Chương 20
Nhưng vượt ngoài dự đoán của Kiều Phụng Thiên, chị Tăng không làm ầm ĩ lên mà bình thản chấp nhận sự thật. Như thể chị đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng và chu đáo, không mảy may để lộ vết rách nào trên biểu cảm.
Sau một hồi im lặng rất lâu, chị nhìn Kiều Phụng Thiên mặt mũi đầy hối lỗi áy náy, nhỏ giọng nói "Thôi vậy". Lát sau chị lại cười cười, vần vò tay mình nói thêm "Chị cảm ơn hai em nhiều lắm."
Hôm sau, Đỗ Đông và Kiều Phụng Thiên tiễn chị đến ga phía Nam. Đó là một ngày nắng tuyết tan hiếm hoi, vé xe là Kiều Phụng Thiên mua cho chị, đổi từ toa hai lên toa hạng nhất. Tuy chênh lệch không bao nhiêu song Kiều Phụng Thiên nghĩ, cái sau vẫn cứ là dễ chịu hơn chút đỉnh.
"Nếu Cửu Xuân quay về Lợi Nam, em..."
Kiều Phụng Thiên để nửa câu sau ở lại, không nói ra.
Cũng may chị Tăng chỉ nhẹ mỉm cười nhìn y, cúi đầu, không hỏi thêm gì.
Nhìn người đàn bà sửa sang lại cổ áo, vén tóc, bước vào khu vực kiểm tra an ninh. Nhân viên đội mũ kepi an ninh đưa máy quét qua lại khắp người chị, lúc phất tay cho qua, chị ngả về sau quẹt bên tóc mai hơi xoăn.
Đỗ Đông khoanh tay, hếch đôi mắt cáo nhìn bóng lưng người đàn bà dần khuất dạng: "Thật ra chị ấy không định đưa Lữ Tri Xuân đi."
"Sao cơ?" Kiều Phụng Thiên quay sang nhìn anh ta.
"Tôi nói là, lần này đến Lợi Nam chị ấy chỉ muốn xác nhận Lữ Tri Xuân còn sống hay đã chết, mập hay gầy, tốt hay xấu, vốn thế, chứ không muốn đưa Lữ Tri Xuân về."
Người nghe Lữ Tri Xuân kể mọi chuyện chỉ có mình Kiều Phụng Thiên. Y không biết sao Đỗ Đông thông minh sáng suốt phát hiện ra.
"Vì sao?"
"Cậu nhìn cách chị ấy đi, vừa nãy." Đỗ Đông thở hắt, nhếch môi.
Kiều Phụng Thiên nghe vậy nhìn sang chấm đen nhỏ nhoi ở sảnh ga, giống như một điểm pixel nảy lên di chuyển nhịp nhàng, trông bình thản mà nhẹ tênh.
"Cậu xem chị Tăng bước đi nhẹ nhàng chưa kìa."
Dường như đã cố gắng, tận sức không đem trở về bất kỳ hành lý nào.
Thế giới ngày nay có hằng bao nhiêu con người tìm kiếm bình an trong tâm hồn bằng điểm nhìn hạn hẹp, tận hưởng hạnh phúc bằng cách nhắm mắt làm ngơ. Đúng sai luôn là phần người khác, luôn ký sinh trên ý kiến cá nhân. Nhưng sự thật thường là, không bấu chặt vào thiện ác, thản nhiên từ bỏ mới là niềm ký thác hy vọng cuối cùng gửi gắm vào cuộc sống.
Kiều Phụng Thiên huých huých Đỗ Đông: "Ài."
"Như nào?"
"Tôi muốn nói... cậu còn nhớ bài Cây Ô Liu hát sao không?"
Đỗ Đông cào cào cái đầu trơn láng: "Cậu bảo bài của Tề Dự hát ấy hả? Tự dưng hỏi chi, hoài niệm à?"
Kiều Phụng Thiên chau mày: "Tôi hỏi cậu có nhớ hay không thôi."
"Nhớ rõ chứ!"
