Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 49

Trong lòng anh ta vì mấy người trong phòng khách, âm thầm niệm a di đà phật.

Khí thế của Hoắc Lăng Trầm quá mạnh mẽ, năm người nháy mắt liền tỉnh táo lại, tiếng gọi thay nhau vang lên.

Hàn Huệ Minh: "Tổng giám đốc Hoắc." Mẹ nó. Đây là Hoắc Lăng Trầm giết tới nhà Niên Nhã Tuyền sao?

Thư Trạch Nam, Lâm Uyển Oánh: "Thầy Hoắc." Ngày đó Thư Trạch Nam đang học thì gặp Hoắc Lăng Trầm, cũng biết quan hệ giữa anh và Niên Nhã Tuyền không đơn giản, chỉ là cậu vẫn luôn không nói ra.

Trịnh Hiểu Kha: "Hoắc Thiếu?" Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại thấy Hoắc Lăng Trầm trong biệt thự của Nhã Tuyền?

Sau đó, trong đáy lòng bốn người đồng thời toát lên một sự nghi ngờ, sao Hoắc Lăng Trầm lại xuất hiện ở đây?

Cuối cùng, một tiếng nói trong trẻo vang lên: "Chú Hoắc."

* * *

Niên Nhã Tuyền gọi Hoắc Lăng Trầm là chú Hoắc?

Phòng khách càng yên tĩnh, bầu không khí càng khẩn trương. Hai chân Hàn Huệ Minh bắt đầu run rẩy, bình thường cậu ta thấy ba mình cũng không sợ như vậy, lúc này lại bị một người đàn ông hơn mình năm sáu tuổi dọa suýt chút nữa tè ra quần?

Sau mười ngàn câu chửi thề, Hàn Huệ Minh lắc đầu một cái, không đúng, không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao bây giờ Hoắc Lăng Trầm lại ở trong nhà của Niên Nhã Tuyền?

Hoắc Lăng Trầm sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô gái đã phản ứng lại, từng bước từng bước đi vào phòng khách.

Da trên người mấy người kia lập tức kéo căng, toàn bộ đều xếp hàng đứng ngay ngăn, cũng không dám thở mạnh một chút. Hàn Huệ Minh sợ hãi như một con rùa, không dám ngẩng đầu lên.

"Uống rượu?" Giọng người đàn ông vang lên, mấy người vội vàng gật đầu theo đúng sự thật.

Niên Nhã Tuyền nắm thật chặt vạt áo, trong đầu đều nghĩ tại sao Hoắc Lăng Trầm đột nhiên quay về, cô phải khai báo quan hệ này với mọi người thế nào.

Người đàn ông lại liếc mấy chục lon bia trên đất, lại hỏi: "Thường xuyên uống rượu?"

Câu hỏi này, khiến cho mọi người có người gật đầu có người lắc đầu.

Dù sao Niên Nhã Tuyền cũng lắc đầu, cô mới không ngu đến mức ở trước mặt Hoắc Lăng Trầm thừa nhận mình thường xuyên uống rượu.

"Thư kí Trịnh, đi mua một trăm két bia tới, hôm nay bọn họ không uống hết, không ai được phép rời đi." Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh, trực tiếp đánh năm con gấu con vào địa ngục.

Đầu Niên Nhã Tuyền nhanh chóng xoay chuyển, dựa theo thân phận của Hoắc Lăng Trầm, nếu như muốn mua bia, tối thiểu cũng phải là loại nhập khẩu. Bia thường bán trên thị trường thành phố, một két có mười hai chai, nếu như một trăm két, chính là một trăm hai mươi chai.

Năm người bọn họ uống một trăm hai mươi chai, trung bình mỗi người hai tư chai.

Bình thường miễn cưỡng còn có thể uống nổi, nhưng giờ phút này bọn họ đã uống khoảng mười chai rồi..

What?

Nụ cười của Niên Nhã Tuyền cứng lại trên mặt, còn không nói được một câu xin tha mạng.

Lúc Trịnh Phi xoay người rời đi, chỉ nghe Hoắc Lăng Trầm lại nói: "Mấy bạn này hiếm khi mới được tụ tập một bữa, phải chiêu đãi rượu ngon, mua bia nhập khẩu Amazon Ciboly là được."

"Vâng, tổng giám đốc Hoắc." Sau khi đóng cửa, Trịnh Phi yên lặng thắp cho bọn họ mấy cây nến.

Trịnh Hiểu Kha thiếu chút nữa hộc máu, Hàn Huệ Minh trực tiếp ngã trên salon.

Ba người khác không quá hiểu về bia, nên không rõ phản ứng của hai người bọn họ.

Bia Ciboly, một két 24 chai, một trăm két 240 chai.. trung bình mỗi người 48 chai.

Không được. Lúc này, Niên Nhã Tuyền cảm thấy mình nên đứng ra, không thể liên lụy bốn người bọn họ.

Cô bước lên trước một bước: "Hoắc Lăng Trầm, là tôi gọi bọn họ tới, tụ tập cũng là tôi đề nghị, một mình tôi uống bia là được, để bọn họ đi đi."

Lâm Uyển Oánh đang muốn thay Niên Nhã Tuyền nói chuyện, Trịnh Hiểu Kha bỗng nhiên kéo tay cô, lặng lẽ lắc đầu với cô một cái.

Đứa ngốc Lâm Uyển Oánh này, còn không nhìn ra Niên Nhã Tuyền và Hoắc Lăng Trầm quan hệ không bình thường sao? Sao có thể làm phiền bọn họ nói chuyện được.

