Chương 95
Một món nhất định phải ăn vào đầu mùa hè là dưa lê. Nghe tên là biết ngay hình dạng, trái có hình tròn hoặc bầu dục, lớp vỏ trơn tuột bóng loáng, không có gai cũng không có lông, trong trắng ngoài ánh xanh ngọc. Gọt vỏ, quả dưa trông càng trong suốt hơn nhưng thường chẳng ngọt mấy, phần ruột bên trong mới món ngon nhất nhưng lại là phần dễ bị người ta bỏ đi nhất.
Dưa lê trồng trong nhà kính không phải dãi gió dầm mưa, được sống ở môi trường nhiệt độ duy trì ổn định quanh năm nên dù trái nào trái nấy cũng đẹp đẽ tròn xoe nhưng cứ cảm giác khuyết thiếu đi tầng vị ngọt nào đó. Lâm Song Ngọc tự trồng được ở nhà, ngoại hình hơi loang lổ lồi lõm thế mà lại ngon hơn tất cả mọi chỗ, bổ đôi ra, nước quả ngọt ứa đầy tay rồi kiếm người chia cho một nửa.
Lâm Song Ngọc nhờ gửi dưa đến cục đường sắt số bốn. Người nọ bỏ vào phòng bảo vệ, để lại tên rồi vội vàng đi mất. Tới lúc Kiều Phụng Thiên nhận được điện thoại của bảo vệ thì chỗ trái cây đã ở đó được hai, ba hôm rồi.
"Anh hết ở đây rồi phải không?" Bảo vệ mới đổi còn trẻ tuổi, giọng rất chuẩn tiếng phổ thông, lại có vẻ hơi sợ nóng, chẳng những bật điều hòa ở mức thấp nhất mà còn mở quạt bàn quay ro ro.
Kiều Phụng Thiên rùng mình trước cái lạnh nhân tạo: "Tôi bán nhà rồi, bây giờ chắc đang sơn sửa."
"À, căn đang sửa." Bảo vệ trẻ gật gật: "Bảo sao, bữa trước tôi gõ cửa thấy có mấy ông thợ ở đó, tôi bảo kiếm chủ nhà họ Kiều thì ổng nói Kiều gì, không biết ai họ Kiều. Làm tôi cứ tưởng mình kiếm lộn nhà nữa chứ!"
"Làm phiền anh rồi."
"Ôi dào chuyện nhỏ ấy mà. Anh đưa đi sớm đi, may mà chỗ tôi bật điều hòa cả ngày nên không hỏng được đâu." Bảo vệ trẻ nhỏ giọng cười hì hì với Kiều Phụng Thiên: "Điện nhà nước mà, không xài thì phí."
"Bật mãi cũng mệt người đó." Kiều Phụng Thiên cúi người kéo thùng giấy không quá lớn, bê lên mới thấy nặng: "Không dễ chịu bằng gió tự nhiên."
"Lại chẳng, bây giờ bệnh toàn từ điều hòa mà ra, người cũng yếu nhớt." Bảo vệ trẻ nhấc vành nón đồng phục, vén chỗ tóc mái ướt nhẹp lên, mở cửa giúp Kiều Phụng Thiên: "Ở máy lạnh thì bệnh, không có cũng bệnh, chẳng có cái gì ra hồn. Anh về từ từ nhá."
"Anh lo công việc."
Kiều Phụng Thiên nhìn chữ "Kiều" bằng bút lông viết nguệch ngoạc ngoài thùng giấy là nét chữ của Lâm Song Ngọc, ngoài ra không còn gì khác. Giữa chừng Kiều Phụng Thiên sờ tay vào đáy thùng thấy dính dính ướt ướt, tưởng là dưa bị dập ch** n**c nên xé băng dính màu vàng ra xem thử, dưa thì không dập, mà hóa là bịch cherry nhỏ.
Lang Khê không trồng cherry nhưng trên núi vẫn có vài ba cây dại cho trái. Đến mùa, những trái đỏ au bóng bẩy điểm xuyết đầy cành như những hạt châu xâu thành chuỗi. Muốn xách giỏ đi hái cũng phải chịu khó tranh giành với tùy may rủi, ai biết được có người thèm thuồng tới hái trước, người tới sau chỉ còn mớ quả đỏ dập nát dính bùn với đất.
