Hoắc Loạn Giang Hồ

Chương 106

Trong một quán ăn gần chợ, người xếp hàng dài chưa đến giữa trưa mà đã thay khách liên tục. Trong phòng riêng trên lầu hai, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân ngồi đối diện nhau, ở giữa là một nồi đang sôi ùng ục, trong nồi hầm thịt dê thơm phức.

Dung Lạc Vân gắp một miếng, mới nhét vào miệng đã nóng đến môi run lẩy bẩy, Hoắc Lâm Phong ngước mắt lên nhìn, đầu tiên là nhịn cười, sau đó hớn hở, nói: “Duệ Vương phủ ngày ngày ăn sơn hào hải vị, sao cứ như một nhóc ăn mày chết đói thế?”

Nuốt miếng thịt dê kia xuống, Dung Lạc Vân nói: “Có lẽ là năm đó khi ta làm ăn mày nên bây giờ để lại di chứng.” Ý y chỉ là khi mới tới Tây Càn Lĩnh, chia xa tỷ tỷ, một thân một mình ăn mày trên phố.

Dung Lạc Vân liếc ra ngoài cửa sổ, cửa đóng chặt, không chừa ra khe hở nào, tiểu nhị đã dặn dò kĩ, cửa phải đóng thật kín, tránh dây vào rắc rối. Y hỏi: “Có thể dây vào rắc rối gì chứ?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Tiên đế băng hà không lâu, bá tánh ai dám nô đùa cười nói, nhưng bây giờ gần cuối năm rồi, là dịp vui vẻ nhất trong cả năm.” Cho nên, “Chỉ có thể đóng kín cửa, len lén vui mừng.”

Dung Lạc Vân hừ một tiếng: “Nhà họ Mạnh này mặt dày thật, chết thì cũng chết rồi, còn muốn dân chúng tưởng nhớ mấy tháng luôn à.”

Y chợt nhớ đến cảnh tưởng sau khi Hoắc Chiêu chết, thi thể đem về thành Tái Bắc, khi đó hỗn loạn như thế nhưng bà con vẫn đổ hết ra đường, tiếng gào thóc bao trùm cả thành. Mấy ngày làm lễ tang, trước cổng Hầu phủ không lúc nào là vắng người, ai ai cũng cầm một cây cờ phướn, giơ lên thật cao, ngày hạ táng thiêu đến bốn canh giờ.

Dung Lạc Vân không khỏi cảm khái, lòng dân ủng hộ hay phản đối, là thứ khó mà che giấu nhất.

Khẽ ngước mắt lên, y thấy Hoắc Lâm Phong đang ăn ngấu nghiến, nhìn chăm chú một lát, hé miệng bật cười. Hoắc Lâm Phong cảm nhận được, tưởng là tướng ăn của mình xấu, đặt đùi dê xuống, lau miệng dừng lại.

Nhưng Dung Lạc Vân vẫn còn cười, hai vai rung lên, khuôn mặt bị khói hun nóng hiện lên một lớp đỏ nhạt.

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Em cười cái gì?”

Dung Lạc Vân ấp úng không đáp, bỗng nhiên bắp chân bị đau, Hoắc Lâm Phong ở dưới bàn móc chân y. Y đành phải nói bừa: “Không có gì, đột nhiên nhớ lại cái hộp tỷ tỷ đưa cho huynh…”

Sắc mặt Hoắc Lâm Phong biến đổi: “Không được nhắc tới!”

Dung Lạc Vân nói: “Hai ngày nay, ánh mắt tỷ tỷ nhìn ta cứ kì kì.” Sao y có thể dừng lại được chứ, cười run rẩy hết cả người, “Ánh mắt đó như đang nói, đệ đệ mình đúng là không phải dạng vừa.”

Ngũ tạng Hoắc Lâm Phong xoắn bện, rất muốn túm một cục bông vải nhét vào lỗ tai, đang định nổi đóa thì ở dưới bàn, Dung Lạc Vân có qua có lại, dùng mũi giày móc lấy chân hắn. Hắn căng cứng không nhúc nhích, nói: “Em cứ cười thỏa thích đi, em cũng chỉ là một đứa nói mà không làm thôi.”

Vừa nhìn thấy điệu bộ kia, Dung Lạc Vân liền hỏi: “Ý huynh là gì?”

Hoắc Lâm Phong cưới nói: “Còn là ý gì nữa, nói thẳng ra là, cái thuốc kia cũng là để em dùng.” Hắn xoay cổ chân, kẹp cả hai chân Dung Lạc Vân lại, “Đợi tối lửa tắt đèn, cởi áo lên giường, tùy ý cho ta khi dễ, xem em còn cười thế nào được nữa.”

Dung Lạc Vân thẹn thùng: “Ban ngày ban mặt, huynh nói vớ vẩn gì thế hả!”

Y chột dạ lia mắt ra ngoài cửa, sợ bị người khác nghe thấy. ai ngờ, chưa thu hồi tầm mắt thì ngoài cửa thoáng qua một bóng ảnh, gõ lên hai tiếng.

Hoắc Lâm Phong nói: “Vào đi.”

Cửa đẩy ra, người đến là Trương Duy Nhân. Mới nãy đùa nghịch đỏ mặt, Dung Lạc Vân giơ tay che mặt, lúng túng cúi đầu xuống, hai chân vẫn còn bị Hoắc Lâm Phong kẹp lấy, y giãy ra, nhưng không thoát khỏi vòng vây.

Trên mặt bàn đứng đắn đường hoàng, dưới bàn thì như yến tiệc rượu tình chốn làng chơi, xấu hổ chết đi được.

“Tướng quân, Nhị cung chủ.” Trương Duy Nhân lễ phép mở miệng, “Nghe nói A Trát Thái đã bị bắt vào thiên lao nhưng chưa được thẩm vấn.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Đúng vậy, phía Trần Nhược Ngâm thế nào rồi?”

Trương Duy Nhân bẩm báo: “Hôm trước, cửa ngách phía tây thành Trường An đổi lính gác, hiệu úy đích thân đến phủ thừa tướng.”

Đây là tin tức truyền tới, binh mã của Trần Nhược Ngâm luôn phải lén lén lút lút, mỗi nhóm đều đi từ cửa ngách phía tây để vào thành, mấy ngày trước Hoắc Lâm Phong đã sắp xếp đội quân tinh nhuệ vào thành truy sát, tính ra, quả thật cần phải cảnh giác.

Trương Duy Nhân nói: “Trần Nhược Ngâm nhận được tin tức, nhất định sẽ phái người vào rừng kiểm tra, phỏng chừng đã biết là do tướng quân làm rồi.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Định Bắc quân của chúng ta không thể đánh đánh giết giết ở thành Trường An được, danh không chính ngôn không thuận, cho nên mười tinh binh kia đều mặc y phục thân binh của Duệ Vương.” Hắn đích thân rót rượu, “Nếu bị bại lộ thì đành phải nói đám man tặc gây hại cho bá tánh, Duệ Vương vì thái bình ở ngoài thành nên mới xuất binh trấn áp.”

Canh nóng trong nồi vẫn sôi sùng sục, cái lò bên dưới đã cháy hết than, không lâu sau, nước canh cũng không còn âm thanh sủi bọt nữa. Hoắc Lâm Phong cúi xuống nhìn, than thở: “Không có than củi, không nấu được canh ngon.”

Dung Lạc Vân hiểu ra, ý của câu này là chỉ —— Không có binh lực, thì không thể thành đại nghiệp.

Chuyến này tới Trường An chỉ có ba mươi binh lính tinh nhuệ, thêm cả thân binh của Duệ Vương cũng không thể nào đủ được. Ngày tiên đế băng hà, sau khi Hoắc Lâm Phong xuất cung đã gặp Trương Duy Nhân một lần, chỉ phân phó hai chữ: Điều binh.

Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy tình hình thế nào rồi?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Đại ca nhận được tin tức đã lập tức chuẩn bị, những người tuyển chọn đều là thân binh của Hầu phủ, chỉ là tân đế đề phòng, vùng quan ngoại trở vào kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ có thể phân tán lực lượng tránh cho người khác hoài nghi.”

Dung Lạc Vân nghe xong, do dự nói: “Thật ra, ta…”

Hoắc Lâm Phong nhìn y: “Em làm sao?”

Không đợi Dung Lạc Vân cất lời, Trương Duy Nhân bỗng nhiên nở nụ cười, chặn trước: “Nhị cung chủ, thật ra cung chủ từng âm thầm liên lạc với Bất Phàm Cung, có đúng không?”

Dung Lạc Vân sửng sốt: “Sao ngươi biết?”

Trương Duy Nhân nói: “Tôi là mật thám mà, nhìn thấy một con bồ câu bay ra khỏi Duệ Vương phủ, ngay lập tức nghĩ tới Nhị cung chủ muốn truyền tin đến Tây Càn Lĩnh.”

Hoắc Lâm Phong nhìn về phía Dung Lạc Vân, không biết chuyện bồ câu đưa thư là thế nào, Dung Lạc Vân không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: “Ta biết nhân lực không đủ, vì thế đã truyền tin về, muốn tập kết đệ tử Bất Phàm Cung đến Trường An trước.”

Tây Càn Lĩnh tuy cách Trường An khá xa, nhưng đệ tử Bất Phàm Cung đều xuất thân giang hồ, rất dễ dàng ngụy trang phân tán, lúc đó nhận được mệnh lệnh phi ngựa về phía bắc chắc cũng sẽ không mất thời gian quá lâu. Y nói: “Có khi binh Tái Bắc của huynh chưa tới thì người Tây Càn Lĩnh của ta đã đến trước rồi.”

Hoắc Lâm Phong nhất thời nghẹn họng, hết sức kinh ngạc, hắn không biết nên đáp lại sự tương trợ của Dung Lạc Vân như thế nào. Ở dưới bàn, mắt cá chân quấn quýt lấy nhau đã ấm lên, hai người nhìn nhau chăm chú, trước mặt người khác, không tiện nói ra những lời ấp ủ trong lòng.

Dung Lạc Vân bị nhìn chằm chằm đến khó xử, y ngoảnh mặt đi, giấu đầu lòi đuôi nói: “Đừng tự mình đa tình, ta làm vậy không phải vì huynh đâu.”

“Ồ?” Hoắc Lâm Phong ngọt lịm tim, nhưng vẫn lấy giấm ra ăn, “Vậy em vì ai, Duệ Vương à?”

Dung Lạc Vân phẫn nộ nói: “Tên xấu xa!” Y dậm chân một cái, mặt bàn rung rinh, “Ta là vì bản thân mình, đến lúc đó ta dẫn đệ tử của Bất Phàm Cung đại sát gian thần, sau này uy danh giang hồ, không chừng được cất nhắc lên làm minh chủ võ lâm nữa.”

Hoắc Lâm Phong phì cười, đổi góc độ khác mà suy nghĩ, tên nhóc này khi làm cung chủ chiêu nạp đại đệ tử, đến cả mặc áo gội đầu còn phải hầu hạ, nếu thật sự lên làm minh chủ võ lâm, há chẳng phải những chuyện như chải tóc, làm ấm giường, đấm bóp… đều không thể thiếu sao?

Càng nghĩ càng xa, nhưng trong lòng vẫn điềm nhiên, hắn cầm đũa lên thọc vào nồi, định gắp một miếng thịt dê thật lớn cho Dung Lạc Vân. Đầu đũa xuyên qua lớp canh, khua rào rào, nhưng đến cả thịt vụn cũng không mò được, vừa xoay mặt lại thì thấy trong đĩa của Trương Duy Nhân chất một đống xương dê.

“…” Hoắc Lâm Phong tức tối, “Ngươi tới ăn chực đấy à!”

Dung Lạc Vân cũng trố mắt: “Không chừa lại cho chúng ta một miếng nào luôn!”

Trương Duy Nhân lau miệng: “Tôi thấy tướng quân và Nhị cung chủ hàn huyên hăng say, không chú tâm ăn, tôi sợ lãng phí cả nồi thịt dê này.” Gã nói rất hùng hồn, “Vì thế tôi đành khách sáo nhận lấy vậy.”

Thân là thuộc hạ chống đối tướng quân, trong Định Bắc quân không có quy củ như thế, Hoắc Lâm Phong đang định làm giá thì Trương Duy Nhân đã đứng dậy: “Tướng quân, Nhị cung chủ, chuyện gấp đã bẩm báo xong, tôi cáo từ trước.”

Vẫn chưa hết, trước khi đi, Trương Duy Nhân lại nói: “Quấn quýt dưới bàn xin hãy nhẹ chân, cẩn thận bàn lật.”

Ngay tức thì, bốn chân tách ra, nhìn cánh cửa mở rồi khép lại, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đã không được ăn no còn bị trêu chọc.

Khi rời khỏi quán ăn, hai người đi cách nhau tám trượng, xa cách quay về Duệ Vương phủ.

Buổi chiều là lúc trời trong xanh nhất, trong trập viên đang náo nhiệt, Dung Đoan Vũ cầm lò ấp ngồi dưới mái hiên, Lục Chuẩn ngồi bên cạnh trò chuyện, chọc cho cô toét miệng cười. Bên bàn đá, Đoạn Hoài Khác đang chỉnh đàn, đường đi xóc nảy dây đàn bị lỏng, nên phải chỉnh từng dây một.

Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân quay về, chào hỏi xong vào phòng, đến thư phòng, Hoắc Lâm Phong ngồi xuống trải giấy, Dung Lạc Vân đứng một bên mài mực. Đặt bút thành đường, nối đường thành tranh, bản đồ lúc này còn tỉ mỉ hơn lúc trước nhiều.

“Thời gian trôi qua nhanh thật.” Hoắc Lâm Phong phân tâm nói, “Nhớ lại chuyến du ngoạn đến Linh Bích Thang chỉ như ngày hôm qua.”

Ánh mắt Dung Lạc Vân hạ xuống: “Đại hội tỉ võ chiêu nạp đại đệ tử, cũng giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.”

Bản đồ thành Trường An dần dần được hoàn thiện, Hoắc Lâm Phong kéo Dung Lạc Vân ngồi trên đùi mình, tỉ mỉ giảng giải, trạm gác ở mỗi con đường, bố trí canh phòng, thị vệ thay phiên ở cổng cung, không cái nào là không chi tiết.

Dung Lạc Vân nghiêm túc ghi nhớ, sau đó cầm một cây bút đỏ lên, vẽ một vòng quanh phủ thừa tướng. lúc này, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng đàn, không vui không buồn, ngược lại có cảm giác âm vang.

Hoắc Lâm Phong nói: “Tỷ tỷ em là một người phụ nữ rất lợi hại.”

Vốn là thiên kim tiểu thư, vất vả lăn lộn lưu vong nơi chân trời, vì để báo thù mà phải nương thân nơi trăng hoa chà đạp thanh danh, bây giờ còn tàn phế một chân, lại không hề hối tiếc hay tự trách, tiếng đàn ngân lên sự quyết tuyệt.

Dung Lạc Vân lẩm bẩm: “Mẹ huynh cũng là một người phụ nữ rất lợi hại.”

Lúc nãy hai người còn hậm hực chia xa, bây giờ lại tâng bốc lẫn nhau, hiếm khi hâm nóng tình cảm, hà cớ gì lại lãng phí một ngày trời đẹp như vậy. Bỗng, tiếng đàn ngoài cửa im bặt, có hơi bất thường.

Dung Lạc Vân đứng dậy ngó ra ngoài, nói: “Quản gia tới rồi.”

Hoắc Lâm Phong chỉnh trang lại y phục, đợi quản gia chạy vào, hắn hỏi: “Duệ Vương có chuyện gì tìm ta sao?”

Quản gia bẩm báo: “Không phải Vương gia nhà chúng tôi, mà trong cung phái người tới, nói Hoàng thượng truyền Hoắc tướng quân tiến cung, thẩm vấn A Trát Thái.”

Hoắc Lâm Phong lập tức chuẩn bị, trước khi đi thay đổi quan phục, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đang đứng đợi ở ngoài cổng phủ rồi. Dung Lạc Vân theo ra cổng, thấp giọng hỏi: “Nếu Hoàng thượng muốn huynh có mặt tại hiện trường, tức là không dễ thiên vị, là chuyện tốt phải không?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Mong là vậy.”

Rời phủ lên xe, cả đội binh mã đi về phía hoàng cung.

Khoảng chừng sau một tách trà, cửa sau phủ thừa tướng mở ra, thám tử đem tin tức tới, rồi vội vàng đóng lại. Trong thư các, Trần Nhược Ngâm cầm một quyển kinh Phật, đốt đàn hương, tựa vào giường rung đùi.

Thuộc hạ tới báo: “Tướng gia, Hoắc Lâm Phong đã phụng chỉ vào cung rồi.”

“… Bồ Tát vô lượng độ thoát chúng sanh.” Trần Nhược Ngâm đọc xong một câu, “Ý chỉ là gì?”

Thuộc hạ đáp: “Thẩm vấn A Trát Thái.”

Trần Nhược Ngâm nghiêng mắt nhìn, lặp lại: “Thẩm vấn… A Trát Thái?” Ông đặt kinh thư xuống, trở mình, tiếng giường kêu kẽo kẹt, sau đó cười rộ lên, cười một cách rất ngạo mạn, cả người cũng run theo.

Thuộc hạ không hiểu: “Tướng gia, ngài…”

Trần Nhược Ngâm nói: “Tối qua A Trát Thái đã chết trong thiên lao, là do rượu độc của bổn tướng.”

Khi đó, hoàng đế cũng đứng bên cạnh.

Thuộc hạ kinh ngạc nói: “Vậy Hoàng thượng ra lệnh cho Hoắc Lâm Phong thẩm vấn…”

“Thấm vấn cái gì.” Trần Nhược Ngâm cười đáp, “Chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông.”

Bình Luận (0)
Comment