Hoắc Lăng Trầm ngồi xuống ghế sofa đơn, chậm rãi châm điếu thuốc, làm xong một loạt động tác, cũng không trả lời Niên Nhã Tuyền một chữ.

Anh không nói lời nào, Niên Nhã Tuyền cũng gấp, thúc giục: "Nếu anh không chuyện, tôi sẽ hiểu thành anh ngầm cho phép."

"Ừ, vậy thì.. Một mình em uống hết một trăm két bia đi." Anh thờ ơ nói, cầm điện thoại di dộng trong tay lướt xem, tìm được số điện thoại của Trịnh Phi, nhắn mấy chữ: Đi về nghỉ đi.

"Này, tổng giám đốc Hoắc, Nhã Tuyền chẳng qua chỉ là một cô gái, tôi uống với cô ấy cũng được." Hàn Huệ Minh vừa nghe Niên Nhã Tuyền vơ hết vào mình, chân cũng không mềm nữa, lập tức đứng lên khỏi sofa.

Người tiếp theo là Trịnh Hiểu Kha, lúc này Niên Nhã Tuyền và Hoắc Lăng Trầm quan hệ thế nào không quan trọng, cô chỉ có thể nhắm mắt lại: "Tổng giám đốc Hoắc, hai người một trăm két sẽ uống chết người."

Thư Trạch Nam: "Chúng tôi cùng nhau chia sẻ."

Lâm Uyển Oánh: "Thêm một người thì vẫn đỡ hơn một chút."

Ánh mắt người đàn ông quét qua năm người họ mấy lần, cuối cùng cười lạnh: "Không nhìn ra, tình cảm của các người cũng thật sâu đấy."

Những lời này, cũng không chỉ có một mình Hoắc Lăng Trầm nói vậy, Niên Nhã Tuyền lần nữa nghe được, lại là nghe được từ trong miệng Hoắc Lăng Trầm, không nhịn được mà nói: "Đúng vậy. Chúng tôi đều là bạn lâu năm."

"Không muốn uống cũng có thể." Cuối cùng anh không kiên nhẫn nữa.

Ngay tại lúc mấy người vui vẻ, Hoắc Lăng Trầm nói với Niên Nhã Tuyền: "Sang năm ra nước ngoài du học."

Mặc dù anh có gần mười năm kinh nghiệm quản lí, nhưng chẳng qua là quản lí cấp dưới. Đối với Niên Nhã Tuyền vừa là phụ nữ, vừa là thiếu nữ, vừa là vợ anh, anh thật sự cảm thấy rất khó giải quyết.

Gần đây thật sự cô không cúp học, cũng không đánh nhau. Nhưng nghĩ đến lúc anh dạy lớp tiếng Anh của cô, trong miệng cô đều là mấy từ ngu ngốc, lại nhìn phòng khách lúc này một mảnh hỗn độn, nét mặt mấy người uống say hơn hở..

Đối với cô, anh thật sự đau đầu, nhưng trong đáy lòng lại không muốn ly hôn với cô.

Nếu như đuổi cô ra nước ngoài, bên cạnh không có mấy người bạn tốt này, nói không chừng cô có thể yên tĩnh chút.

* * *

Nhà họ Hàn.

Hai chân Hàn Huệ Minh mềm nhũn đi lên lầu, lúc thấy ông Hàn, Hàn Côn Bằng, liền ôm lấy cha già, chỉ kém không khóc lóc chảy nước mắt nước mũi: "Ba, con thề, một tháng tới, con sẽ không uống rượu nữa."

Hàn Côn Bằng đang bị cậu ôm chặt còn muốn bảo cậu cút đi, nghe vậy liền tò mò nhìn con trai: "Có chuyện gì xậy?"

"Ba. Ngày thường ba giao thiệp với tổng giám đốc Hoắc nhiều không?"

"Tồng giám đốc Hoắc? Tổng giám đốc Hoắc nào? Hoắc Lăng Trầm?"

"Đúng vậy." Nhắc tới tên Hoắc Lăng Trầm, Hàn Huệ Minh lập tức thả Hàn Côn Bằng ra, cơ thể cao lớn hơn hai thước đứng trước mặt Hàn Côn Bằng.

Hàn Côn Bằng nghi ngờ nhìn con trai: "Sao bỗng nhiên nhắc tới cậu ta?"

"Người đàn ông đó nhất định chính là.. Tu La, thật là đồng tình với những lão già có qua lại trên thương trường như ba."

Nghe con trai nói mình là lão già, đánh một cái vào tay cậu: "Thằng nhóc thối, gọi cha mình kiểu gì vậy? Ba thấy con là bị cậu ta chỉnh phải không? Ba cảnh cáo con, chọc ai cũng không thể chọc Hoắc Lăng Trầm, cẩn thận ngày nào đó con không thấy được mặt trời ngày mai."

Mặc dù Hàn Huệ Minh sợ, nhưng vì mặt mũi, ngoài mặt vẫn cười lạnh một tiếng.

M báo Wechat vang lên, cậu cầm điện thoại mở Wechat ra, mấy giây sau, cậu trợn to hai mắt, nhìn màn hình hung hăng mắng một câu: "Mẹ nó."

Nếu không có chuyện tối nay, có chết cậu cũng không tin tưởng lời này, nhưng chuyện tối nay xảy ra, khiến cậu không thể không tin.
Bình Luận (0)
Comment