Hoa Yên Chi - Ashitaka

Chương 92

Chương 92

 

Mỗi ngày sống với Trịnh Tư Kỳ giống như giọt nước trong lành từ mái hiên nhỏ xuống ao sâu, sẽ lăn tăn những gợn sóng nhiệm màu và ngọt ngào, rồi lại trở về với sự dịu dàng và êm đềm, không có gì quá đặc biệt. Anh phải dậy sớm đi dạy, Kiều Phụng Thiên cũng phải bắt đầu lại dồn toàn tâm toàn sức vào tiệm tóc. Đỗ Đông nhìn mà thấy bực bội hết cả người, không thèm bàn bạc gì với Kiều Phụng Thiên đã mướn thêm hai cậu học việc về phụ.

 

"Hai đứa mình dù gì cũng là, cũng là cổ... từ kia là gì ta?"

 

"Cổ đông."

 

"Ờ đúng đúng cổ đông, đã là cổ đông rồi mà cứ suốt ngày ngồi chình ình một đống trong tiệm y tưởng đâu pho tượng Phật, làm như không có nhà về hay gì. Mẹ nhà cậu tôi bảo cậu lo chăm sóc Tiểu Ngũ Tử cho hẳn hoi mà cậu cứ nuôi thả kiểu đó? Tới chăn trâu trưa với tối người ta còn biết đường dắt về chuồng!"

 

"Cậu có thể nào làm ơn đừng hạch sách tôi suốt ngày nữa được không?" Kiều Phụng Thiên dở khóc dở cười bị Đỗ Đông cưỡng chế tháo tạp dề: "Cái tiệm này có phải chỉ có mình cậu đâu."

 

"Tôi là chủ một cậu là chủ hai cậu phải nghe lời tôi, tôi phong cậu làm tổng thanh tra với tạo mẫu, cho phép cậu không cần luôn tay cả ngày!" Đỗ Đông nhướng đôi mắt cáo, hếch mũi nhìn Kiều Phụng Thiên: "Cứ thấy cái mặt cậu loanh quanh đây cả ngày tôi phát khùng mất, đi đi đi về nhà cơm nước đón con giùm!"

 

"Vậy cậu không dành thời gian chăm sóc Lý Lệ à?"

 

"Ôi đù bụng ẻm to cỡ đó rồi mà còn huyết chiến thiên hồng từ lầu một tới lầu sáu được, còn chưa tới lượt tôi chăm đâu, cậu bớt lo chuyện bao đồng lượn về đi!"

 

Đỗ Đông ầm ầm ào ào đuổi y khỏi cửa tiệm, ai không biết còn tưởng hai người cự lộn sắp tan rã.

 

Kiều Phụng Thiên thua, cười cười với Đỗ Đông đằng sau cánh cửa thủy tinh. Đỗ Đông bày cái trò dị hợm giơ tay làm tim trên quả đầu trọc lốc, bật ngón cái với Kiều Phụng Thiên rồi nhe răng cười, trông thô kệch mà lại tinh tế, thiện lương và đầy ấm áp.

 

Thế là Kiều Phụng Thiên bất đắc dĩ phải thay đổi lịch trình làm việc và nghỉ ngơi vốn eo hẹp kín mít ban đầu được co giãn thoải mái hơn. Y có thời gian đưa đón Trịnh Úc với Tiểu Ngũ Tử, cũng có thời gian nấu cơm cho Trịnh Tư Kỳ như ý định trước đó. Y không phải một người có phong cách sống quá cứng ngắc, biết Trịnh Tư Kỳ thích ăn cá cũng không nấu hoài mà áng chừng khoảng hai ngày một lần, có ngày hấp có ngày kho, thỉnh thoảng nấu canh, đợi nồi canh màu trắng sữa sôi sùng sục rồi tắt bếp, múc ra chiếc tô màu lưu ly của anh.

