Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 44

Giáo viên dạy múa nhẹ nhàng bước tới, mỉm cười với cô, "Xin chào, em là Nhã Tuyền nhỉ!"

Niên Nhã Tuyền vội gật đầu, "Chào cô ạ."

Hai người phụ nữ nắm tay nhau, ấn tượng đầu tiên về nhau cũng không tệ lắm. Giáo viên dạy vũ đạo tự giới thiệu trước, "Tôi là Hứa Thanh Hoan, vừa tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, nhưng tôi tập múa đã gần hai mươi năm rồi, cũng đã có kinh nghiệm bốn năm dạy môn múa."

"Woa! Tên thật dễ nghe, "mong con cả đời ngây thơ vui vẻ"*, nhất định ba mẹ cô rất tài hoa!" Niên Nhã Tuyền đoán nhất định gia đình Hứa Thanh Hoan thuộc dòng dõi thư hương**.

*Ý nghĩa của tên Hứa Thanh Hoan

**Gia đình thư hương: Là gia đình có truyền thống học vấn

Hứa Thanh Hoan cười khẽ, "Ừm, mẹ tôi là một giáo viên dạy văn, ba tôi là giáo viên tiếng Trung tài hoa kiệt xuất." Nhắc tới bốmẹ, trong mắt cô ấy toàn là tự hào.

Có vị giáo viên dạy múa ưu tú như Hứa Thanh Hoan, cho dù Niên Nhã Tuyền là loại học sinh tùy tiện hấp tấp cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.

Bởi vì có nền tảng võ thuật nên luyện tập mấy kỹ năng cơ bản của vũ đạo rất thuận lợi.

Buổi học kết thúc sau một tiếng rưỡi, Niên Nhã Tuyền cảm giác tập luyện rất thoải mái.

Hứa Thanh Hoan thay quần áo xong, Niên Nhã Tuyền tiễn cô ấy đến cổng biệt thự, "Cô Hứa đi thong thả."

"Ừm, cảm ơn, em về đi, buổi sau chúng ta gặp lại!"

"Được, bye bye."

Hứa Thanh Hoan rời khỏi biệt thự, Niên Nhã Tuyền nửa nằm xụi lơ xuống ghế sofa, tí nữa còn phải đến trường học. Chiều lại có tiết của Hoắc Lăng Trầm, cô không trốn được tiết nào. Haiz, trái tim bị Hoắc Lăng Trầm đùa đến mệt mỏi..

Không phải ai cũng nói thời gian của một tổng giám đốc như Hoắc Lăng Trầm là vàng bạc ư, một phút đồng hồ cũng kiếm được trăm triệu, sao lại lãng phí thời gian ở trường học của bọn họ chứ? Cô thực sự không hiểu nổi.

Tiết buổi chiều của Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền cũng lười chống đối với anh, để tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi kia khỏi trả thù mình. Một tay cô ôm sách giáo khoa, một tay cầm Haagen Dazs* ngoan ngoãn đi về phía phòng học.

*thương hiệu kem hàng đầu của General Mills tại Hoa Kỳ

Bởi vì suy nghĩ quá chăm chú nên chuông vào học đã vang lên hồi lâu nhưng cô vẫn còn thong thả bước đi trong rừng cây phong ở trường.

Lúc đi ngang qua sân thể dục, cô chọn con đường ngắn nhất, băng qua sân thể dục đến phòng học.

Điện thoại trong túi khẽ vang lên, cô lấy điện thoại ra thấy là Hàn Huệ Minh gửi Wechat trong nhóm, "Niên ca, cậu đâu rồi? Tiết của Hoắc Lăng Trầm, cậu trễ ba phút rồi."

Lúc này Niên Nhã Tuyền mới ý thức được thời gian, cô bất an liếm kem trên miệng, chuẩn bị chạy tới. Nghĩ kỹ lại, thôi được rồi, dù sao cũng đã đến muộn, ba phút với mười phút cũng chẳng khác gì nhau.

Ngậm thìa vào miệng, chừa ra một ngón tay nhấn nhấn màn hình, "Tớ đang đến phòng học, tới ngay đây."

Ấn gửi.

"Bạn học Niên, kem có ngon không?" Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vừa vang lên, khiến Niên Nhã Tuyền suýt chút nữa nuốt luôn cái thìa vào miệng.

Hoắc Lăng Trầm này là hồn ma à! Con mẹ nó sao không có chỗ nào không xuất hiện vậy? Trên sân thể dục cũng có thể gặp được anh!

Ngẩng đầu, Niên Nhã Tuyền đơ người ra, xuất hiện trước mặt cô không chỉ có Hoắc Lăng Trần, còn có tất cả học sinh của lớp cô, xếp hàng ngay ngắn, đứng giữa sân thể dục.

Cho nên, tiết này phải đứng kiểu quân đôi à..

"Mùi vị Haagen Dazs không tệ nhỉ?" Người đàn ông lặp lại một câu.

Niên Nhã Tuyền không rõ lắm, ngơ ngác gật đầu, đắt như vậy! Có thể không ngon sao?

Trong đám học sinh truyền ra tiếng cười trộm, tất cả mọi người đang hiếu kỳ, tại sao Niên Nhã Tuyền lại trở nên ngu ngốc như vậy!

Vẻ mặt Hoắc Lăng Trầm không thay đổi, chỉ vào cây đại thụ cách đó không xa, "Đi, đứng bên đó từ từ ăn!"

Niên Nhã Tuyền bước tới cạnh cây đại thụ, đứng dưới ánh mặt trời, từ từ ăn kem. Có thể nói là thảnh thơi nhìn Hoắc Lăng Trầm điều chỉnh tư thế của mọi người.

Tư thế của người đàn ông này rất chuẩn, vì vậy anh đã từng đi lính sao?

Ăn hết hai hộp kem Haagen Dazzs, Niên Nhã Tuyền vừa vứt rác vào thùng rác đã bị Hoắc Lăng Trầm gọi tới, "Nếu ngon, bây giờ đi mua cho tất cả các bạn, mỗi người hai hộp."

"Tôi.."

Hoắc Lăng Trầm căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, "Nếu em từ chối, vậy tất cả các bạn sẽ chạy hai mươi vòng sân thể dục với em!"

Hai mươi vòng! Sân thể dục trường học, vòng trong cùng cũng phải 400 mét, huống hồ gì là vòng ngoài cùng, hơn bốn trăm mét! Hai mươi vòng, vậy chẳng phải hơn tám ngàn mét? Đám học sinh lập tức bùng nổ.

"Niên Nhã Tuyền, cậu là Quán quân chạy cự li dài, Á quân chạy maraton, chúng tôi thì không phải!"

"Cậu không được hại chúng tôi như vậy!"

"Đúng vậy! Cậu mau đi mua Haagen Dazs đi! Không phải cậu rất giàu sao?"

"Nếu cậu không mua, lòng dạ hẹp hòi của cậu có lỗi với chiếc BMW mà cậu thường ngồi!"

"..."

Niên Nhã Tuyền bị hét đến nghi ngờ nhân sinh, cô cảm giác nếu hôm nay không mua Haagen Dazs cho mọi người, cô sẽ biến thành quỷ hẹp hòi keo kiệt nhất thế giới.

Nhưng một hộp Haagen Dazs rẻ nhất cũng phải bốn mươi tệ! Hai cái là tám mươi tệ! Tiết này của bọn họ có khoảng một trăm người!

Cho nên, bây giờ nếu cô không muốn chạy hơn tám ngàn mét với bạn học thì phải trả hơn tám nghìn tệ mua Haagen Dazs..

Chết tiệt! Tên cầm thú Hoắc Lăng Trầm này!

Cô hung hăng trừng trừng gương mặt vô cảm của người gây chuyện, hắng giọng một tiếng, la lên, "Có bạn nào chịu chạy hai mươi vòng với tôi không?" Để cô tiết kiệm tiền chút đi, từ khi mua quà cho Hoắc Lăng Trầm xong, cô liền nghèo kiết xác.

Hơn tám ngàn mét với cô mà nói vẫn có thể chạy được, nhưng chỉ là với cô mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thêm Thư Trạch Nam. Nhưng với những người khác mà nói đều là một niệm vụ không thể hoàn thành.

Lần này các học sinh cực kỳ đoàn kết, đồng thanh đáp lại, "Không!"

"..."

Trịnh Phi cách đó không xa chứng kiến hết cảnh tượng này.

Anh ta nhịn cười, nhìn cô gái không tình nguyện đi mua Haagen Dazs, anh buộc phải bội phục tổng giám đốc Hoắc. Ngoài mặt tổng giám đốc Hoắc phạt Niên Nhã Tuyền đứng bên cạnh ăn kem ly, đồng thời bắt cô bỏ nhiều tiền mời tất cả bạn học.

Trên thực tế là Hoắc Lăng Trầm quang minh chính đại cho Niên Nhã Tuyền ăn hết kem, còn anh dùng tiền của mình mời mọi người ăn Haagen Dazs.

Sự thật đúng là thế, chẳng qua Niên Nhã Tuyền vẫn chưa kịp phản ứng, dù sau ba năm qua, cô đã quen một mình, lúc đầu thật sự không nghĩ tới tiền của mình là từ Hoắc Lăng Trầm cũng là bình thường.

Quẹt thẻ xong, cả trái tim Niên Nhã Tuyền đều đang rĩ máu.

Nhìn nhân viên phục vụ đưa Haagen Dazs đến trường, cô càng khóc không ra nước mắt, ai thử nói cho cô biết, tại sao trên thế giới này lại tồn tại người "cực phẩm" như Hoắc Lăng Trầm chứ?

Ngồi trên sân thể dục, hai tay Niên Nhã Tuyền chống cằm, các bạn học rất phấn khởi, bởi vì rất nhiều người chưa từng ăn kem đắt tiền như vậy.

Thế nhưng, có một hiện tượng rất kỳ quái, rõ ràng là cô bỏ tiền, rất nhiều bạn học nữ lại vây quanh Hoắc Lăng Trầm mở miệng cảm ơn là thế nào?

Nếu bọn họ biết tiền sinh hoạt của cô là do Hoắc Lăng Trầm cho thì cũng thôi, mấu chốt là bọn họ không biết!

Ồ.. Không dúng, tiền vừa rồi cô tiêu là của Hoắc Lăng Trầm đó!

Nghĩ tới đây, cô nhảy dựng lên, chạy tới chỗ Hoắc Lăng Trầm.

"Tránh ra, tránh ra!" Đẩy mấy nữ sinh vây quanh anh ra, đứng trước mặt Hoắc Lăng Trầm!
Bình Luận (0)
Comment