Hoắc Loạn Giang Hồ

Chương 27

Dung Lạc Vân tiến vào Thiên Cơ Đường, các đệ tử đều đi tập luyện cả rồi, y đi thẳng vào vườn trúc mà không kiêng kỵ gì, vừa vào trong vườn đã thấy Đỗ Tranh đang ngồi bên bàn đá hái rau, đúng lúc Đỗ Tranh cũng nhìn thấy y.

Đỗ Tranh nói: “Sáng sớm vừa đi, bây giờ cung chủ lại tới làm gì?”

Dung Lạc Vân khẽ đắc ý: “Đệ đệ của huynh gọi ta tới đó.”

Đỗ Tranh hừ một cái, nói: “Cung chủ hại đệ ấy đau đớn cả một đêm, chắc chắn là tìm cung chủ tính sổ rồi.”

Chút đắc ý kia lập tức trôi theo mây bay, Dung Lạc Vân nhất thời lo sợ. Mà Đỗ Tranh lại có cái miệng của một bà thím hung tợn, liếc con diều, nói: “Không tính sổ thì cũng sẽ đòi lại con diều, phải rồi, còn có cả cây đèn nữa.”

Đồ tặng rồi còn đòi lại được sao? Dung Lạc Vân nghĩ, mình từng hứa rằng sẽ không đòi lại chiếc khăn tay, vậy đèn và diều đã tặng cho mình rồi thì cả đời này sẽ là của mình. “Huynh chỉ hù dọa mà thôi, bổn cung chủ không tin.” Y ngạo mạn nói, “Nếu huynh ấy đòi lại những thứ này, thì ta cũng sẽ đòi lại khăn tay.”

Đỗ Tranh ngắt thân rau: “Một chiếc khăn tay thôi mà, người tặng khăn tay cho đệ đệ tôi ở Trạc Sa đảo có thể xếp hàng từ thành Nam tới thành Bắc, một ngày thay một cái cũng dùng không hết.”

Dung Lạc Vân siết nắm đấm, tên nhãi này đúng là ức hiếp người quá đáng, không phải chỉ ỷ mình là đại ca của Đỗ Trọng thôi sao? Không phải ỷ vào Đỗ Trọng, ỷ lại vào Đỗ Trọng… Y chợt nghẹn họng, ỷ vào cái gì của Đỗ Trọng? Vì mình coi trọng huynh ấy sao?

Ngắt hết ngọn non, Đỗ Tranh bắt đầu gọt lê, từng nhát từng nhát như đang róc thịt. Dung Lạc Vân đã bao giờ chịu cơn tức này đâu, lững thững đi đến cạnh vườn trúc, chọn một cây, nắm thật chặt, sau đó dồn nội lực nhổ tận gốc.

Đỗ Tranh nghẹn họng nhìn trân trân, suýt nữa tước vào tay.

Dọa người ta sợ xong, Dung Lạc Vân nói: “Buổi trưa nấu một bữa cơm lam, bổn cung chủ ăn xong mới đi.” Y ném cây trúc tới rồi thản nhiên đi vào trong lầu trúc. Vừa vào cửa, uy phong lúc nãy đã gió thổi mây bay đi ngay, cưỡng ép vận nội công quả thật khó chịu.

Lên lầu hai, y bước đến cửa phòng ngủ rồi ngó vào, trở tay giấu con diều đi.

Hoắc Lâm Phong đã chuyển tới ngồi trên phản, bên ngoài áo lót hắn khoác một chiếc bào tơ tằm màu xám khói, bên trên lộ xương quai xanh, bên dưới là hai chân trần, rất khác với thần thái sắc bén quả quyết thường ngày, lúc này quanh người tản ra thần sắc nhàn hạ phú quý. Hắn châm trà ra hai chung: “Cung chủ đang nhìn gì vậy, sợ tôi lại phát điên lên à?”

Dung Lạc Vân đi tới ngồi xuống, cách một cái bàn vuông, khi nhìn xuống sẽ không phải đối mắt với người kia. Những chuyện đêm qua, nào là vượt phép tắc, nào là làm càn, khiến người ta mất hết cả mặt mũi.

Y rất yên lặng, dùng chén trà để che giấu, bưng lên môi nhấp một lúc lâu. Nhấp đến khi không còn giọt nào mới chịu đặt xuống, cố gắng tìm chuyện để nói: “Vừa nãy huynh… nhìn thấy ta thả diều rồi sao?”

Hoắc Lâm Phong “Ừm” một tiếng, thả ở ngay ngoài bờ tường, hắn có mù đâu. Hắn không chỉ không mù, mà mắt còn sáng quắc, liếc một cái là nhìn thấy vết tích bên cổ đối phương. Vết mút, vết răng nanh gặm cắn, còn có những lốm đốm do râu cọ xát, đều là vết tích hắn tạo ra tối qua.

Hoắc Lâm Phong nhìn mình, Dung Lạc Vân rụt cổ lại.

Vẫn còn nhìn mình, y khẽ nhấc nhấc cổ áo.

Vẫn tiếp tục nhìn, y giơ tay lên che lại, bất đắc dĩ nói: “Đừng nhìn ta nữa.”

Tim Hoắc Lâm Phong như muốn tan chảy, hắn thật sự quá ác liệt, tối qua đã ức hiếp rồi bây giờ vẫn còn ức hiếp người ta. “Cung chủ, sang bên đây ngồi đi.” Hắn mò tới tay nải ở góc phản, bên trong có thuốc khi hắn mang đi đánh giặc, “Chúng ta bôi một chút, sẽ mau chóng tan đi thôi.”

Dung Lạc Vân hơi kinh ngạc, đối phương đã quen nói móc mình, nhưng hai câu này lại vô cùng dịu dàng. Y nhích từ từ sang, mông không chịu rời khỏi sạp, nhịn không được nói: “Hôm nay huynh dịu dàng như là…”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Như là gì?”

Y nghĩ ra rồi: “Như Đại ca.”

Gì, Đoạn Hoài Khác dịu dàng lắm sao? Chưa thấy bao giờ. Hoắc Lâm Phong thầm oán trách mà mở lọ thuốc ra, kéo Dung Lạc Vân lại gần, đổ ra một ít rồi bôi lên cổ y. Ngón tay hắn có vết chai, sợ làm đau người ta nên xoa rất nhẹ.

Dung Lạc Vân lại cảm thấy ngứa, dùng khuỷu tay chọc hắn: “Mạnh hơn chút nữa đi.”

Hắn chẳng lựa lời mà nói: “Tối qua còn xin nhẹ chút thôi, bây giờ lại đòi mạnh hơn.”

Nói xong, cái cổ thon dài liền đỏ ửng lên, đỏ hơn cả khi chưa xoa thuốc giống như là đang thoa son vậy. Dung Lạc Vân nghiêng cổ cố chịu đựng, khóe mắt thoáng nhìn tay nải mở toang, bên trong toàn là những chiếc khăn tay thêu hoa vẽ cỏ.

Y hỏi: “Những chiếc khăn tay này là từ đâu tới vậy?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Người khác tặng.”

Dung Lạc Vân nghĩ, nhiều như thế, thật sự người tặng khăn tay xếp hàng từ thành Nam tới thành Bắc sao? Nếu đã thường xuyên nhận khăn tay, vậy hà cớ gì khi mình tặng huynh ấy lại thích thú đến thế, còn ôm mình một cái nữa?

Trong đầu y nảy ra một khung cảnh, Hoắc Lâm Phong đứng ở thành Nam, trước mặt là các cô nương tới tặng khăn tay, xếp hàng tới tận thành Bắc, người ta tặng một chiếc, Hoắc Lâm Phong nhận một chiếc, nhận xong thì ôm người ta một cái.

Nào có giống như “dưa sống trứng khô” đâu, khách quan phong lưu ở Triều Mộ Lâu cũng chẳng đến mức đó.

Bôi thuốc xong, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Cung chủ đang nghĩ gì vậy?”

Dung Lạc Vân hoàn hồn, xoay mặt lại hỏi: “Ca ca của huynh nói huynh là xử nam, có thật không?”

Sắc mặt Hoắc Lâm Phong cứng đờ, lúc đỏ lừ lúc trắng bệch, thậm chí còn muốn chém Đỗ Tranh.

Không đợi hắn sắp xếp câu chữ, Dung Lạc Vân nói tiếp: “Lúc trước huynh tới Triều Mộ Lâu không phải để tìm Bảo La, mà là tìm ta, tại sao phải nói dối?”

Từng chuyện từng chuyện đào ra, lấp liếm hoài cũng mệt. Hoắc Lâm Phong dứt khoát thẳng thắn: “Là tôi gạt cung chủ.” Hắn thật sự phải ném đi thể diện của tướng quân rồi, “Tôi rất ít khi đến những nơi trăng hoa, Bảo La cũng không phải kiểu người tôi thích, chẳng qua chỉ là hùa theo sở thích của cung chủ mà thôi. Còn về phần có phải xử nam hay không… hình như không có liên quan đến cung chủ.”

Nói xong, hắn phải tìm lại thể diện, khẽ hỏi: “Thuốc bổ công hiệu mạnh như vậy, cung chủ thường đắm chìm trong chốn phong nguyệt, phải chăng thường dùng thuốc đó?”

Mũi kiếm xoay đi nhanh thật, Dung Lạc Vân hoảng hốt muốn giải thích, ngước mặt lên lại gần lại bắt được hàm ý trêu chọc trong mắt Hoắc Lâm Phong. Y liền tỏ vẻ kiêu ngạo: “Đâu có, trông ta giống loại người ‘không dùng được’ hay sao?”

Hoắc Lâm Phong gật gật đầu như nhận thua: “Cung chủ dũng mãnh tài ba!” nhưng trong lòng lại cười thầm đến nỗi muốn nở một đóa hoa ngọc lan. Dùng được cái gì, tối qua cũng chỉ là một trận ôm ấp quấn quýt thôi, cùng lắm là hơi chặt một chút, dữ dằn một chút, tên nhóc này mới vậy đã thở hổn hển không ngừng rồi, mềm nhũn như là mất hết hồn vía.

Lúc này có một mùi hương thoang thoảng bay vào, Đỗ Tranh bưng bữa trưa tới, ba mặn hai rau, và một lồng cơm lam. Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đã đói meo rồi, ngồi xuống bàn cầm đũa lên là ăn ngay, Đỗ Tranh tự giác lùi ra đứng một bên.

Dung Lạc Vân khó hiểu nói: “Này đại ca của Đỗ Trọng, sao huynh không tới ăn?”

Cả hai chủ tớ đều hoảng hốt, Hoắc Lâm Phong vội nói: “Đại ca, huynh đứng ở đó làm gì, mau tới ăn đi cho nóng.”

Ba người vây quanh bàn, Dung Lạc Vân gỡ ống cơm lam ra, vùi đầu ăn ngấu nghiến. Chuyến này y tới đây không hề lỗ vốn chút nào, thăm bệnh rồi, bôi thuốc rồi, ăn cơm luôn rồi, ngồi đến tận sau giờ trưa.

Đợi Hoắc Lâm Phong uống thuốc xong, mông Dung Lạc Vân vẫn còn dính trên ghế, nói: “Ta cũng nên về biệt uyển thôi.”

Hoắc Lâm Phong lau miệng: “Cung chủ về sớm vậy sao?”

Dung Lạc Vân sửa lời ngay: “Vậy ở lại uống chén trà rồi về.” Hết ăn lại uống như một kẻ hám lợi vậy, y da mặt mỏng, vì thế bèn nghịch con diều để che giấu sự ngượng ngùng. Bỗng dưng trong tay trống trơn, Hoắc Lâm Phong giật con diều đi, y lập tức giằng lại: “Tặng cho ta rồi thì không được đòi lại.”

Hoắc Lâm Phong bật cười không nói gì, con diều này chỉ mới là một tờ giấy trắng, cũng nên tô vài nét, hắn mang bút và mực tới. Dung Lạc Vân yên lòng, vẩy trà mài mực, hòa chu sa thành màu đỏ, mài đá xanh thành màu xanh, rồi nhuộm bột cây dành dành thành màu vàng.

Bọn họ ngồi kế bên nhau, mỗi người cầm một cây bút, suy nghĩ xem phải vẽ chim yến như thế nào.

Dung Lạc Vân vẽ đầu yến, Hoắc Lâm Phong vẽ bụng, cánh yến và đuôi yến mỗi người một nửa. Cuối cùng, mỗi người vẽ một bên mắt, vậy là chiếc diều chim yến với hoa văn xích vũ đã vẽ xong rồi.

Khi đặt bút xuống, Dung Lạc Vân nhớ đến cây đèn cán trúc kia, liền nghĩ đến vân mây trên cán trúc, y lại nhấc bút lên chấm một ít mực xanh, vẽ mấy nét trên đầu cánh yến. Hoắc Lâm Phong hỏi: “Hai chiếc lá này là hàm ý gì?”

Y đáp: “——Đỗ Trọng.”

Hai người cùng nhau xoay mặt lại, cứ nhìn đối phương chằm chặp như thế, chân thành cục mịch như hai chú bướm vỗ cánh va vào nhau. Đèn vẽ vân mây, cầm ở trong tay, diều vẽ lá đỗ trọng, lại bay lên trời.

Một lúc sau Dung Lạc Vân mới hoàn hồn: “Vẽ xong rồi, ta về đây.” Y có hơi bối rối.

Hoắc Lâm Phong đứng dậy: “Tôi tiễn cung chủ xuống lầu.”

Dung Lạc Vân đi thẳng ra ngoài, khi đi ngang giường trúc y chợt thấy một cuốn sách úp ngược, y cũng không có thời gian mà tò mò, vội vàng đi ra ngoài. Bước xuống thang trúc, tăng thêm trọng lượng của hai người, tiếng cọt kẹt giống như tiếng giường trúc lắc lư đêm qua.

Y thấy xấu hổ quá chừng, ý nghĩa của trúc là quân tử, mà sao mọi ngõ ngách trong vườn trúc này đều tỏa ra hương vị kiều diễm.

Xuống lầu, Đỗ Tranh từ trong nhà bếp chui ra, trả cho Dung Lạc Vân tráp đồ ăn hôm qua để quên. Hoắc Lâm Phong nhận lấy một cách hết sức tự nhiên, tiễn Dung Lạc Vân ra khỏi vườn trúc, tiễn ra tới cổng lớn Thiên Cơ Đường. Tiễn quân nghìn dặm cũng tới lúc từ biệt, đây chưa tới nghìn dặm, vì thế từ biệt rất nhanh.

Dung Lạc Vân đi mấy bước, xoay người lại nói: “Huynh về đi.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Diều vẽ xong rồi, cung chủ thả tôi xem đi?”

Tên đại đệ tử này lúc nào cũng vượt phép tắc, bây giờ đến cả yêu cầu như thế này cũng dám nói ra, nhưng tính tình của Nhị cung lại càng ngày càng dễ chịu, vậy mà gật đầu đồng ý. Dung Lạc Vân chạy bước nhỏ, thả dây thuận theo chiều gió, đưa con yến rực rỡ chưa kịp khô màu lên bầu trời.

Bộ y phục nhạt màu của y phấp phới theo gió, vừa tươi sáng vừa hoạt bát, Hoắc Lâm Phong hất chiếc bào tơ tằm màu tro đi phía sau, ánh mắt nhìn theo Dung Lạc Vân. Một trước một sau, giống như ma tôn đang đi theo tiểu tiên, chu du khắp tam giới cuối cùng dừng chân ở phàm trần.

Những giọt mồ hôi lấp lánh phản chiếu dưới bầu trời trong xanh, Dung Lạc Vân dừng lại, lau mặt qua quýt.

Hoắc Lâm Phong đi tới, đoạt lấy cuộn dây “ngồi không hưởng lợi” (*), chạy nhanh về phía trước.

(*) khi thả diều thì giai đoạn thả cho diều lên cao là mệt nhất, nên sau khi diều lên cao rồi Hoắc Lâm Phong mới giành lấy cuộn dây chơi tiếp nên gọi là “ngồi không hưởng lợi”.

Ỷ giờ trưa ít người, bọn họ đuổi bắt nhau không hề kiêng kỵ gì, chẳng nề hà một người nội thương chưa lành, một người đang mang bệnh, chạy không bao lâu đã thở hổn hển. Hai người chiếm lấy vị trí đệ nhất đệ nhị khinh công trong thiên hạ, nhìn nhau thở phì phò, phả hơi thở của mình lên mặt đối phương.

Hoắc Lâm Phong tiễn Dung Lạc Vân tới tận Vô Danh Cư rồi vẫn không chịu quay về, bởi vì từ đầu đến cuối hắn luôn ghi nhớ một chuyện. Năm quyển sổ của Giả Viêm Tức, đưa cho Thẩm Châu hai quyển, còn lại ba quyển, nếu hắn không đoán sai thì ba quyển này sẽ giao cho “người thần bí” ở Trường An.

Hàn huyên một lúc, hắn bước đến bên vại xem cá, giả vờ vô ý mà nói: “Về hai ngày rồi, cũng không biết tình hình ở Hạn Châu ra sao.”

Dung Lạc Vân nói: “Mọi khổ cực trên thế gian đều không thể chiếu cố hết được, tận tâm là được rồi.”

Hoắc Lâm Phong “Ừm” một tiếng: “Đáng tiếc chỉ mới cho Giả Viêm Tức khai báo tội trạng của hắn, chưa tìm được chứng cứ hắn và Trần Nhược Ngâm cấu kết.”

Dung Lạc Vân nói: “Hắn mà không nhận tội, sổ sách ghi chép rõ rành rành, bên trong có bao nhiêu tiền chảy vào phủ Thừa tướng, nhìn là biết ngay.”

Dường như Hoắc Lâm Phong chỉ đợi câu này, che giấu dễ sinh nghi, Hoắc Lâm Phong thẳng thắn: “Sổ sách quan trọng như thế, chắc hẳn ba quyển còn lại nhất định có chỗ để sử dụng, bất cứ lúc nào tôi cũng đợi cung chủ phân phó.”

Mặt nước thoáng lay động, Dung Lạc Vân ném một nhúm thức ăn: “Quả thật sẽ có chỗ cần dùng, chỉ là cần cung chủ đích thân xử lý.” Y đi men theo mép vại đến bên cạnh Hoắc Lâm Phong, “Huynh yên tâm tịnh dưỡng, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Hoắc Lâm Phong khuyên nhủ: “Nội lực của cung chủ chưa hồi phục hoàn toàn, không được hành động một mình nữa.”

Hắn không nói là “Không nên”, mà là “Không được”, thái độ cứng rắn đến mức khiến đối phương giật mình. Sau đó Dung Lạc Vân gật đầu, để hắn an lòng: “Vốn ta định đích thân đi, nhưng trước mắt sẽ gọi lão Tam và Nguyễn Nghê đi.”

Hoắc Lâm Phong hừ một cái trong lòng, cái tên “tiểu thần tài” mồm kêu oang oác kia, đừng có đi được nửa đường lại giở trò cướp bóc. Còn về phần dẫn theo Nguyễn Nghê, hắn hỏi: “Cung chủ, nếu như là cung chủ đích thân đi, thì sẽ dẫn theo ai?”

Dung Lạc Vân trầm ngâm một thoáng, nếu như y đích thân đi thì vốn chẳng định dẫn theo ai cả, khi mở miệng lại đổi chủ ý: “… Đương nhiên là dẫn huynh theo rồi.”

Vừa dứt lời, cá chép đỏ trong vại quẫy đuôi đạp nước, chê bọn họ ồn ào quá. Hoắc Lâm Phong bỗng nhiên thấy vui mừng trong lòng, lần sau đi, lần sau sẽ phái hắn đi, chuyện bí mật thì phải biết muộn hơn, hắn phải đợi lâu hơn chút nữa.

Hai người mượn việc cho cá ăn mà dây dưa rất lâu, cá sắp bể bụng tới nơi mới chịu buông tha. Hoắc Lâm Phong nói “Cáo từ”, đưa lại tráp đồ ăn cho Dung Lạc Vân, trước khi xoay người đi thì thấp giọng nói: “Tôi đã bảo đại ca tôi làm ít đồ ăn, cung chủ nếm thử đi.”

Đợi Hoắc Lâm Phong đi rồi, Dung Lạc Vân vào nhà ngồi, mở tráp ra, bên trong đặt một đĩa lê hấp nóng hổi. Y bốc một miếng bỏ vào miệng, mềm nhũn, khi nhai vừa bột vừa nhuyễn, mùi thơm thoang thoảng trong khoang miệng.

Nhìn lại thì thấy dưới đĩa có kẹp một tờ giấy, viết mấy nét chữ Khải nhàn nhạt.

—— Đêm qua vui vẻ ấm áp, biếu chút lê làm quà, tặng quân chất chua vị ngọt. Tâm tư vốn trầm lắng yên tĩnh, vì hôm nay tương phùng cùng quân, khiến lòng ta chao đảo khôn nguôi.

“Oành” một tiếng, Dung Lạc Vân chỉ cảm thấy Hoắc Lâm Phong đã ngã nhào một cái… vào trong tim y.

Tác giả: Dung Lạc Vân suy diễn một đại hội bắt tay cho Hoắc Lâm Phong, dựa vào khăn tay để tham gia.

Bình Luận (0)
Comment