 

Nghe nói là hãng Staub, một thương hiệu nổi tiếng với các sản phầm nồi gang tráng men của Pháp, giá cả đắt tới nỗi Kiều Phụng Thiên nghe mà líu cả lưỡi, bụng nhủ thầm anh không biết nấu mà biết tiêu pha thật đấy.

 

Sau đó Kiều Phụng Thiên kể chuyện Đỗ Đông cho Trịnh Tư Kỳ nghe trong thư phòng. Nửa buổi trời Trịnh Tư Kỳ vẫn chẳng nói chẳng rằng, y đang nghi hoặc định hỏi anh bị làm sao vậy, thì anh chậc lưỡi nói: "Hóa ra cạnh em có một người đàn ông khác đối xử tốt với em vậy à."

 

Kiều Phụng Thiên nhìn anh trân trân, bật cười: "Người ta sắp làm bố rồi đó thầy Trịnh ạ."

 

"Khoản làm bố thì tôi còn có thâm niên hơn cậu ta đấy." Trịnh Tư Kỳ xoa mặt y: "Chẳng phải vẫn mê em như điếu đổ đó thôi."

 

Kiều Phụng Thiên mặc anh v**t v*, lát sau nhìn anh cười: "Thầy ghen thật đấy à?"

 

"Thật mà."

 

"Vậy tôi chả tin." Kiều Phụng Thiên gạt tay anh ra: "Thầy giả bộ."

 

Y dành chút thời gian ra ngân hàng kiểm tra lại số dư trong tài khoản, chỉ còn bốn chữ số trông đến là thê thảm tiêu điều. Vậy nên y định nhận trang điểm sân khấu với đám cưới để kiếm thêm, khoan bàn tới việc kiếm được bao nhiêu, chủ yếu là tập tành cho quen tay lại. Hôm đó y đang lướt điện thoại xem tin tuyển dụng, chưa tìm được chỗ nào hợp đã thấy thông báo cuộc gọi của đội cảnh sát giao thông trước. Y nghe máy, là thông báo đến thấy bằng lái bị tạm giam của Kiều Lương.

 

Người đón Kiều Phụng Thiên vẫn là viên cảnh sát giao thông họ Lưu hôm nọ nay đã đổi sang cảnh phục ngắn tay mùa hè. Nhìn anh ta vẫn giống y hệt Tăng Khắc Cường, tóc thành kiểu đầu đinh tròn vo ngắn hơn lúc trước, nước da rám nhuộm rõ màu đồng, chiếc quạt trần ba cánh gỉ sét quay vòng vòng trên đầu thổi tung cổ áo anh ta.

 

Cảnh sát Lưu ngồi trong phòng tiếp dân nhìn Kiều Phụng Thiên từ trên xuống dưới mấy lượt, nhướng mày: "Sao cắt tóc ngắn ngủn rồi, lại còn nhuộm đen nữa."

 

Bộ cắt tóc là chuyện khó hiểu tới thế hả trời? Kiều Phụng Thiên nghĩ bụng.

 

"Một là trời nóng nên cắt ngắn. Hai là trưởng thành rồi, không đu theo trào lưu game Au* hồi xưa nữa nên giờ nhuộm đen."

 

*Chỉ kiểu tạo hình như game Audition: tóc nhuộm màu chỉa chỉa như HKT bên mình ấy.

 

"Ồ." Cảnh sát giao thông Lưu vừa ra máy lọc rót nước cho y vừa cười chịu không nổi: "Tôi còn tưởng cậu sắp kết hôn chứ."

 

Đến lúc anh cảnh sát con đàn cháu đống rồi tôi vẫn chưa kết hôn được đây.

 

"Không có chuyện đó đâu."

 

"Anh trai cậu sao rồi?" Cảnh sát Lưu đặt ly giấy lên bàn trước mặt Kiều Phụng Thiên. Y không biết mình có bị ảo giác không, nhưng sao cứ cảm thấy ánh mắt của người này đảo qua đảo lại trên người mình hơi có ý săm soi dò xét.

 

"Về nhà dưỡng bệnh." Kiều Phụng Thiên thấy mất tự nhiên.

