Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 148

Đến chỗ Niên Nhã Tuyền ở, Mục Quắc Quắc nhìn thấy chỉ có hai người vệ sĩ như đang tìm cái gì đó. Lúc cô ta thấy rõ họ hàng động của bọn họ, mới biết được là đang thu dọn đồ đạc cho Niên Nhã Tuyền.

Vệ sĩ thu dọn đồ đạc cho Niên Nhã Tuyền? Dù Mục Quắc Quắc có ngu đi nữa, đến lúc này cô ta mới hiểu ra rằng những gì mình suy diễn đều là quá đơn giản.

Vệ sĩ thấy cô ta rồi cũng chẳng có phản ứng gì tiếp tục công việc của mình, một là vì sợ làm rơi đồ của Niên Nhã Tuyền, lật chăn trên giường Niên Nhã Tuyền lên, một tấm thảm màu trắng xuất hiện trong tầm mắt Mục Quắc Quắc.

Hai người họ kiểm tra một lần xong, trải nệm lại lần nữa cho gọn gàng, Mục Quắc Quắc bỗng nhiên xông vào phòng, xốc ga giường lên. Quả nhiên là một tấm thảm điện, cô ta chấn kinh quay đầu nhìn quanh một căn phòng của một nơi hẻo lánh lại có một cái quạt điện sưởi ấm, còn có mấy món vật dụng hằng ngày mới tinh được xem là hiếm có ở cái chốn này.

Vì chẳng ai có, chỉ mỗi Niên Nhã Tuyền lại có đủ thứ những thứ này?

Càng lúc càng phát giác ra Niên Nhã Tuyền có rất nhiều bí mật, còn nhớ ngày đầu tiên tới đây, Niên Nhã Tuyền rủ cô ta qua ngủ chung, cô ta lại từ chối..

Lúc Mục Quắc Quắc thở hồng hộc đi tìm Niên Nhã Tuyền, Niên Nhã Tuyền đang tạm biệt mấy bô lão trong làng.

Mục Quắc Quắc liều lĩnh kéo Niên Nhã Tuyền sang một bên, ào ạt chất vấn cô, "Tại sao điều kiện trong phòng chị lại tốt đến vậy? Vì sao ngay cả việc tôi muốn rời khỏi đây, còn cần phải thông qua ý kiến của chị! Rốt cuộc là chị có quan hệ với Trọng Hải Trình hay là có quan hệ với Hoắc tổng?"

Nhìn kỹ lại Niên Nhã Tuyền lúc này, nếu như ngày đó ở buổi dạ hội Niên Nhã Tuyền trở thành tâm điểm của mọi người là do cách trang điểm vận sức của cô. Niên Nhã Tuyền bây giờ, xem ra có làn da thật sự rất tốt.

Cho dù bị hàng hạ ở thôn Nam Bình này suốt mấy ngày liền, cũng không khó có thể nhìn ra được Niên Nhã Tuyền bây giờ khác với trước kia những gì, bây giờ chị ta thật sự thay đổi rồi.. Dù cho Mục Quắc Quắc rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là sự thật, Niên Nhã Tuyền dù sao cũng là một cô gái, đã xinh đẹp giờ lại còn thêm tinh tế.

Mà loại tinh tế này, tuyệt đối là dùng tiền ném ra!

Có thể ném nhiều tiền đến vậy lên người Niên Nhã Tuyền.. Rốt cuộc là trợ lý của Hoắc Lăng Trầm, hay là chính bản thân anh ấy đây?

Chợt ý thức được quan hệ giữa Niên Nhã Tuyền và Hoắc Lăng Trầm thật sự không tầm thường, Mục Quắc Quắc cả người đều phát run rẩy. Nếu như Niên Nhã Tuyền thật sự là người phụ nữ của Hoắc tổng, vậy thì sau này cô ta vẫn sẽ mãi mãi bị Niên Nhã Tuyền giẫm đạp dưới chân hay không?

Niên Nhã Tuyền bất ngờ bị chất vấn nghi hoặc hỏi lại, "Ai nói với cô cô muốn rời khỏi đây buộc phải thông qua ý kiến của tôi?" Tại sao phải hỏi cô làm gì?

Mục Quắc Quắc cắn cắn môi, một hồi sau mới phẫn hận trả lời lại cô, "Trọng Hải Trình! Tôi không muốn ngồi lên chiếc xe tàn tật kia nữa đâu, vì chị tôi mới phải đến thôn Nam Bình này. Nếu như không phải chị đòi đi, bố tôi cũng không ép tôi tới đây, bây giờ chị có muốn đi, nhất định phải đưa tôi đi theo, bằng không Niên Nhã Tuyền, tôi lập tức nói với bố mẹ tôi biết chị có quan hệ phức tạp với hàng tá đàn ông!"

Mục Quắc Quắc biết chắc Niên Nhã Tuyền rất nghe lời bố mẹ cô ta, có một số việc dù cô ta có không muốn thừa nhận đi chăng nữa, đó chính là Niên Nhã Tuyền so với người con gái ruột thịt như cô ta còn biết cách làm bố mẹ cô ta vui hơn cả cô ta..

Niên Nhã Tuyền hít sâu một hơi, "Mục Quắc Quắc, muốn tôi đồng ý cho cô đi cùng, cô phải hứa với tôi sau này không được vô cớ sinh sự với tôi nữa, cũng ví như câu nói sau cùng của cô, tôi không muốn nghe lại thêm bất kỳ lần nào nữa! Cô nghe cho kỹ đây, tôi chỉ có quan hệ với một người đàn ông, tuyệt đối không phải mấy người!"

"Người đó là ai?"

"Một ngày nào đó cô cũng sẽ biết thôi, nhưng không phải bây giờ! Rốt cuộc là cô có hứa không?" Nếu như nói cho Mục Quắc Quắc biết chuyện của cô và Hoắc Lăng Trầm, chẳng khác nào nói cho toàn thế giới biết.

Mục Quắc Quắc không có đường khác có thể đi được, chỉ có thể đồng ý với điều kiện của Niên Nhã Tuyền.

Hai người tách ra, Niên Nhã Tuyền lại đi chào tạm biệt với tụi nhỏ vừa mới chơi ném quả cầu lụa với cô. Biết bọn họ sắp đi, có mấy đứa nhỏ bật khóc. Niên Nhã Tuyền cũng cảm động đỏ khóe mắt, lưu luyến không rời chào tạm biệt bọn chúng.

Từ trong trường học đi ra ngoài, Niên Nhã Tuyền vẫn còn chìm đắm trong biển bi thương, liền bị Hàn Huệ Minh kéo một cái chạy trối chết vào trong thôn.

"Này, chúng ta đi đâu đây!" Niên Nhã Tuyền bị lôi chạy sấp mặt chẳng hiểu mô tê gì, mấy người này bị gì ấy nhỉ? Đầu tiên là Mục Quắc Quắc rồi giờ tới lượt Hàn Huệ Minh.

"Đến chỗ tớ ở."

"Đến chỗ cậu ở để làm gì?"

"Thu dọn hành lý của tớ."

Niên Nhã Tuyền thật sự muốn đạp cậu ta một cước, "Cậu dọn hành lý thì kéo tôi theo làm cái quái gì? Muốn tôi làm thêm không công cho cậu à?"

"Dĩ nhiên không phải!"

Cũng may làng này không rộng lắm, hai ba phút đã đến chỗ phòng của Hàn Huệ Minh và Thư Tạch Nam ở. Từng bước từng bước kéo Niên Nhã Tuyền vào cho bằng được, sau đó khóa cửa lại luôn.

Hàn Huệ Minh lôi cái vali của mình ra, ném tất cả mọi thứ vào, còn thỉnh thoảng đề phòng Niên Nhã Tuyền, "Cậu không thể đi trước được, nếu không tôi cũng không thể đi được."

Cậu ta tin tưởng tuyệt đối nếu như không lôi Niên Nhã Tuyền làm bùa hộ thân, Hoắc Lăng Trầm sẽ không cho cậu ta lên xe.

* * * Niên Nhã Tuyền xem như nhìn ra ý đồ của cậu ta, "Tớ nói này người anh em, cậu theo chân tớ tới đây, theo như những gì cậu hiểu tớ, chẳng lẽ còn cho rằng tớ sẽ ném cậu và Thư Trạch Nam đi à?"

Hàn Huệ Minh trả lời dứt khoát, "Sẽ không!" Nhưng cuối cùng lại tăng thêm một câu, "Chồng cậu thì chưa chắc!"

"..."

Cuối cùng của cuối cùng, Niên Nhã Tuyền bị Hàn Huệ Minh nửa "cưỡng ép" kéo tới cạnh một loạt xe sang trọng. Trọng Hải Trình đang đứng chờ cạnh xe, nhìn thấy bọn họ chạy tới, một người vệ sĩ chủ động tiếp nhận cái vali trong tay Hàn Huệ Minh, mời cậu ta lên hàng ghế sau, "Cậu Hàn đi theo tôi."

Hàn Huệ Minh chộp một cái níu Niên Nhã Tuyền lại, như một đứa bé không có cảm giác an toàn, oa oa khóc bậy, "Mấy người muốn đưa tôi đi đâu, hôm nay tôi không đi đâu cả, tôi chỉ về nhà thôi!" Cậu ta chịu khổ sở ở cái nơi ma ám này rồi!

Trọng Hải Trình nín cười, "Cậu Hàn yên tâm, đằng sau là xe chuẩn bị cho mọi người."

Nghe anh ta giải thích như vậy, Hàn Huệ Minh mới thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy còn tạm được, Niên Ca, tớ qua đó trước đây."

Niên Nhã Tuyền nhìn chiếc Đế Tước trước mặt, hít sâu một hơi. Trọng Hải Trình mở cửa xe, bên trong quả nhiên có một người đàn ông khí thế bá đạo đang ngồi đó, trong một giây nhìn thấy cô, ánh mắt cũng không chịu liếc qua lấy một cái, "Còn chưa chịu lên à?"

Hoắc Lăng Trầm mới mở miệng, nhịp tim của Niên Nhã Tuyền lập tức gia tốc, khuôn mặt đỏ bừng. Giờ phút này, cô cũng quên mất ngọn lửa giữa hai người, nửa người cúi vào trong xe, ôm cổ người đàn ông, chụt một cái lên mặt anh trước.

Hoắc Lăng Trầm, "..."

Niên Nhã Tuyền rụt người ra ngoài xe lại rồi cười nói, "Em đi tìm Thu Trạch Nam cái đã.. Sẽ ngay lập tức quay lại."

Hoắc Lăng Trầm mở miệng lần nữa, giọng nói hơi khàn khàn, "Ghẹo xong liền muốn chạy?"

Khuôn mặt của Niên Nhã Tuyền càng đỏ, nhỏ giọng phản bác, "Làm gì có, đợi chút nữa còn về lại nữa mà!"

Đang đúng lúc cô chuẩn bị chạy đi, Trọng Hải Trình kịp thời mở miệng nói, "Phu nhân yên tâm, tất cả bạn học của ngài đều nhờ phúc của ngài, toàn bộ đều đã lên xe rồi, ngài cứ yên tâm lên xe đi!"

"..."

Được thôi! Trợ lý Trọng đã thay đổi bản tính vốn có rồi!

Đúng lúc Niên Nhã Tuyền xoay người lên xe lại, một người đàn ông mặc một bộ đồ truyền thống của dân tộc màu xanh gọi cô lại, "Em Nhã Tuyền!"

Niên Nhã Tuyền quay đầu, còn không phải là soái ca con trai của trưởng thôn sao!
Bình Luận (0)
Comment