Y kiếm bịch cherry lấy ra khỏi thùng, phát hiện nó đã lên men có mùi rượu, nước màu đỏ nhạt chảy lênh láng khắp tay, lật lên nhìn kỹ mới thấy trên bịch có đề chữ "Tri". Lâm Song Ngọc gửi lên cho Tiểu Ngũ Tử, ngặt nỗi xui xẻo nên giữa đường đến nơi đã "đi đời nhà ma".
Về đến nhà không ngờ đụng mặt Trịnh Tư Nghi.
Kiều Phụng Thiên chưa từng gặp chị, thấy chị xách giỏ bánh ú tam giác được gói ghém rất đẹp cùng bước vào tòa nhà số năm, cùng vào thang máy bên trái, cùng ấn số tầng giống nhau. Lúc nút thang máy sáng lên, Kiều Phụng Thiên rõ ràng cảm giác được chị hơi nhướng mày, hơi quan sát đánh giá mình từ trên xuống dưới. Y không nhịn được nhìn búi tóc gọn ghẽ sau đầu chị rồi nhìn đến khuôn mặt, chung quy là chị em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra nên Kiều Phụng Thiên chợt nhận ra ngay, chị và Trịnh Tư Kỳ rất giống nhau.
Anh có một người chị, y từng nghe Tiểu Ngũ Tử kể.
Khi cả hai đứng lại trước cửa cùng một căn hộ, Kiều Phụng Thiên mới phút chốc hoảng hốt dịch ra xa khỏi chị chừng nửa người, không biết phải tiến hay lùi, bàn tay đang thò vào túi quần lấy chìa khóa cũng khựng lại. Trịnh Tư Kỳ cho y chiếc chìa khóa này hồi mới chuyển vào, là khóa dự phòng.
"Cậu là?"
Trịnh Tư Nghi lia mắt nhìn ra sau lưng Kiều Phụng Thiên rồi nhìn sang thùng giấy trong tay y, sau đó mới ấn chuông cửa.
Kiều Phụng Thiên không biết trả lời thế nào.
"Em, em đến gửi đồ."
"Vậy à, tôi với cậu cũng khéo đấy." Trịnh Tư Nghi cười gật đầu, lại nhanh tay ấn chuông: "Cậu là đồng nghiệp của Tư Kỳ hay là bạn? Thấy cậu có vẻ trẻ quá, chẳng lẽ là sinh ——"
Cửa mở ra, Trịnh Tư Kỳ cũng sững sờ.
"Chị..." Anh hỏi Trịnh Tư Nghi trước: "Sao chị không nói tiếng nào mà tới đây vậy?"
Trịnh Tư Nghi vào nhà thay giày, đặt rổ bánh ú lên đầu tủ: "Chỗ làm cho bánh ú dịp Đoan Ngọ nên tiện đường tan làm xách qua cho cậu với bé Táo một rổ trước, bên bố thì tối chị ghé, hay là cậu đưa cũng được chị lười chạy sang quá."
Chị cởi một bên giày, đang kéo lại góc vớ bị lệch thì thình lình nhớ tới, chỉ tay ra ngoài cửa: "À, nãy chị gặp bạn cậu bảo tới đưa đồ gì cho cậu đó xem có khéo không cơ, hôm nay cậu gom được cả mớ rồi."
Trịnh Tư Kỳ nhìn Kiều Phụng Thiên đứng ngoài cửa nhà nhìn mình, nhịp nhịp đầu ngón tay lên thùng giấy.
"Vào đi, đứng ngoài muỗi cắn."
Trịnh Tư Kỳ một tay bê thùng giúp Kiều Phụng Thiên, tay kia dắt tay y. Kiều Phụng Thiên không kịp chuẩn bị cho cái nắm tay bất thình lình của anh, mãi đến khi phản ứng lại kịp mới giãy mạnh, rút năm ngón tay mình khỏi lòng bàn tay anh. Y cuống quít nhìn Trịnh Tư Nghi đang quay lưng về phía mình trước, sau đó nhìn Trịnh Tư Kỳ —— Anh bị điên à.
Sắc mặt Trịnh Tư Kỳ vẫn hết sức thản nhiên, anh xoa xoa đầu y, cười.
"Bé Táo đâu?" Trịnh Tư Nghi vào bếp, vuốt mấy sợi tóc rơi sau gáy, mở cửa tủ lạnh.
"Đang chơi trong phòng." Trịnh Tư Kỳ ôm lưng Kiều Phụng Thiên kéo y vào trong rồi nhẹ nhàng v**t v*, nghiêng đầu ghé vào tai y nói: "Lo cái gì, chị tôi mà, không sao hết."
"Ôi thánh thần thiên địa ơi, sao chổi đụng trái đất!" Trịnh Tư Nghi vịn cửa tủ lạnh vui vẻ: "Cậu mà cũng có ngày nhét đầy được cái tủ lạnh hả? Sao vậy, bày ra cho đẹp hả? Cậu thì biết nấu cái gì, nhét cả đống cả làng thế hư lại bỏ đi mấy hồi?!"
"Chị có thể nào cổ vũ em là chính đâm chọc là phụ thôi được không?" Trịnh Tư Kỳ lấy ly rót nước cho Trịnh Tư Nghi, ngẩng đầu cười với Kiều Phụng Thiên: "Vào phòng lấy lon trà để trên bàn giúp tôi nhé?"
Kiều Phụng Thiên gật đầu, nhìn cửa thư phòng rồi mới lách qua bàn trà đi vào phòng ngủ Trịnh Tư Kỳ.
Hoảng loạn, căng thẳng, cảm thấy bản thân nằm bên ngoài trật tự chỉ trong khoảnh khắc. Giây trước Kiều Phụng Thiên còn cảm thấy Trịnh Tư Nghi vào nhà thay giày mở tủ lạnh trông quen thuộc mượt mà đến nỗi gần như đường đường chính chính. Nhưng ngay giây tiếp theo dường như đã nhìn ra nụ cười có thể lý giải một cách thái quá là chế nạo và mỉa mai đằng sau gương mặt hao hao Trịnh Tư Kỳ của người kia. Ai là người đường đường chính chính chẳng phải rõ như ban ngày đấy thôi.
Lập trường phút chốc biến mất, y thấy mình lạc lõng xa lạ.
Kiều Phụng Thiên ngồi lên ghế của Trịnh Tư Kỳ, co chân lên trước ngực, rút tờ giấy lau sạch các góc bàn. Đồ vật thuộc sở hữu của Trịnh Tư Kỳ, không gian này cũng thuộc sở hữu của Trịnh Tư Kỳ, mùi hương này cũng thuộc về anh, khí chất cũng là của anh, Kiều Phụng Thiên thấy bình tĩnh dễ chịu khi nấp mình ở đây. Xem như đang trốn tránh vậy.
Hồi trước không nghĩ rằng tình yêu đồng giới sẽ như thế này. Khi gặp gỡ người thân họ hàng, bạn bè cũ hay mới, điều trước tiên hiện lên trong đầu không phải là kiểu tóc hôm nay của mình trông có gọn gàng không, áo quần có đẹp không, liệu mình có thể để lại ấn tượng về sự ổn định đáng tin cậy hay tạo thiện cảm cho người ta hay chăng, liệu họ có sẵn sàng gửi gắm nửa đời sau của người ấy vào tay mình, chúc phúc và bao dung đón nhận hay chăng?
Mà là hốt hoảng muốn chứng minh tính hợp pháp và hợp lý cho sự tồn tại của bản thân. Nhưng đây không phải một công thức cần chứng minh, cũng không phải một xấp giấy tờ cứng nhắc cần phải giao nộp cho đồn cảnh sát giải quyết. Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào sức mạnh không sao diễn tả được, bắt nguồn từ trình độ, gia cảnh, địa vị xã hội lẫn mức độ cởi mở của cộng đồng đối với xu hướng tính dục.
Kiều Phụng Thiên đã gặp rất nhiều người đồng tính sống buông thả, phô trương bạo dạn, hừng hực khí thế. Nhưng có những lúc nhìn họ sẽ chỉ cảm thấy lòng tự tin của họ giống như lâu đài trên mây mong manh lay lắt, như quả bong bóng càng thổi to lại càng dễ bị đâm nổ. Mà ngay từ đầu Kiều Phụng Thiên đã đặt bản thân ở vị trí quá thấp, đến nỗi bây giờ muốn cất nó lên cao cũng khó mà thực hiện được. Y đã liên tục tự chất vấn bản thân suốt mười mấy năm đã qua rằng thân xác này chỉ toàn là lỗ hổng, bị người ta tóm lấy một phút thôi là cởi bỏ mũ giáp chạy trối chết.
Sự thật là, Trịnh Tư Kỳ dịu dàng nhưng sự soi mói của xã hội này là rất tàn nhẫn. Vậy nhưng không nên bi quan, vì có thể nói một cách ngược lại thế này, sự soi mói của xã hội này là rất tàn nhẫn nhưng Trịnh Tư Kỳ lại dịu dàng. Chỉ cần thay đổi giọng điệu, cảnh ngộ, tâm thế như vậy thôi cũng dường như biến hóa long trời lở đất. Lạnh lẽo biến thành ấm áp, cứng nhắc hóa thành sinh động, từ chỗ bế tắc không lối thoát trở nên le lói hy vọng. Lòng tin rất quan trọng.
Kiều Phụng Thiên đụng vào nh** h** chậu dành dành trưng trên bàn rồi hít hà ngón tay, rất thơm. Mùi hương loài hoa này không giống bất kỳ loài hoa nào khác, thơm ngát nồng nàn, tỏa lan từ tận bên trong, không hề trông mong giữ lại chút gì cho bản thân khi tàn úa.
Kiều Phụng Thiên cầm lon trà ra khỏi phòng.
"Em để trên bàn."
Trịnh Tư Nghi đang đeo tạp dề, thấy Kiều Phụng Thiên thì cười khách sáo với y: "Tối cậu ở lại ăn cơm nhé, để chị nấu cho mấy cậu được không? Tủ lạnh cũng sẵn đồ hết rồi."
Trịnh Tư Kỳ đang định nói gì, Kiều Phụng Thiên đã xua tay áo.
"Không sao đâu ạ, em ở lại lát nữa rồi đi ngay."
Trịnh Tư Kỳ lén nhéo tay y, hạ thấp giọng hỏi: "Em đi đâu? Không cho em đi."
"Ghé tiệm em đưa đồ cho Đỗ Đông." Y nắm lấy bàn tay đang đặt trên cánh tay mình: "Hôm nay em với Tiểu Ngũ Tử không ăn cơm nhà, lát nữa em về. Trong thùng có dưa lê mẹ em trồng, anh để ăn trước bữa."
Trịnh Tư Kỳ lia mắt nhìn Trịnh Tư Nghi bước vào bếp, trong mắt rõ vẻ không muốn và không nỡ.
"Em không phải lo lắng, thật, em không phải trốn tránh đi đâu hết."
Kiều Phụng Thiên cười: "Em không trốn tránh."
Kiều Phụng Thiên lặng lẽ gọi Tiểu Ngũ Tử ra khỏi phòng, giơ tay ra hiệu cho cháu trai im lặng rồi dắt cậu bé đi thay giày. Y dặn Tiểu Ngũ Tử đi thang máy xuống trước rồi chờ ngoài cổng, nhìn Trịnh Tư Kỳ đứng dựa lưng vào cửa nhìn mình không nói gì.
"Hôm nay em không trốn tránh đâu. Em thật sự chẳng quan tâm người nhà anh biết về em sớm hay muộn, vì dù thế nào kết quả vẫn sẽ ở đó, em đoán được, thật ra đều sẽ giống nhau cả thôi. Anh có dự tính của anh, em không muốn anh phải vội vã."
"Em thật sự không vội đòi hỏi anh phải công khai thân phận cho em, em đâu phải con gái, cũng chẳng quan tâm chuyện này. Điều em muốn nói là... tình hình của anh không giống em, mọi người đều là biết chuyện của em từ lâu rồi nên em không có áp lực, nhưng anh khác, áp lực của anh còn lớn hơn cả em nữa. Nên lúc cân nhắc những vấn đề này anh không thể đặt nặng em được, mà nhất định phải là họ."
"Người nhà anh yêu anh, luôn mong muốn điều tốt đẹp cho anh, và cũng chu toàn hơn em nhiều lắm. Vậy nên anh phải lo trước liệu sau thật cẩn thận." Kiều Phụng Thiên cảm thấy bản thân nói năng hỗn loạn rời rạc chẳng có tí logic gì nên khua tay diễn tả: "Em không biết em nói vậy anh có hiểu hết không, nhưng em đoán hẳn là anh sẽ hiểu..."
Một lúc thật lâu sau, Trịnh tư Kỳ chợt giữ cổ Kiều Phụng Thiên lại rồi nhẹ nhàng hôn lướt trên môi y.
Cuối cùng anh mới thở dài: "Tôi hiểu, tối nay tôi đi đón em."
Edit: tokyo2soul