Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 59

Chương 59

 

Thực tế, Trịnh Tư Kỳ cảm thấy tình yêu không phải sự tồn tại cố hữu và trời sinh đã có sẵn —— Kể cả tình thân cũng vậy.

 

Anh nhớ rất rõ khi Trịnh Úc vừa lọt lòng dài vỏn vẹn bằng cánh tay. Trịnh Tư Kỳ chỉ xem bé con như đứa trẻ mình cần phải chăm sóc cả cuộc đời này. Mà đến cả suy nghĩ bình thường đó cũng dừng lại ở phạm trù một khái niệm trừu trượng mà thôi.

 

Sự thật là Trịnh Tư Kỳ không có trải nghiệm trực quan về tình yêu người cha đong đầy bao la có thể thoắt cái cuộn trào như trong thơ văn hay cốt truyện. Anh không hiểu vốn mình khác với người ta, hay vì người sinh Trịnh Úc ra là Lý Mịch Hàm, người không phải tình yêu đích thực của anh.

 

Phải đến thời gian chung sống từng chút chậm rãi sau đó, Trịnh Tư Kỳ mới dần dần cảm nhận được sự đáng yêu và thơ ngây của Trịnh Úc, cảm nhận được sự dựa dẫm vào mình đầy tự nhiên của bé con, phát giác khuôn mặt bé con khi không còn nhăn nhúm nữa nom giống hệt mình thế kia. Đến khi Trịnh Úc lần đầu ê a bập bõm "Ba, ba", lúc dang tay đòi ẵm bồng, những tình cảm mới chớm nở của anh bắt đầu trổ sinh lớn dần, những nụ hoa lốm đốm mọc ra bắt đầu thành hình.

 

Vậy nên anh vẫn cho rằng nghĩa vụ và tình yêu là hai khái niệm tách biệt, và không nhất thiết cùng tồn tại. Có rất nhiều người nhầm lẫn điều này.

 

Đối xử với Trịnh Úc, anh đã và vẫn luôn kiên trì tuân thủ theo nguyên tắc "không tạo hành trang, không tạo gánh nặng". Đau khổ không có tiêu chuẩn giao ước sẵn, không thể phân loại, bản thân nó cũng không tự vạch ra một tập hợp khái niệm. Trịnh Tư Kỳ mong rằng Trịnh Úc biết tự tìm tòi tự nhận định một sự việc là đúng hay sai, tốt hay xấu, chứ không phải đã chỉ tay vào tương lai nói cho cô bé biết: Con đường đó sẽ khó đi, con đừng đi, bố mong con bước đi nhẹ nhàng, có được cuộc sống tốt hơn bố.

 

Ngã cũng được, đau cũng được, ghìm cương ngựa trước vách đá cũng được, quay đầu xe trên đường núi quanh co cũng được; miễn là có ý chí, ta có thể làm lại mọi sự.

 

Anh cũng đã đang và sẽ luôn hy vọng rằng mai sau khi trưởng thành, Trịnh Úc sẽ hiểu một điều, anh yêu con người hoàn chỉnh của cô bé chứ không phải yêu thân phận con gái anh.

 

Trịnh Tư Kỳ nhìn thấy những gánh nặng và tâm sự chất chồng trên thân mình gầy còm của Tiểu Ngũ Tử, chỉ biết ngẫm rằng đây là điều sai trái nhất mà thế hệ trước dành cho đứa trẻ này. Y biết nỗi lòng của Kiều Phụng Thiên, biết y không đồng ý với nội tâm của Tiểu Ngũ Tử, và biết y lực bất lòng tâm trước tình trạng này.

 

Trịnh Tư Kỳ muốn giúp y, nhưng không thể liệu trước mình có làm được hay không.

 

Ra khỏi vườn hươu cao cổ, hình như Tiểu Ngũ Tử không còn dè dặt như ban đầu nữa. Trịnh Tư Kỳ quan sát thấy nắm tay luôn siết chặt lúc nói chuyện của Tiểu Ngũ Tử đã hơi thả lỏng, thi thoảng sẽ chủ động đặt câu hỏi mỗi lần Trịnh Úc không nói gì, đôi mắt có tinh thần hơn, nét mặt cũng mang vẻ tươi tắn.

 

Dọc đường có chỗ bán bóng bay hoạt hình, Trịnh Úc chỉ bóng hình Hello Kitty đòi mua, Trịnh Tư Kỳ cúi đầu hỏi Tiểu Ngũ Tử muốn hình nào. Mới đầu Tiểu Ngũ Tử lắc đầu, nhưng rồi thấy Trịnh Úc đứng cạnh chỉ màu này màu kia cho mình liên tục, cậu bé do dự một chốc rồi chỉ vào hình mèo máy.

 

Anh trả tiền lẻ cho nhân viên bán, cầm trái bóng bay màu xanh biển.

 

"Cầm chắc nha, bay mất là bố không mua cho con trái nữa đâu." Anh quấn thêm hai vòng dây quanh cổ tay Trịnh Úc, đang định quay sang Tiểu Ngũ Tử thì cậu bé đã bóng bay chặt cứng vào ngón áp út.