 

"Sức khỏe thế nào?"

 

"Tạm được thôi, không cử động được nhiều, sinh hoạt cơm nước hằng ngày vẫn cần người chăm, phản xạ nói chuyện vẫn tương đối chậm, tạm thời chỉ nói được vài chữ đơn giản." Kiều Phụng Thiên cầm ly giấy nhưng không uống: "Tình hình chung thì ổn định, chuyển biến theo chiều hướng tích cực."

 

Cảnh sát giao thông Lưu nghe vậy nhướng mày, dựa lưng vào bàn khoanh tay gật đầu, chỉ cắn cắn đầu lọc thuốc chứ không châm rồi lại hỏi tiếp: "Sao cậu không về quê cùng?"

 

Việc này liên quan gì đến anh cảnh sát vậy?

 

Kiều Phụng Thiên sờ mũi: "Kiếm tiền nuôi gia đình, có vấn đề gì à?"

 

Cảnh sát Lưu lại cười hềnh hệch, lắc đầu: "Không vấn đề, không vấn đề."

 

Khi cầm bằng lái của Kiều Lương trên tay, mở ra nhìn tấm ảnh thẻ ngay ngắn mà ngẩn ngơ. Thân xác phàm trần vốn đã mong manh, sự chết tìm đến không lời báo trước. Đội cảnh sát giao thông luôn treo cao những vụ tai nạn kinh hoàng như hổ dữ trên tường, dùng những bức hình màu, những công văn nghiêm nghị sắc lạnh tô đỏ sự thảm khốc. Kiều Phụng Thiên xem vài lần đã cảm thấy bứt rứt khó chịu.

 

Với một cá nhân mà nói, tai nạn như núi tuyết sạt lở khiến mọi người xung quanh cũng đồng chịu cảnh ngộ kinh thiên động địa. Nhưng đặt trong hoàn cảnh vĩ mô mọi thứ phát triển vần xoay liên tục, nó chỉ là thứ nhỏ nhoi không đáng kể giữa hàng ngàn hàng vạn. Cái chết có lúc là bất hạnh nhưng đôi khi lại là may mắn, được sống có lúc là may mắn nhưng đôi khi lại là bất hạnh.

 

Tâm thế mười năm sợ dây thừng khiến Kiều Phụng Thiên chỉ muốn gọi điện cho Trịnh Tư Kỳ ngay lập tức, dặn anh phải lái xe thật cẩn thận, phải quý trọng mạng sống mình và sống thật dài thật lâu. Nhưng nghe cứ đau buồn chia ly thế nào, ấu trĩ khủng khiếp, y làm sao mà nói ra miệng với anh cho được.

 

"Vụ bồi thường còn phải chờ." Cảnh sát Lưu đứng phía sau y: "Nghe nói người nhà cô bé sinh viên gây chuyện ầm ĩ với người nhà tài xế, bên cậu vẫn còn im ắng đấy."

 

"Có bồi thường hay không tôi cũng không thấy quan trọng." Y quay đầu lại: "Lâu rồi tôi không đến bệnh viện hỏi thăm, cô gái kia hồi phục thế nào rồi anh cảnh sát?"

 

"Tháng trước xuất viện, nghe đâu cuối tháng sáu sẽ tốt nghiệp, chung quy đi đứng làm việc đều không thành vấn đề, chỉ là không mang vác nặng được, không đứng lâu hay chạy quá nhanh được."

 

Kiều Phụng Thiên dừng một lúc: "Có lỗi với cô ấy quá."

 

Cảnh sát Lưu thấy buồn cười: "Có liên quan gì đến gia đình cậu đâu."

 

"Ý tôi là, đáng lý không nên nháo nhào trước phòng bệnh thành ra như vậy."

 

"Sao không nói cậu cho người ta đè đầu ra đánh một trận luôn đi cho rồi." Cảnh sát Lưu hạ giọng cười nhạo, không mấy ác ý mà có vẻ như xem thường hơn: "Không biết phải nói cậu tốt tính hay là thánh mẫu thánh thiện luôn."