"Cậu hát tôi nghe phát xem, tôi không nhớ nổi cả lời lẫn nhịp luôn."
Đỗ Đông nheo mắt, á ối một tiếng: "Cậu bất thình lình bảo tôi hát thế nghe ngại vãi đạn. Chờ tí đã, để tôi bắt tông, bắt tông cái." Nhìn bốn bề vắng lặng, Đỗ Đông vừa căng quai hàm vừa hắng giọng.
Giọng Đỗ Đông trầm lắng mạnh mẽ mà lẫn với tạp chất, hệt như thể đã được mãi giũa rám sạn đá. Anh ta hát một bài tình ca trong karaoke cũng đủ giết được nửa cái mạng của Lý Lệ. Nhưng thường thường mọi lúc chậm rãi cất tiếng nói, hạ giọng ngân nga giai điệu xưa cũ này, trái lại khoác màu nội hàm xa xăm.
Đừng hỏi tôi từ đâu đến, cố hương của tôi ở phương xa.
Tại sao phải lưu lạc, lưu lạc nơi phương xa, lưu lạc.
Vì cánh chim chao lượn trên bầu trời, vì dòng suối nhẹ trôi nơi khe núi, vì thảo nguyên bạt ngàn bát ngát.
Lưu lạc nơi phương xa, lưu lạc.
Ra giêng âm lịch, tiệm cắt tóc đắt khách khá khẩm lạ thường. Sau một tháng ròng vật vã cuối cùng cũng có lối thoát, duỗi hấp uốn, tỉa thưa cắt ngắn, chăm sóc tóc, tẩy tóc, khách đến đầy tiệm. Thiếu Lữ Tri Xuân phụ nên Đỗ Đông với Kiều Phụng Thiên bận bịu luôn chân thiếu điều mọc ra ba đầu sáu tay, kéo thêm Lý Lệ tới quét tước.
Lại dán tờ rơi thuê thợ phụ, đăng cả trên mạng mà tạm thời vẫn chưa có ai phù hợp.
Qua năm mới, Kiều Lương đến thành phố Lợi Nam tìm việc ngắn hạn với thuê trọ. Vì Tiểu Ngũ Tử lên tiểu học nên phải tìm một chốn tá túc hẳn hoi.
Kiều Phụng Thiên vốn định để Tiểu Ngũ Tử với anh trai ở nhà mình. Nhưng nghĩ xu hướng tính dục của bản thân cứ thấy vẫn hơi sớm để kèm cặp sát Tiểu Ngữ Tử, không tốt cho cháu trai cũng không tốt cho bản thân y, bèn âm thầm coi như thôi.
Ban đầu Kiều Lương mướn một căn trọ ở xó xỉnh phía Bắc thành phố, một căn chỉ được vài ba mét vuông giữa khu nông thôn. Kiều Phụng Thiên phủ đầu đòi anh cho đi tham quan một lượt, thấy trong trọ không có nước nóng, không điều hòa cũng không có máy hút mùi, đảo mắt vài lượt rồi đòi tiền thuê về không khéo lại ăn quả lừa.
Y đổi chủ thuê, kiếm trọ bên hồ Dao Xung, thuê một căn tái định cư rỗng tuếch. Không đủ đồ gia dụng nhưng chí ít vẫn có nước nóng với điều hòa.
Kiều Lương chau mày ngại tiền thuê đắt, Kiều Phụng Thiên thoắt cái đã đặt cọc tiền thuê ba tháng đầu. Kiều Lương đưa tay cản, hai anh em muốn vặn tay nhau qua lại cứ như "múa" võ Quan Công đánh nhau với Tần Quỳnh trước mặt chủ nhà. Kiều Lương không cản được.
Kiều Phụng Thiên nheo mắt, chọc ngón tay lên chóp mũi anh trai.
"Dù sao mai mốt em đây cũng không con không cái, anh bảo con trai vàng bạc của anh nhớ mà hiếu kính ông chú chưa vợ này là được."
Đôi mắt Kiều Lương thoáng chốc trở nên dịu dàng, nhẹ nhõm nở nụ cười đưa tay cốc khẽ vào trán Kiều Phụng Thiên.
"Suốt ngày nói vớ vẩn!"
Ngày đưa Tiểu Ngũ Tử đến trường tiểu học trực thuộc Lợi Nam nhập học là một ngày mưa. Băng tuyết Lợi Nam đã tan hoàn toàn, tiếng vang tí tách dưới mái hiên, mùa xuân manh nha nảy nở.
Kiều Tư Sơn lê cơ thể ốm yếu từ Lang Khê đến, Lâm Song Ngọc không đến. Có bức tường chắn trong lòng Kiều Phụng Thiên. Một là bà không đặt nặng chuyện Tiểu Ngũ Tử đi học, hai là bà sẽ không bao giờ buông công việc bán buôn cọc ba đồng của mình ra sau.
Cũng đồng thời là lẩn tránh để bà và mình không gặp mặt nhau dù ít ỏi.
Trường tiểu học trực thuộc phải kém đại học Lợi Nam đến trăm năm tuổi, nhưng vẫn là một ngôi trường có lịch sử lâu đời. Giữa ngày ấm áp bất chợt, trên cành cây phủ dày nh** h** màu đỏ tía.
Chính giữa là tòa phòng học mới xây năm ngoái, sơn màu gạo trắng ngà trông rất rộng rãi sáng sủa. Bên tường là loạt chữ Khải, Xuân Hoa Thu Thực; đằng sau là những tòa đã có kha khá năm tuổi, không quá cao, bề ngang vừa phải, mái ngói gạch đỏ cũ được vệ sinh sạch sẽ, trên bức vách còn có dải cây leo màu đỏ.
Tiểu Ngũ Tử trông bứt rứt mất tự nhiên thấy rõ, mặt đỏ lựng lên, đôi ngươi đen láy mở to tròn. Cậu bé ôm một chồng sách vở không nhiều cũng không ít, bước từng bước nhỏ theo sau lưng cô giáo chủ nhiệm, tay gãi gãi cái đầu gọn gàng cười toe vừa rạng rỡ vừa ngại ngùng.
Trước khi vào học Kiều Phụng Thiên đã cắt tóc cho Tiểu Ngũ Tử, tỉa bớt những chỗ mọc lỉa chỉa rối tung, thậm chí chăm chút đến từng góc cạnh; còn nhét cho Kiều Tư Sơn với Kiều Lương hai chiếc jacket ngắn mới toanh thẳng thớm không cho từ chối, cởi phăng hai chiếc áo cũ rích xanh không ra xanh mà xám cũng không ra xám.
Lần đầu vào lớp học, y muốn Tiểu Ngũ Tử đi đứng thẳng người, nên không đeo cặp sách gì theo cùng.
Không muốn cậu bé cảm thấy mình khác gì với các bạn ở đây.
Kiều Phụng Thiên là kiểu người đơn giản rõ ràng bình thường thế đó.
Tiểu Ngũ Tử được cô giáo hiền lành dắt vào lớp 1/3. Kiều Tư Sơn và Kiều Lương đứng ngoài cửa sổ, Kiều Phụng Thiên thì đứng đằng xa xa hơn, dựa vào lan can ngoài hành lang.
Tiểu Ngũ Tử cao hơn, rắn rỏi hơn, nước da cũng rám đen hơn mấy đứa trẻ chung quanh. Vừa vào cửa, trong lớp học thình lình vang tiếng loạt soạt la hét ầm ĩ cứ như xúm lấy món đồ chơi mới nào vậy. Cô giáo buộc tóc đuôi ngựa mặc đồ màu vàng nhạt, nhẹ nhàng vỗ tay cất tiếng phổ thông cực kỳ chuẩn chỉnh, mà nghe ôn dịu như hạt ngọc rơi vãi trên bàn.
"Lớp mình cùng nghe bạn mới giới thiệu được không các em?"
Dưới lớp vang tiếng đáp lời đầy hào hứng: "Dạ!"
"Vậy lớp mình cùng cho bạn một tràng vỗ tay khích lệ bạn nào, được không lớp mình ơi?"
Tiếng vỗ tay rào rào như tiếng pháo nổ. Trò dỗ dành bọn trẻ con mà lại khiến Kiều Phụng Thiên đứng ngoài nghe ngóng không nhịn được cười.
Tiểu Ngữ Tử đứng thẳng trên bục giảng, bỗng căng thẳng, ngơ người, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, chộn rộn ngoái đầu ra ngoài lớp học. Tầm mắt cậu bé vượt khỏi Kiều Tư Sơn với Kiều Lương, di thẳng đến trên Kiều Phụng Thiên.
Kiều Phụng Thiên hếch cằm, lẹ tay hất mũ lưỡi trai lên lộ rõ khuôn mặt mình. Y vỗ tay thành tiếng, hơi chớp mắt, làm thế nhắm súng cho Tiểu Ngữ Tử xem.
Cố lên. Đừng sợ.
Ngoài hành lang, tia nắng ấm áp trải trên gương mặt Kiều Phụng Thiên thoáng trông trắng muốt như tuyết, ngắn ngủi và hư ảo, hệt như cái lằn ranh giới tính nam nữ mờ nhạt kia vậy.
Buổi tối là bữa tiệc đón năm mới của viện Nhân Văn đại học Lợi Nam, nơi chia tay cái cũ chào đón cái mới, tổng kết công tác một năm qua, hướng về tương lai sắp tới. Thật ra mà nói đó chỉ là cái vỏ ngoài thôi, nói chung là cái cớ nhào nặn ra một bữa tiệc tùng chạy theo hình thức.
Mở đầu là viện trưởng và phó viện trưởng phát biểu nghiêm trang mực thước, bàn rượu sửng sốt cứng đơ thành "Chim bay tắt bóng giữa ngàn non*". Mời rượu hai lượt xong xuôi, thoắt cái người thì vắt cà vạt lên áo khoác, người về với vợ con lại giường sưởi ấm, vài ba người thành nhóm "khỉ con" mới sinh không sợ rét không quan tâm chay mặn quẩy tung làm nóng bầu không khí.
*Nguyên gốc là Thiên sơn điểu phi tuyệt, câu thơ từ bài Giang Tuyết – Liễu Tông Nguyên (trích thivien)
Bia bật lách cách liên tục hai mươi chai thôi đã đành, lại còn thêm cả hai chai rượu vang đỏ khô.
Trịnh Tư Kỳ ngồi bên nhấp từng hớp trà lúa mạch, gắp vài miếng rau xào, thấy ai quờ quạng chai rượu tới phiên mình là vội vàng cười xua tay từ chối.
Lái xe đến, không uống được.
Gọi chở thuê ấy!
Sáng nay đau họng, vừa uống kháng sinh nên không uống rượu, kị nhau.
Cậu lắm chuyện thật chứ.
Nào có, để tôi uống cho thầy xem. Nói rồi móc một hộp thuốc nhỏ ra như thật.
Mao Uyển Tinh ngó nghiêng, cầm ly đế cao cười phớ lớ như hoa mẫu đơn Lạc Dương, ghì mặt tới, say xỉn nhìn không ra mắt với mũi đựng chỗ nào.
"Coi đó coi đó! Đâu ai ngang hàng được với cái kiểu thâm nho của Lão Trịnh! Thiếu tí nữa chắc cậu ta bảo mình là tín đồ của giáo phái gì đó buộc phải kiêng rượu."
Trịnh Tư Kỳ hạ mày, đưa tay lấy nửa cái xương cá bất cẩn c*m v** tóc anh.
"Không bằng được cái bang mấy thầy mấy cô, ăn thừa ra là nhét vào đầu người khác. Sao, phần còn lại đâu?"
"Ey, cút!"
Cứ nói về bộ môn thọc ngoáy người khác thì Trịnh Tư Kỳ là anh đại, còn đám Lợi Nam khác là đàn em hầu trà cả thôi. Bình thường là người ẩn dật không thể hiện bao nhiêu, luôn xuất hiện với vẻ bề ngoài của một trí thức, tới đúng điểm mấu chốt thì chơi một kích trí mạng "xông thẳng Hoàng Long"*, ác miệng không chịu được.
*Ý chỉ tấn công thẳng vào hang ổ của kẻ thù
Bữa tiệc kết thúc, chỉ có ba người tỉnh, Trịnh Tư Kỳ là một trong số đó. Thế là vô duyên vô cớ lãnh đủ phần việc nhọc nhằn lần lượt đưa từng đồng nghiệp về nhà.
Chồng của Mao Uyển Tinh đến đón.
Trong ấn tượng của Trịnh Tư Kỳ, chồng cô Chương Dặc Xuyên là một người cẩn trọng kiệm lời, cũng đeo mắt kính giống như anh, lúc nào cũng tủm tỉm cười với người khác, thoạt trông cực kỳ dễ tiếp chuyện. Đêm nay đến đây có vẻ anh ta gầy đi nhiều, hơi dựa vào buồng lái, đẩy mắt kính, nhẹ nhàng lễ độ nói lời cảm ơn với Trịnh Tư Kỳ.
Trên đường về nhà, muốn dỗ vui Trịnh Úc nên Trịnh Tư Kỳ tiện tay xách một hũ mơ tròn trịa về.
"Bố ơi bố ơi!"
Vừa mở khóa cửa, Trịnh Úc đã nhào vào như nhóc cún Golden, chỉ thiếu mỗi cái đuôi lúc lắc quẫy tít đằng sau.
"Ài ài ài ài."
"Con ngửi một cái là biết liền bố có nhậu hay không á." Bé Táo vừa nói vừa nhăn mũi.
Tới rồi, quân tử thì cao thượng rộng rãi.
Trịnh Tư Kỳ cúi người ôm bé con vào lòng, bế bổng lên, cọ cọ sống mũi cao của mình lên má cô bé. Trịnh Úc nhồn nhột trốn tụt ra sau, anh vẫn không chịu buông tha ghì về trước.
"Có nhậu không? Hửm? Kiểm tra kỹ lưỡng chưa?"
"Kỹ lưỡng! Trên tay bố có mùi rượu kìa!"
"... Đó là mùi rượu từ cô Mao Mao của con đó."
Anh vừa bế Trịnh Úc vào phòng khách vừa nới lỏng cà vạt. Gần đến sô pha, Trịnh Úc chui tọt xuống rồi nhào bổ vào đệm.
"Bé Táo, con cứ thế là tháng sau bố phải thay bộ sô pha mới." Anh quẹt lên trán cô bé, cười nhẹ: "Con nhảy vui thế, cho con đi học thể dục chịu không?"
"Con nhảy là tại con vui ý!"
"Vui vì bố về sớm với con à?"
"Không không không không không phải đâu." Cô bé không hề nể mặt bắn liên thanh một tràng bác bỏ.
"Ơ kìa."
"Con vui vì con có bạn cùng bàn mới!" Trịnh Úc mở to mắt, ngước mặt lên, nhảy tưng tưng thêm hai phát nữa.
"Bạn cùng bàn?"
Trịnh Úc vào phòng ngủ xách quyển tập viết tập vẽ ra, nằm nhoài trên bàn, hí hoáy một lúc ra được ba chữ ngay ngắn từng nét.
"Kiều, Thiện, Tri." Trịnh Tư Kỳ cởi áo khoác bộ đồ Tây, tháo ống tay áo kim loại hơi thít chặt.
"Dạ, bạn cùng bạn mới của con đó, mắt đen ơi là đen, lông mày thẳng ơi là thẳng, cao hơn bé Táo tận chừng này nè bố!"
Trịnh Tư Kỳ nhìn Trịnh Úc nhón chân, giơ tay lên quá đầu, hớn hở quờ quạng giữa không trung.
Edit: tokyo2soul