi việc em vậy. Em sang thành phố khác làm vẫn được mà, kiếm cơm thì mấy hồi."

 

"Choang!"

 

Mẹ Lữ Tri Xuân bất cẩn đánh đổ tách cà phê, nước sôi nóng hổi dội tung tóe lên váy với khăn trải bàn. Chị Tăng vô thức "A..." lên. Đỗ Đông đang ngồi đực ra nghe ngóng cũng đứng dậy kéo khăn trải bàn ra, nhân viên phục vụ ở gần đó cũng lanh tay lẹ mắt bước tới, đỡ chị Tăng dậy lùi ra khỏi băng ghế.

 

"Xin nhường đường ạ."

 

"Tôi xin lỗi!" Chị Tăng loạng choạng đứng vững lại.

 

Kiều Phụng Thiên chau mày, định đưa tay ra hiệu chị đừng lên tiếng nhưng đã muộn.

 

Lữ Tri Xuân vô thức ngoảnh mặt sang, lưng chợt cứng đờ.

 

"Cửu, Cửu Xuân..."

 

Chỉ sau cái chạm mặt trong khoảnh khắc, trên gương mặt chị phủ đầy thứ cảm xúc biến hóa đủ mọi hình thù. Cơn kích động khi được gặp lại sau nhiều năm xa cách, nỗi ân hận giày xéo sau thời gian tìm kiếm cực khổ không kết quả, một chút oán than vì bị trốn tránh, lẫn với cảm giác tội lỗi áy náy che đậy ẩn sâu mà đến nay Kiều Phụng Thiên vẫn không sao hiểu được.

 

Một mớ hỗn tạp, khiến khuôn mặt vốn kiềm chế lễ độ của chị trông co cụm đôi phần, lại có một đôi chút yếu ớt.

 

Kiều Phụng Thiên nhất thời bỗng luống cuống, y chống tay đứng dậy. Đỗ Đông cũng trơ mắt nhìn Kiều Phụng Thiên không biết nói gì cho phải y hệt hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

 

Cánh mũi chị Tăng phập phồng hồng lựng lên thấy rõ, chị ra sức mở to mí mắt thành ba nếp đứt gãy ngăn những giọt nước mắt giàn dụa chảy ứa trong hốc mắt chị.

 

"Cửu Xuân, Cửu Xuân." Chị hít mũi, muốn đưa tay vỗ về: "Sao lại gầy thế này hả con, mấy năm rồi..."

 

"Sao mẹ lại ở đây?!"

 

Lữ Tri Xuân vô thức tránh né, sốt ruột kêu lên, giọng nói như vỡ ra.

 

"Mẹ..." Bàn tay chị lúng túng khựng giữa không trung, tiến về trước không được, hạ xuống cũng chẳng đành.

 

"Con không về với mẹ đâu!"

 

Phản ứng của Lữ Tri Xuân vượt ngoài dự đoán của Kiều Phụng Thiên. Còn chưa đợi y hiểu hết tình hình lúc này, Lữ Tri Xuân đã cuống lên, đứng phắt vơ đồ, đẩy bàn ghế loạn xạ muốn bỏ chạy.

 

"Cậu!" Kiều Phụng Thiên vội đưa tay bắt tay cậu nhóc lại: "Đi đâu?! Đừng có đi!"

 

Đỗ Đông cũng tỉnh táo lại sấn về phía trước vài bước, dang tay chặn chắc đường Lữ Tri Xuân định lao đi.

 

"Ây, thưa anh! Đừng đứng lên bàn ạ!"

 

Cậu nhân viên phục vụ lia mắt trông thấy quay sang lao lên mặt bàn, vội vàng lên tiếng can ngăn.

 

"Cửu Xuân!"

 

"Lữ Tri Xuân cậu!"

 

Kiều Phụng Thiên không tóm được gì, nhìn đôi chân gầy guộc như hai cái sào trúc phóng về trước nhảy xuống đất, vượt qua cả ba người quây chung quanh.

 

"Phụng Thiên! Đuổi, đuổi theo! Đừng để nó làm liều đụng chuyện!" Đỗ Đông thấy Lữ Tri Xuân vắt chân lên cổ mà chạy bèn huých Kiều Phụng Thiên: "Chị Tăng có tôi ở đây lo! Cậu đuổi theo mau đi!"

 

"... Ừ, ừ!"

 

Kiều Phụng Thiên cũng đuổi theo rồi, sợi dây kéo căng bên trong chị Tăng như đứt phựt, chị ngồi sụp trên băng ghế tựa. Khóe môi chị trĩu xuống, hai đường rãnh trên gò má trở nên sâu hoắm nặng trịch, giọt nước mắt mấp mô lăn dài từ khóe mắt xuống khóe miệng. Tiếng nấc nghẹn đến khản đặc của chị làm người ta phải chau nhíu mày, mà lại làm ai nấy thấy đau xót.

 

Đỗ Đông gãi gãi cái đầu trơn nhẵn, đưa tay vuốt vuốt tấm lưng khoằm ấy.

 

"Chị Tăng... chuyện của Tri Xuân, chị có giấu tụi em gì đó phải không?"

 

Ngoài trời ẩm thấp buốt lạnh.

 

Gót giày Lục Tập Minh khá cao, Trịnh Tư Kỳ đỡ hờ bờ vai nhỏ của cô. Khoảng cách vừa phải, thoạt trông lịch thiệp lễ độ lại vừa không tỏ ra sỗ sàng quá trớn. Lục Tập Minh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong nở nụ cười cảm kích.

 

Hai người mỗi người cầm một chiếc ô. Trình Tư Kỳ đi bên cạnh Lục Tập Minh, anh đẩy mắt kính, trong lòng hơi chút mất tự nhiên.

 

Hảo cảm cô gái này dành cho anh biểu hiện rõ ràng quá mức.

 

Anh vốn cho là mình đã ở cái tuổi gần ba mươi lăm, gia đình trên có già dưới có trẻ, người xinh đẹp duyên dáng lại vừa điềm tĩnh như cô gái này đây, còn từ nước ngoài về, cả con đường sự nghiệp lẫn học vấn đều thành công sao lại đi ưng mắt một ông chú đến cả bèo nước cũng thấy chướng mắt?

 

Mau chóng ăn xong bữa cơm, làm một màn nhạc dạo ngắn rồi đi thanh toán.

 

"Anh Trịnh, anh kiệm lời lắm nhỉ?" Trong lúc dùng bữa, Lục Tập Minh cười ngọt ngào hỏi anh.

 

Tùy người, bé Táo thì nói hoài không hết chuyện, với cô thì chắc không.

 

Trịnh Tư Kỳ nhướng mày, đưa tay chỉnh gọng kính, nuốt đồ ăn rồi ôn hòa cười cười trả về: "Phải, tôi khá ít nói. Thật ra tôi nhàm chán lắm."

 

"Núi nhọn thì không cao. Tôi rất thích người như anh Trịnh đây, với lại, tôi rất thích trẻ con, cũng thích cả người đeo kính nữa."

 

Trịnh Tư Kỳ hận thiếu điều quẳng luôn cặp mắt kính vào đài phun nước bên kia cho rồi.

 

Mọi điều khác đều là thứ yếu. Có là bé Táo cũng không phải là nguyên nhân khiến anh chần chừ cẩn trọng bấy lâu.

 

Trịnh Tư Kỳ rất sợ một cuộc hôn nhân không tìm được cảm xúc yêu. Cứ một mối quan hệ được tạo dựng và rồi lơ lửng ở đó, mối quan hệ không nền tảng nhưng vẫn hoài mắc kẹt bên trong, sơ sẩy là bị đổ lỗi, đó là chuyện khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu. Vậy chẳng thà cứ một thân một mình, tự do tự tại mà không cô độc.

 

Đương nhiên căn nguyên lý do là vấn đề của chính anh, Trịnh Tư Kỳ hiểu rất rõ điều này. Chỉ là đã từng ấy năm qua, anh vẫn không tài nào hiểu rõ vì sao mình cứ mãi là cái đầm phẳng lặng không một gợn sóng.

 

Đừng bảo là gay thật đấy.

 

Giống Kiều...

 

Kiều Phụng Thiên?

 

"Lữ Tri Xuân cậu đừng có chạy nữa được không!" Anh lờ mờ nghe thấy một câu như thế.

 

Có bóng người không biết từ đâu xuất hiện cuốn theo gió tuyết vút qua giữa Trịnh Tư Kỳ và Lục Tập Minh. Cô gái giật phắt lảo đảo, bám vào cánh tay Trịnh Tư Kỳ.

 

Lữ Tri Xuân?

 

Trịnh Tư Kỳ quay đầu, trông thấy vệt màu tím mảnh dẻ nhạt nhòa từ chốn gió tuyết nơi xa.

 

.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lấy tên nam đặt cho nữ là sở thích nhỏ của tôi đó 2333

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment