Hoắc Loạn Giang Hồ

Chương 47

Dung Lạc Vân ngất đi, nhưng tay thì vẫn quấn trên cổ Hoắc Lâm Phong.

“Tiểu Dung?” Hoắc Lâm Phong khẽ gọi, nhưng không nhận được câu trả lời. Đối phương bị giày vò thành ra thế này, trong lòng hắn ngoại trừ áy náy, thương yêu, thì còn có chút tự mãn khó tả.

Đủ loại cảm xúc hỗn loạn làm nền cho trạng thái thỏa mãn, hắn cam tâm tình nguyện nhận mình là dã thú.

Hoắc Lâm Phong ôm chặt Dung Lạc Vân bơi ra khỏi động, dần dần tiến gần đến bờ. Khi bọn họ xuống nước là buổi trưa, bây giờ đã gần hoàng hôn, Linh Bích Thang biến thành nửa xanh nửa đỏ.

Bơi đến gần bờ, toàn thân hắn lõa thể rời khỏi mặt nước, Dung Lạc Vân nằm trong lòng hắn cũng như thế.

Lên xe ngựa, Hoắc Lâm Phong đặt Dung Lạc Vân trên đệm, ngớ người nhìn cơ thể này. Dây dưa triền miên trong nước, ngoại trừ biểu cảm trên mặt thì dường như chẳng nhìn thấy gì khác. Còn lúc này Dung Lạc Vân đang nằm đây, từ chân tơ đến kẽ tóc, hắn đều nhìn cho thật kĩ.

Hoắc Lâm Phong nhìn thật chăm chú, không nhịn được mà cúi người ôm lấy y.

Hắn lấy khăn vải ra, nhẹ nhàng lau người cho đối phương giống như đang vuốt ve một món bảo bối.

Gương mặt kia đỏ bừng, má đào hây hây, hai cái bánh bao ửng hồng mãi không hết. Hàng lông mày chau lại, những giọt nước hồ che đi những vệt nước mắt. Tội nghiệp nhất chắc chắn là bờ môi, bị cắn, bị giày vò, diễm lệ như thoa son.

Tấm khăn vải nhẹ nhàng lau sạch nước trên cơ thể, một Hoắc tướng quân quen chém quen giết bây giờ đã dịu dàng đến tột bậc. Hắn lau xuống dưới, những dấu đỏ và dấu răng trên vai trên cổ chồng chất lên nhau, lan xuống tận lồng ngực.

Sự dịu dàng lúc này thật là giả dối, rõ ràng chính hắn đã khiến người ta thành ra thế này.

Bên ngoài hoàng hôn đỏ chói, Hoắc Lâm Phong đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt của hắn còn nóng bỏng hơn cả hoàng hôn ngoài kia. Lồng ngực Dung Lạc Vân phập phồng theo nhịp thở, hai nốt đỏ trước ngực sưng tấy, bị xoa nắn từ hồng nhạt thành đỏ, bị cắn mút từ bằng phẳng thành căng phồng.

Những vệt nước dần dần được lau khô, đến phần eo và bụng tình huống vẫn chẳng khá hơn. Vết thương do bị sói cào chỉ vừa mới lành giờ lại hiện lên dấu tay người, sao mà cứ toàn gặp phải dã thú thế không biết?

Hoắc Lâm Phong mất kiểm soát, nhất thời không làm chủ được nặng nhẹ.

Có một tiếng “Ưm” vang lên, yếu ớt không thể tả.

Hoắc Lâm Phong giương mắt nhìn lên, thấy bờ môi Dung Lạc Vân khẽ động đậy, lông mi cũng run run theo. Hắn cúi người tới gần, vuốt ve vầng trán của đối phương, hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Dung Lạc Vân từ từ mở mắt ra, con ngươi mất đi tiêu cự, một hồi sau mới nhìn rõ. Y thấy toàn thân đau nhức từ trên xuống dưới, mở miệng muốn nói thì giọng khản đặc, vì thế đổi thành một câu: “Ta muốn uống nước.”

Trong tình cảnh này, dẫu cho y có muốn uống quỳnh tương ngọc dịch trong tiên cung, Hoắc Lâm Phong cũng sẽ nghĩ cách lên trời. Dung Lạc Vân được đỡ dậy, nhẹ nhàng tựa vào lòng đối phương, dùng một ít sức lực còn lại bưng túi nước lên.

Uống hết mấy hớp, Dung Lạc Vân xoay mặt lại dụi vào cổ Hoắc Lâm Phong để lau miệng. Vừa lau vừa nghĩ, mình và Hoắc Lâm Phong đã làm chuyện đó rồi, cuối cùng mình cũng biết được chuyện đó làm như thế nào rồi…

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Y ấp úng: “Chúng ta, chúng ta ——”

Hoắc Lâm Phong thấp giọng tiếp lời: “Chúng ta đã cùng nhau chơi ‘uyên ương nghịch nước’, ta cảm thấy say mê chìm đắm, còn em thì sao?” Vừa nói vừa mò tay xuống dưới, lấy khăn vải lau giữ hai chân Dung Lạc Vân.

“Đừng!” Dung Lạc Vân nghẹn ngào, dù chỉ chạm một cái thôi cũng chịu không nổi.

Hoắc Lâm Phong kiên nhẫn nói: “Ta sẽ làm thật nhẹ, lau sạch sẽ rồi sẽ mặc xiêm y cho em.”

Dung Lạc Vân oán than: “Bây giờ nhẹ thì có tác dụng gì nữa, ta đã, đã…” đã xương cốt mềm nhũn, đã yếu ớt đến mức chắc phải rút lui khỏi giang hồ luôn rồi. Y lại yêu hận đan xen, yêu giảm còn bảy phần, hận tăng lên ba phần.

Hoắc Lâm Phong lại rất thèm đòn: “Người ta đều cầu xin mạnh hơn nữa, em lại muốn ta làm nhẹ đi?”

Lại còn dám nói lời cợt nhả, Dung Lạc Vân mắc cỡ siết chặt tay, y bắt được điểm quan trọng trong câu nói ấy: “Người ta là ai? Cái tên đoạn tụ như huynh đến cả một tì thiếp cũng không có, ai mà cầu xin huynh? Xử nam Tái Bắc đúng là khoác lác.”

Hoắc Lâm Phong giật giật lông mày, đường đường là nam nhi tám thước sao có thể chịu nổi công kích này. Hắn lớn mật mò tay xuống lần nữa, lau cái chỗ nhạy cảm kia, vuốt hai ba lần đã làm Dung Lạc Vân xin tha.

Bỗng hắn thấy lòng bàn tay mình nóng ran.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chỗ bí mật giữa hai “gò đất” tiết ra một chất dịch nóng ấm, thấm ướt cả khăn vải. Hắn lập tức sững lại, bị tình huống này kích thích nóng rẫy cả người, vô cùng khát khao làm thêm một màn “lộn nhào” nữa.

Dung Lạc Vân cũng cúi đầu nhìn, ánh mắt bần thần, sau đó cất tiếng thút thít, hoàn toàn suy sụp mất rồi.

Nghìn phần quá phận, vạn phần xấu hổ! Y tức giận đến độ trái tim giá rét khoang mũi cay xót, mồ hôi nhễ nhại, tim đập chân run mà òa khóc. Y xoay người vùi đầu vào lòng Hoắc Lâm Phong, quên mất người này là tên đầu sỏ gây họa, mãi cho đến khi y co rúm lại tiết ra giọt dịch cuối cùng.

“Là nước…” Y nức nở giải thích, “Là nước hồ chảy vào mà…”

Dẫu có là một tên cầm thú thì cũng phải mềm lòng, Hoắc Lâm Phong vừa lau vừa dỗ dành, nói hết những lời hay ý đẹp suốt hai mươi ba năm nay. Sau khi lau xong, hắn mặc cho Dung Lạc Vân chiếc áo lót và quần cộc sạch sẽ, sau đó lấy áo choàng bọc lại.

Người ta đã dính lên người hắn rồi mà hắn còn vờ ra vẻ: “Muốn ta ôm hay em nằm một mình?”

Dung Lạc Vân lí nhí nói: “Ôm.”

Vừa ôm chặt lấy Dung Lạc Vân thì ngoài hồ truyền tới những tiếng cười đùa, là những người khác đã luyện tập xong lên bờ. Y bĩu môi, buồn bã sửa lời: “Tự nằm, ta muốn nằm.”

Hoắc Lâm Phong đặt Dung Lạc Vân nằm thẳng xuống, nhịn cười nói: “Vậy em nằm nghỉ một lát đi, ta đi xem thử.” Xuống xe đi đến bên tảng đá, chẳng ngần ngại gì mặc chiếc quần dài vào.

Điêu Ngọc Lương dẫn các binh lính bơi từ xa tới, vừa hoành tráng vừa náo nhiệt.

Hắn làm tướng quân mà chẳng ra hồn, ỷ có quyền có thế mà chẳng làm chính sự, sau khi phóng đãng xong còn ra vẻ đứng đắn giữ uy phong. Mọi người lần lượt lên bờ, Điêu Ngọc Lương chạy tới: “Nhị ca của đệ đâu?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Trong xe ngựa.”

Điêu Ngọc Lương vừa nghe đã hốt hoảng: “Không phải lại rơi xuống nước nữa chứ!”

Hoắc Lâm Phong chợt thấy chột dạ, giơ tay định ngăn cản thì cậu chàng đã chạy vọt đi như khỉ.

Điêu Ngọc Lương xông vào trong buồng xe, thấy Dung Lạc Vân nằm co quắp, trông như một con ma ốm sắp tắt thở. “Nhị ca, huynh đừng dọa đệ.” Tim cậu đập thình thịch, “Có phải Hoắc Lâm Phong lại hại huynh rớt xuống nước không?”

Đâu chỉ có rớt xuống nước, mà còn học được trò “uyên ương kề cổ” ở trong nước, Dung Lạc Vân chẳng có mặt mũi nào ngẩng đầu, cọ cọ trên đệm, nói: “Ta không sao.” Sau đó chuyển chủ đề, “Còn đệ thì sao, lội nước có vui không?”

Điêu Ngọc Lương gật đầu như trống bỏi: “Đệ thích chết đi được!” Cậu dẫn đầu mọi người băng qua dòng thác đổ, vượt qua sơn động lớn, mặc sức bơi lội ở bên kia ngọn núi. Nói xong nằm sấp xuống, nhìn chằm chặp mặt Dung Lạc Vân quay lại chủ đề ban nãy: “Nhị ca, sao mặt huynh đỏ như ánh hoàng hôn vậy, có phải bị sốt không?”

Dung Lạc Vân vội nói: “Không phải đâu, do mùa hè trời nóng thôi.”

Điêu Ngọc Lương xốc áo choàng lên: “Vậy huynh đắp cái này làm gì?” Cậu giật mình, thấy trên cổ và ngực Dung Lạc Vân loang lổ những mảng đỏ.

Dung Lạc Vân trở tay không kịp, khép vạt áo, ôm lấy cổ, cố gắng kiếm cớ. Vẫn chưa nghĩ ra thì Điêu Ngọc Lương đã nhào tới vạch áo y ra, nhìn thấy rõ toàn bộ những dấu vết trên người.

“Nhất định là Hoắc Lâm Phong đánh!” Điêu Ngọc Lương oán giận.

Dung Lạc Vân ngây người, chẳng ngần ngại lập tức mượn cái cớ này: “Đúng, chính là bị huynh ấy đánh đó.” Y cố gắng điềm tĩnh lừa gạt cậu nhóc, “Ta và huynh ấy cùng luyện Lăng Vân Chưởng, không ai phục ai, nên quyết định giao đấu một trận…”

Điêu Ngọc Lương mắng: “Quỷ sứ, hắn ra tay quá tàn nhẫn rồi đó!”

Dung Lạc Vân bịa đặt: “Huynh ấy còn nghiêm trọng hơn, bị nội thương… Bây giờ đang rất suy nhược.”

Vậy thì còn được, người trong giang hồ bị thương là chuyện thường, chỉ cần đối phương bị thương nặng hơn là được. Điêu Ngọc Lương tin răm rắp, xoay mặt ăn bánh sữa, mùi thơm của sữa béo dần lan tỏa khắp buồng xe.

Dung Lạc Vân thòm thèm nói: “Lão Tứ, cho ta một miếng.” Buổi trưa chưa ăn gì, lại còn phóng túng nguyên cả buổi chiều, bây giờ y đói đến mức bụng xẹp lép thành tờ giấy trắng.

Hai huynh đệ tụm lại ăn, cầm bánh sữa và túi nước ăn uống liên tục, sau khi no bụng thì nằm ngả vào nhau, chớp mắt ngáp một cái. Bên ngoài xe ngựa, Hoắc Lâm Phong dòm qua cửa sổ nhỏ ngó vào khung cảnh bên trong, cười cười rồi đi.

Màn đêm dần sụp xuống, một nhóm binh lính chuẩn bị dựng trại qua đêm, bắt đầu phân công làm việc.

Dựng lều trại, cho ngựa ăn, bắt cá làm bữa tối, Linh Bích Thang trong chốc lát đã ngập tràn trong khói lửa bụi trần. Màn đêm vừa hạ xuống, tất cả mọi người ngồi tụ lại với nhau, vây quanh đống lửa nói cười thích ý.

Hoắc Lâm Phong lại đi dạo loanh quanh chỗ xe ngựa, gõ gõ vào buồng xe, gọi một lớn một nhỏ bên trong thức dậy.

Điêu Ngọc Lương ngửi thấy mùi cá nướng liền bò dậy, xuống xe đòi ăn. Dung Lạc Vân rướn người ngồi dậy, ngủ một giấc, cơn đau nhức toàn thân lại trở nên khó chịu hơn.

Y dựa vào thành xe, nói: “Huynh nghịch hư ta rồi.”

Hoắc Lâm Phong than thở: “Em nói như thế giống như đang mời gọi ta vậy.”

Dung Lạc Vân sửa lại một chút: “Chết tiệt, huynh nghịch hư ta luôn rồi.”

Hoắc Lâm Phong cười không dừng được, dìu đối phương xuống xe ăn cá. Tìm một vị trí tốt, xung quanh trống trơn, dù là mời gọi hay mắng chửi gì cũng có thể lớn tiếng mà nói.

Nhưng bọn họ lại vô cùng yên tĩnh, nghe người này tưởng tượng thành gia lập nghiệp, nghe người kia ảo tưởng một bước lên mây, rất thú vị. Sau đó tháo bỏ câu nệ gò bó, bắt đầu ngả trái ngả phái, Dung Lạc Vân cũng tựa lên vai Hoắc Lâm Phong.

Y ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, trăng lưỡi liềm treo thật cao, xung quanh tô điểm mấy vì sao xanh.

Hoắc Lâm Phong ôm vai y: “Cái đêm ta đột nhập vào Bất Phàm Cung, ta đã nhìn thấy em rồi.” Hắn bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, giọng điệu bình thản nói lời sến sẩm, “Giây phút nhìn thấy ánh mắt em, ta đã nghĩ nó thậm chí còn sáng hơn những vì sao.”

Dung Lạc Vân lật lại nợ cũ: “Vậy mà huynh còn vẽ ta thành quỷ được ư?”

Hoắc Lâm Phong giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chuyển hướng sang hỏi mọi người ai bơi nhanh nhất. Mọi người lập tức bát nháo khoác lác về bản thân giống như đang tranh công vậy, trong bầu không khí ồn ào ấy hắn nghe thấy Dung Lạc Vân khẽ nói.

“Huynh có muốn biết tại sao ta lại sợ nước không?”

Hắn xoay mặt sang, ánh mắt hắn va chạm vào đôi mắt của đối phương.

“Muốn.” Hắn chân thành trả lời, “Từ khi em rơi xuống nước cho đến nay, ta vẫn luôn chờ đợi.”

Xung quanh la hét ầm ĩ, Dung Lạc Vân nhìn hắn nói: “Chắc huynh cũng đoán ra được một ít rồi, ta từng bị kẻ gian truy sát, khi không còn đường chạy thì đã nhảy xuống sông, suýt nữa đuối nước mà chết.”

Quả thật Hoắc Lâm Phong đã đoán ra được chuyện này, hỏi: “Chuyện từ khi nào?”

Dung Lạc Vân đáp gọn lỏn: “Mười mấy năm trước.”

Hoắc Lâm Phong kinh ngạc, mười mấy năm trước? Khi đó Dung Lạc Vân chỉ mới là một đứa trẻ, vì sao lại bị người ta truy sát? Bị cha mẹ liên lụy ư, vậy lúc đó hai người họ đang ở đâu?

Bỗng nhiên có người cất tiếng hát, là một khúc nhạc trong quân đội, nghe có vẻ bi tráng. Dung Lạc Vân bắt đầu cất giọng kể trong tiếng ca bi tráng này: “Ta đã rất sợ, nín thở vùi mình trong nước không ngừng chìm xuống, khoảnh khắc đó ta đã nghĩ ta sắp chết đuối rồi.” Ánh lửa bập bùng, chiếu lên ánh nước trong mắt y, “Nhưng so với việc chết đuối, thì ta càng sợ bị đối phương giết chết hơn.”

Cánh tay Hoắc Lâm Phong ghìm vai y, hắn có thể cảm nhận được Dung Lạc Vân đang run cầm cập, là sợ hãi cũng là căm hận, ngôn ngữ chẳng thể nào miêu tả nổi, hết thảy đều không cách nào hình dung. Hắn hỏi: “Sau đó thì sao?”

Dung Lạc Vân nói: “Ta trốn được một kiếp nạn, sau khi chìm xuống nước thì được một ngư phu cứu vớt, chính là cha của lão Tứ.” Sau đó có duyên gặp được Đoạn Trầm Bích, y bái sư lên núi nên được che chở.

Nhiều năm sau khi tìm lại ân công, biết được người kia ra khơi gặp nạn, đã không còn trên trần thế nữa.

Hóa ra là như thế, Hoắc Lâm Phong nhịn không được mà sụt sịt. Hắn ôm chặt Dung Lạc Vân, cả hai rơi vào trầm lặng trong bầu không khí náo nhiệt, mãi lâu sau hắn mới hỏi: “Em có bằng lòng nói với ta, ai là người muốn giết hại em không?”

Giây phút đó, hắn nhìn thấy con ngươi Dung Lạc Vân run rẩy, tiết ra hai giọt nước mắt.

Lúc này có vài ba người dẫn đầu, bưng túi nước hô: “Tướng quân, các huynh đệ lấy nước thay rượu kính ngài một ly!” Những người khác lần lượt đứng lên, đồng loạt nhìn sang, tiếng hô đồng thanh “tướng quân” đủ khiến người ta ngộp thở.

Hoắc Lâm Phong xoay đầu sang, đối mặt với mọi người, cũng bưng túi nước lên.

Hắn và những người khác cùng ngửa cổ, khóe mắt thoáng nhìn ánh lửa bập bùng, khi uống cạn chỉ nghe thấy những tiếng hoan hô nhiệt tình. Trong tiếng hoan hô đó, Dung Lạc Vân ghé bên tai hắn.

Giọng nói kia rất nhẹ nhàng: “Người muốn giết ta, là Thừa tướng đương triều.”

Lão tặc Trần Thanh.

Ánh lửa sáng rực, Hoắc Lâm Phong đột nhiên hoảng hồn.

Bình Luận (0)
Comment