Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 26

Khi cậu biết Niên Nhã Tuyền dự thi vào Học viện Quản lí Kinh tế, cả người đều hưng phấn không ít. Rốt cuộc lại có cơ hội học cùng trường với cô, thậm chí là học chung một lớp.

Đến đại học, mặc dù năm nhất và năm hai không học cùng lớp với cô, nhưng trời cao vẫn ưu ái cậu, năm thứ ba, lúc chia lớp, bọn họ được phân tới cùng một lớp.

Cho tới nay cậu vẫn chưa từng nói cho cô biết lí do, cậu ta cho rằng mặc dù Niên Nhã Tuyền học không giỏi, nhưng ở những phương diện khác đều rất ưu tú. Bây giờ cậu còn chưa có tư cách thổ lộ với cô, chờ đến sau này cậu công thành doanh toại cũng không muộn..

Nửa giờ sau, khu biệt thự Đông Phổ.

Xe taxi vừa mới tới cửa tiểu khu, liền bị bảo vệ ngăn lại, đến khi thấy rõ Niên Nhã Tuyền ngủ mê man ở sau xe mới thả cho đi.

"Niên Nhã Tuyền, cậu ở lầu mấy?" Tống Vũ Dương lay lay cô gái vẫn ngủ say.

Thật lâu sau, Niên Nhã Tuyền mới mơ mơ màng màng báo một con số, cậu để tài xế taxi chờ cậu ở đây. Sau đó ôm ngang lấy Niên Nhã Tuyền, đi tới biệt thự.

Mặc dù đã là đêm tối, nhưng không khó nhìn ra khu biệt thự đắt tiền, rộng rãi.

Cậu cúi đầu nhìn cô gái trong lòng một cái, rốt cuộc cô có thân phận gì mà có thể sống ở khu biệt thự rất nhiều người phấn đấu cả đời cũng không mua nổi?

Mặc dù trong trường có rất nhiều tin đồn liên quan đến cô, nhưng cậu đều không tin cái nào cả. Cậu không tin Niên Nhã Tuyền được người ta bao nuôi, càng không tin cô đồng tính, những thứ này đều là những lời đồn vô căn cứ.

Đến cửa biệt thự cô nói, vừa mới chuẩn bị tiến lên ấn chuông cửa, một chiếc xe sang trọng cũng đồng thời dừng trước cửa biệt thự.

Một người đàn ông cao quý mặc áo sơ mi trắng, từ ghế sau xe đi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chàng trai đang ôm cô gái.

Người đàn ông thoạt nhìn rất lạnh nhạt, rất cao quý này là ai? Là gì của Niên Nhã Tuyền?

Tống Vũ Dương nghiêm túc đánh giá người đàn ông chuẩn bị vào biệt thự, hình như cậu đã từng gặp người đàn ông này ở đâu đó. Nhưng mà, nhất thời không nhớ ra.

Mắt thấy hắn sắp vào biệt thự, cậu vội vàng gọi lại: "Chào anh." Hoắc Lăng Trầm quay đầu, khinh thường nhìn cậu ta, không nói gì.

"Chào anh, xin hỏi anh là gì của Niên Nhã Tuyền?" Nhìn qua hẳn là anh trai Niên Nhã Tuyền, giọng cậu cũng rất khách sáo.

Lúc này Hoắc Lăng Trầm mới chú ý tới cô gái trong lòng chàng trai, chính là Niên Nhã Tuyền.

"Cô ấy sao vậy?" Hoắc Lăng Trầm sãi bước đến trước mặt Tống Vũ Dương, Tống Vũ Dương lập tức cảm nhận được khí thế bá đạo kinh người mà tuổi này của bọn họ không có.

Không sai, chính là anh trai Niên Nhã Tuyền, cậu giao cô cho Hoắc Lăng Trầm: "Tham dự sinh nhật bạn học, cô ấy uống hơi nhiều." Tống Vũ Dương cẩn thận nhìn Hoắc Lăng Trầm tiếp lấy Niên Nhã Tuyền ở trước mặt.

Quả thật, mùi rượu gay mũi xông lên mũi.

Hoắc Lăng Trầm nhíu mày lại, liếc qua chàng trai không được gọi là đàn ông ở trước mặt: "Cậu là bạn của cô ấy sao?"

Tống Vũ Dương gật đầu một cái: "Vậy, anh trai, em đi trước."

Anh trai? Hoắc Lăng Trầm nhíu mày, gật đầu một cái, ôm cô gái xoay người đi vào biệt thự.

Mới vào cửa biệt thự, cô gái trong lòng đã bắt đầu không có nề nếp, sắc mặt đỏ ửng giãy giụa mấy cái trong lòng anh. Sắc mặt Hoắc Lăng Trầm hơi đen lại, muốn ném cô lên ghế salon, cuối cùng nhắm mắt một cái, vẫn ôm cô lên lầu hai.

Mở cửa phòng cô ra, tiến vào một thế giới màu xanh da trời. Giường tròn, bàn trang điểm, tủ quần áo, bàn học.. đều trang trí bằng màu xanh da trời. Đặt cô lên giường xong, Hoắc Lăng Trầm không có ý định quan tâm con ma men này nữa.