 

Trịnh Tư Kỳ hỏi Tiểu Ngũ Tử: "Con thích Doraemon à?"

 

Tiểu Ngũ Tử lắc đầu, cười: "Thật ra con thích Tôn Ngộ Không nhất, nhưng mà trong đó không có."

 

Trịnh Tư Kỳ đi theo Tiểu Ngũ Tử, hướng mắt nhìn hai trái bong bóng bay bổng lơ lửng trên đầu phản chiếu bầu trời xanh biếc xuống mặt đất.

 

Trước giờ mở cửa triển lãm cối xay gió, ba người đi xem vườn gấu nâu với vườn chim. Không biết Trịnh Úc có bị sợ mỏ nhọn bẩm sinh không, lúc đi vườn chim cứ núp sau lưng Tiểu Ngũ Tử không chịu ló mặt ra. Trái lại thì Tiểu Ngũ Tử có vẻ rất hào hứng với loài động vật sặc sỡ giống mô hình này. Con đường dẫn về phía Nam quanh núi Tây Thục nối thẳng đến sảnh triển lãm, hàng chờ đã dài tận hai chục mét.

 

Hai bên cổng là là hai cô cậu mặc đồng phục, trên ngực áo là bảng tên đang xé vé, đóng dấu đỏ lên cuống vé lần lượt. Đóng dấu đến lượt Trịnh Tư Kỳ, anh cúi đầu nhìn dấu mộc in trên cuống vé hóa ra là hình cối xay gió, bốn cánh quạt chập vào nhau hệt như một bông hoa đỏ thắm. Trịnh Úc còn được đóng hẳn một dấu trên mu bàn tay.

 

"Bé Táo của bố ơi đây là mực để đóng dấu đấy con, rửa không ra là dính trên người con cả tháng mất." Trịnh Tư Kỳ tháo dây bong bóng trên tay Trịnh Úc ra.

 

"Không rửa ra thì thôi!" Trịnh Úc chẳng bận tâm tí nào, vẫn cười híp cả mắt ôm tay mình.

 

Trịnh Tư Kỳ quay đầu dắt tay Tiểu Ngũ Tử, mở đường đi giữa đám đông ôm cậu bé ra đằng trước mình.

 

Trần triển lãm khá cao và được bao phủ bởi mái vòm bằng kính trong để ánh nắng ngoài trời xuyên lọt vào được. Khách tham quan triển lãm chia thành ba tầng trên dưới bao quanh vị trí trung tâm. Phần sân khấu chính bị bao quanh bằng tấm màn lớn che kín thiết kế chủ đề, như là cố tình muốn giữ lại sự bí ẩn và bất ngờ.

 

Trịnh Tư Kỳ đã từng đi đủ loại triển lãm to nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên nghe tên triển lãm cối xay gió. Chỉ cần xét độ hoành tráng của sảnh và độ cao sân khấu là đã đoán được quy mô buổi triển lãm này không hề nhỏ. Trên vé in vị trí lầu hai, Trịnh Tư Kỳ đứng sau lưng hai đứa nhỏ, chắn khuất đám đông đang xô đẩy.

 

Giờ chính thức khai mạc triển lãm, trước khán đài bỗng nghe tiếng mở chốt "lạch cạch", lúc bấy giờ Trịnh Tư Kỳ mới phát hiện khắp chung quanh treo vô vàn đèn lồng sáng rực. Lúc đó người xem ồ lên, Tiểu Ngũ Tử và Trịnh Úc cũng ngẩng đầu nhìn theo mọi người, trông thấy mái vòm đang mở ra.

 

Màn sân khấu mở tung thay câu trả lời, khu vực triển lãm chật đầy những cối xay gió trắng phau được bố trí đầy mặt đất như đang nở rộ. Và ở trung tâm, hàng chục ngàn cối xay gió tập hợp thành khối hình cầu khổng lồ.

 

Mỗi lần vào cối xay gió trắng phau như màu tuyết, Trịnh Tư Kỳ sẽ chỉ liên tưởng đến những áng thơ của Cố Thành.

 

Chiếc cối xay gió, bị bỏ quên trên đồng cỏ bạc màu, cánh quạt vẫn xoay tròn, biến ảo sắc màu của hy vọng. Người bị làn gió thoảng đánh lừa, mải miết đuổi theo trời chiều trong vô vọng. Lác đác vài ba câu thơ, vẽ thành khung cảnh tuyệt vọng tiêu điều.

 

Nhưng hôm nay khi nhìn ngắm khung cảnh ngợp đầy này, anh mới chợt nhận ra tính trữ tình của hình ảnh cối xay gió trong bài thơ mang nghĩa hoàn toàn trái ngược.

 

Dường như mang mục đích trừu tượng hóa niềm hy vọng dạt dào cõi lòng.

 

Tiểu Ngũ Tử chớp mắt liên hồi, tay bám rào chắn, nhón chân muốn mình được cao hơn.