 

Có từng ấy móc mỉa thế kia Kiều Phụng Thiên không bực bội cũng chẳng giận: "Anh cảnh sát thấy con người tôi sao thì tôi là vậy, miễn anh thấy vui là được. Nếu không có việc gì nữa tôi xin phép về trước, có gì anh cảnh sát cứ gọi điện cho tôi, tôi nhất định sẽ phối hợp có mặt đúng giờ, hôm nay làm phiền anh cảnh sát rồi."

 

"Ây." Cảnh sát Lưu nhìn Kiều Phụng Thiên cười lịch sự với mình rồi ra ngoài mới vội vàng gọi y lại.

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

"Tới giờ tôi tan ca rồi, để tôi đưa cậu về."

 

Kiều Phụng Thiên lắc đầu, xua tay: "Chỗ mấy anh đi bộ lên mấy bước là có trạm xe buýt, tiện lắm." Ý trong lòng là, tôi đâu có quen gì anh.

 

Ai ngờ đâu người này chưa từ bỏ ý định nhất quyết bám theo. Cảnh sát Lưu lấy chiếc mô tô Honda CB cực đẹp với bộ khung sáng bóng và trông hết sức hầm hố của mình, quẹt thẻ ngoài cổng cục rồi đuổi theo Kiều Phụng Thiên bóp còi.

 

Kèn xe của mấy kiểu xe mô tô nghe vang cứ như tiếng còi báo động, Kiều Phụng Thiên thiếu điều trợn trắng mắt.

 

"Không cần đâu, cảm ơn anh cảnh sát, tôi nhận tấm lòng của anh."

 

"Tôi đưa cậu về cũng có làm rơi miếng thịt nào của cậu đâu." Cảnh sát Lưu kéo kính mũ bảo hiểm, nụ cười chỉ tốt đẹp ngoài miệng.

 

"Tôi đi hướng ngược lại, tôi với anh cảnh sát không tiện đường."

 

"Nếu tôi không đuổi theo cậu tôi đã chạy hướng ngược lại rồi." Lại bóp còi.

 

Kiều Phụng Thiên quay đầu dở khóc dở cười: "Anh là cảnh sát giao thông kia mà, đừng làm phiền người dân nữa được không?"

 

"Vậy cậu lên đây!"

 

"..."

 

"Lằng nhà lằng nhằng làm gì không biết, cho tôi thể diện không được à?"

 

Cuối cùng Kiều Phụng Thiên cũng đi lại cầm mũ bảo hiểm cảnh sát Lưu đưa cho, đội đại lên đầu rồi xoay người lên xe. Người đằng trước dặn y vịn cho chắc, y cũng chỉ nắm chặt bộ phận nào đó y không biết tên ngay tầm tay, nhìn tứ lung tung mới tìm được chỗ để đạp chân lên.

 

Có bay đi cũng nhất định không bám, đến cả eo Trịnh Tư Kỳ Kiều Phụng Thiên còn chưa ôm bao giờ đâu đấy nhé, còn chưa chạm vào lưng bao giờ nữa kia kìa.

 

"Đi đâu?"

 

"Đại học Lợi Nam, cảm phiền anh cảnh sát."

 

Xe mô tô lao đi với tốc độ cực nhanh, phá gió lao về trước gần như thấy nghẹt thở. Kiều Phụng Thiên không thích cảm giác hàng cây bên đường lẫn người con lại trôi tuồn tuột về sau cho lắm, dù trôi chảy k*ch th*ch thật đấy, nhưng mỗi người một tham vọng h*m m**n riêng. Y lại nắm chặt tay cầm trong tay hơn, tim nhảy vọt lên cổ họng theo tiếng động cơ gầm rú, ngay giây phút này nhận thức rõ thứ mình hằng mong vẫn luôn là xe ngựa chậm rãi, lặng mà sâu như dòng nước.

 

Edit: tokyo2soul

Bình Luận (0)
Comment