Chỉ là, anh vừa xoay người, bàn tay liền bị một bàn tay nhỏ kéo lấy.

"Nước, tôi khát." Cô bé khẽ lẩm bẩm, cơ thể không ngừng giãy giụa trên giường.

Anh hờ hững nhìn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mình, buông cô ra, đi ra ngoài.

Lần nữa đi vào, cô gái không biết làm thế nào lại chạy xuống đất, co lại trên thảm ở mép giường.

Trong miệng không ngừng kêu: "Nước.. nước.. nước." Anh nhíu mày một cái, đặt ly nước lên tủ đầu giường, ôm lấy cô gái trên nền nhà.

Một sinh viên, sao lại uống đến mức này chứ? Xem ra quyết định quản cô thật chặt của anh không sai lầm chút nào.

Cô gái ôm lấy cổ anh, dính lấy anh thật chặt. Trong lúc vô tình, hơi thở của anh trở nên loạn nhịp, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Niên Nhã Tuyền nằm trên giường cũng không buông anh ra, trái lại dùng sức kéo người đàn ông xuống.

Sắc mặt Hoắc Lăng Trầm âm trầm, nhìn cô gái đang nhắm mắt trước mặt, lông mi thật dài, môi anh đào đỏ ửng..

Niên Nhã Tuyền không đàng hoàng bắt đầu cợt nhả quậy phá, chỉ thấy cô lại dùng sức, định từ trên giường ngồi dậy. Nhưng lần này không những không thể ngồi dậy, mà còn kéo người đàn ông còn đang có chút lơ đãng xuống.

Không báo trước chút nào, hai đôi môi đỏ mọng thân thiết chạm vào nhau.

Trong phòng đột nhiên dâng lên một mùi vị không tên, mùi thơm cơ thể trên người cô đã át đi mùi rượu. Đôi con ngươi của anh trở nên u ám, chợt nhớ tới mùi vị trước kia anh từng hôn..

Lúc đó anh do dự bởi vì cô là người không liên quan, mà giờ phút này, cô là vợ anh, ngủ cùng cô là chuyện đương nhiên.. Nghĩ tới đây, anh không chút khách khí cúi đầu chặn lại đôi môi đỏ mọng của cô.

Chỉ là, lúc anh đang không thể dừng lại được, cô gái dưới thân lại không có chút động tĩnh nào. Vừa mở mắt ra nhìn, không biết cô đã ngủ từ khi nào..

Hít sâu một hơi, mặt Hoắc Lăng Trầm tái xanh, cô gái đáng chết này nhất định là cố ý.

Ngày mai là thứ bảy, không cần đi học, Niên Nhã Tuyền ngủ một giấc đến mười hai giờ trưa, vẫn là nhờ đến chuông điện thoại đánh thức cô. Trong lúc mơ mơ màng màng xoa huyệt thái dương đau nhức của mình, chuông điện thoại vẫn còn reo không ngừng.

"A lô." Cô mơ mơ màng màng mò điện thoại từ trong cặp sách của mình, nhìn cũng không nhìn liền nhận điện thoại.

Giọng Hàn Huệ Minh từ đầu bên kia truyền tới: "Niên Ca, cậu còn chưa tỉnh sao? Mười hai giờ rồi đấy."

Cậu ta đang nghĩ xem có nên cúp điện thoại hay không, dù sao Niên Nhã Tuyền cũng có chứng cáu gắt lúc mới dậy..

Mười hai giờ? "Còn sớm như vậy, tôi ngủ thêm chút nữa." Cô còn chưa tỉnh táo lại.

Hàn Huệ Minh không còn lời gì để nói: "Niên Ca, là mười hai giờ trưa, cậu chắc chắn còn sớm chứ?"

Mười hai giờ trưa? Niên Nhã Tuyền híp mắt nhìn về phía mặt trời ngoài cửa sổ, được rồi.

Đúng rồi. Hình như tối qua cô uống say, cô về nhà bằng cách nào? "Tối hôm qua tôi về nhà thế nào vậy?" Nghĩ tới vấn đề này, cô lập tức tỉnh táo lại không ít, sau khi xác định là phòng ngủ của mình, thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tống Vũ Dương đưa cậu về. Cậu ấy nói gặp phải anh trai cậu, giao cậu cho anh cậu thì đi luôn. Niên Ca, cậu có anh lúc nào vậy? Sao tôi không biết?"

Anh trai cô? Cô lấy đâu ra anh trai? Chính bản thân cô cũng không biết. Không đúng. Chẳng lẽ là Hoắc Lăng Trầm?

Nghĩ tới chuyện này rất có khả năng, Niên Nhã Tuyền từ trên giường bật dậy, vậy có phải Hoắc Lăng Trầm cũng biết cô uống say không? Lão lưu manh đó có nhân cơ hội sàm sỡ cô không?

Vội vàng vén chăn mỏng lên nhìn mình ở trong chăn.. Còn ok, vẫn là bộ quần áo cô mặc hôm qua.

"Niên Ca? Niên Nhã Tuyền? Sao không nói gì?" Hàn Huệ Minh nhìn cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, lại ngủ nữa sao?
Bình Luận (0)
Comment