 

Kiều Phụng Thiên đang trên đường chạy vội vội vàng vàng từ tiệm tóc tới bệnh viện. Đỗ Đông vắng mặt, hôm nay là lần đầu tiên Lý Lệ đi khám thai ở bệnh viện chăm sóc sức khỏe phụ sản. Trên đường y nhận được tin nhắn của Trịnh Tư Kỳ, mở ra xem chỉ có một dòng ngắn ngủn.

 

"Thêm Wechat đi, có cái này cho cậu xem."

 

Kiều Phụng Thiên sửng sốt, tìm cây long não bên đường nghỉ chân. Y vừa gửi ID Wechat sang đã ngay tức khắc có tiếng thông báo kết bạn. Kiều Phụng Thiên ấn vào trang cá nhân của Trịnh Tư Kỳ, đúng thật chỉ mỗi chữ Z nhạt nhẽo, ảnh đại diện là hình chụp lén đằng sau lưng Trịnh Úc đang đánh răng, bé bỏng tròn vo, nhìn có vẻ là hồi tầm ba, bốn tuổi.

 

Bài đăng của Trịnh Tư Kỳ lại càng chẳng có gì để khen nổi, lướt một hồi toàn bài báo khoa học, thỉnh thoảng chen vào mấy tấm hình đời sống, mà ngoài hình cây Lợi Đại ra cũng là hình cơm Lợi Đại, chú thích thì súc tích y hệt như trai khoa học tự nhiên.

 

Không "Cây xanh ghê" thì cũng "Dở dữ", khiến người ta hết sức nghi ngờ trình độ chuyên môn giảng viên khoa văn.

 

Còn chưa đợi y ôm tâm tư hơi rình mò lướt xem hết, điện thoại đã rung liên hồi báo có cuộc gọi video tới. Kiều Phụng Thiên bất chợt mất tự nhiên, mãi lâu sau mới nghe máy.

 

Trên màn hình điện thoại là gương mặt nghiêm túc của Trịnh Tư Kỳ. Anh đẩy mắt kính, chung quanh tương đối ồn ào, nghe được cả tiếng nhạc.

 

Gọi video giữa đường đúng là bài kiểm tra năng lực tâm lý của Kiều Phụng Thiên mà. Y đi khỏi gốc cây long não, rẽ vào đầu hẻm khu dân cư.

 

"Sao vậy?" Kiều Phụng Thiên giơ điện thoại ra trước mặt: "Tiểu Ngũ Tử có chuyện gì sao thầy?"

 

Gọi video hay bị chậm, ba bốn giây sau Kiều Phụng Thiên mới nghe tiếng cười của Trịnh Tư Kỳ, anh dịch xuống khẽ tới mức không sao nhận ra: "Không, chỉ là muốn cho cậu xem cối xay gió thôi."

 

"Cối xay gió?" Kiều Phụng Thiên nhấc điện thoại lên.

 

"Ừ, tôi quay cam lại nhé."

 

"À —— "

 

Kiều Phụng Thiên vừa định hỏi thêm câu nữa, màn hình đã thoắt cái đen thui, chỉ chưa đến một giây sau lại sáng lên.

 

Trên màn hình là không gian sảnh triển lãm và mái vòm mở. Không khí ngoài trời chầm chậm tràn vào lỗ thông hơi trên đỉnh vòm làm rung chuyển mấy chục chiếc cối xay gió đang rục rịch xoay cánh vòng vòng ở chóp khối cầu, tiếp đó những rung động rất khẽ đó như phát tín hiệu đi khắp bốn bề, toàn thể cối xay gió từ tầng trên xuống tầng dưới đều rủ nhau xoay tròn theo cùng một hướng gió.

 

Độ phân giải hình ảnh của điện thoại Trịnh Tư Kỳ rất cao, nhìn cối xay gió từ xa mà cũng giống đang chiêm ngưỡng biển hoa tuôn trào. Điện thoại vang tiếng xào xạc của phiến lá đong đưa và làn gió mơn man rõ mồn một. Hệ thống âm thanh trên mái vòm đang phát bản nhạc nhẹ chậm rãi du dương quanh quẩn khắp khán phòng.

 

Triển lãm sử dụng công nghệ trình chiếu 3D đưa khung cảnh bầu trời, rừng rậm và biển cả xuyên thông qua máy chiếu đọng lại trên phông nền trắng xóa như tuyết là cối xay gió.

 

Trịnh Tư Kỳ cầm điện thoại, tự nhiên cũng chẳng hiểu đầu óc mình nghĩ gì mà lại quay cái này cho người ta xem.

 

Dù là muốn cổ vũ hay đơn giản là muốn chia sẻ, thì đều chỉ là vẻ bề ngoài chứ không hề phải ý nghĩa thật sự.

 

Kiều Phụng Thiên không hỏi gì. Y đứng trong hẻm, che ánh sáng hắt lên điện thoại đi mà lặng lẽ ngắm nhìn cối xay gió rực rỡ đủ màu sắc trên màn hình, ngắm nhìn những chiếc cối xay gió khác nào hằng hà những cánh hạc giấy biết bay.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment