Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 82

Niên Nhã Tuyền bĩu môi: Thật xin lỗi, tôi kết hôn rồi, nếu bạn còn đùa giỡn như vậy nữa, chúng ta hẹn gặp nhau trong danh sách đen.

H: Vậy làm bạn bè nhé

Thật vô vị, Niên Nhã Tuyền trực tiếp cất điện thoại, không để ý đến anh ta nữa.

Lúc Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh đến quán trà sữa, Niên Nhã Tuyền đang nhàm chán hút trà sữa, nhìn thấy hai người đến, cũng chỉ phất phất tay, "Tôi ở đây."

Trịnh Hiểu Kha ngồi xuống bên cạnh cô, "Không phải là không trốn học nữa sao? Hôm nay sao lại không đi học nữa đây?"

Theo như những gì Niên Nhã Tuyền đã cam đoan trước đây, Hoắc Lăng Trầm quá đáng sợ, cô quyết định sau này sẽ không tiếp tục trốn học nữa. Mới hứa chưa được bao lâu, giờ lại trốn học nữa rồi.

Lâm Uyển Oánh là người khá tinh tế, vừa mới nhìn thấy Niên Nhã Tuyền, đã phát hiện có điều gì đó không ổn, thấp giọng thốt lên, "Nhã Tuyền, cậu khóc đấy à?"

Lâm Uyển Oánh không nói, Trịnh Hiểu Kha cũng không phát hiện ra, vành mắt của Niên Nhã Tuyền có hơi đo đỏ.

Niên Nhã Tuyền không nói gì, gọi nhân viên phục vụ tới để hai người họ chọn hai ly trà sữa, lúc này mới mở miệng nói, "Hoắc Lăng Trầm cái tên Vương Bát Đản kia."

Ai ngờ Trịnh Hiểu Kha che miệng cô lại, "Xuỵt xuỵt xuỵt, tôi biết Hoắc lăng Trầm là chồng cậu, có chuyện gì thì đợi về nhà rồi mắng, nhưng nếu cậu ở chỗ công cộng thế này lại đi mắng anh ta, không sợ fan hâm mộ của chồng cậu phun nước bọt dìm cậu chết đuối à!"

"..."

Niên Nhã Tuyền kéo tay cô ấy, không phục nói, "Tôi mắng chồng tôi, mắc gì đến bọn họ!"

Lâm Uyển Oánh xích lại gần cô, nhẹ giọng nói, "Bọn họ làm sao biết Hoắc Lăng Trầm là chồng của cậu được, cậu biết không? Lúc trước có một người phụ nữ bởi vì đuổi không kịp Hoắc Hăng Trầm, ở ngay sân bay mắng Hoắc Lăng Trầm vài câu, bị fan hâm mộ của chồng cậu nghe được, cô ta liền bị đánh đến mức phải nhập viện!"

Niên Nhã Tuyền kinh ngạc nuốt nước bọt, ".. Fan hâm mộ của Hoắc Lăng Trầm đáng sợ thật đấy! Nếu để cho bọn họ biết hai chúng tôi đã kết hôn rồi, còn không dùng dao chặt đứt cái tên Hoắc phu nhân này thành từng mảnh từng mảnh sao?"

Trịnh Hiểu Kha cố ý dọa cô, "Cậu nên cẩn thận một chút, thật sự rất có khả năng đấy! Ha ha ha ha." Nói xong chính mình cũng nhịn không được liền bật cười thành tiếng.

Lâm Uyển Oánh vỗ vỗ cánh tay Trịnh Hiểu Kha, ra hiệu cho cô đừng đùa với Niên Nhã Tuyền nữa, "Niên ca, nói đi, có chuyện gì mà tâm trạng của cậu lại không tệ đến vậy, là ai có thể làm cho Niên ca mạnh mẽ của chúng ta phải khóc thế này, tôi đi đưa họ lên bàn thờ."

Quen biết Niên Nhã Tuyền lâu như vậy, họ chỉ từng thấy cô khóc lúc bố cô qua đời, từ đó, chưa từng thấy Niên Nhã Tuyền chảy nước mắt bao giờ

"Biến biến biến! Bữa giờ tôi khóc nhiều rồi, chỉ có một Hoắc Lăng Trầm mà làm tôi phải khóc nhiều đến vậy!" Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, ở cùng với Hoắc lăng Trầm, cô bị anh chọc khóc không chỉ một hai lần.

Lâm Uyển Oánh và Trịnh Hiểu Kha nhìn nhau, trong lòng đã rõ ngọn nguồn.

Trịnh Hiểu Kha khẳng định nói, "Sao lần này Hoắc Lăng Trầm lại chọc giận cậu rồi?"

"Này, anh ta chọc tôi khóc nhiều lần lắm rồi đấy, các cậu sao không mắng một câu tra nam đi? Thứ đàn ông tệ bạc dám làm mình khóc nhiều lần đến vậy!" Niên Nhã Tuyền rất bực bội, bình thường tam quan* của hai người này chính xác mà, nhìn thấy tên tra nam nào thì bắt buộc phải mắng!

*Tam quan: Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan

Hai người họ bất lực giang tay ra, đồng thanh nói, "Không dám."

Đùa thôi, cho dù không có fan hâm mộ điên cuồng như vậy, ở cái Việt Thành này ai dám thử chửi Hoắc Lăng Trầm một câu xem?

Niên Nhã Tuyền. Nhìn hai người họ một cách khó hiểu, cô đến đây để tìm sự an ủi sao? Tuyệt đối là tìm thương tâm mà, hướng về phía hai người họ phất phất tay, "Các cậu đi đi, nhanh lên, phiền phức." Còn không bằng để cô một mình yên tĩnh cho lành.

Trà sữa được đưa lên, Trịnh Hiểu Kha lấy trà sữa đặt sang một bên, thân thiết cầm lấy tay của Niên Nhã Tuyền, "Được rồi, không đùa với cậu nữa, nói nhanh đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào."

An tĩnh một lát, Niên Nhã Tuyền bực bội trả lời, "Sau chuyện chúng tôi tranh nhau ai trên ai dưới lúc ở Tấn Nam, tôi đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng rồi, quả thực không quan trọng. Vì vậy hôm nay.. mới vừa rồi.." Nói đến đây cô lại có chút ngượng ngùng khó nói tiếp được.

Cả gương mặt trong phút chốc đều đỏ ửng lên, cô trước đây ít khi bàn luận về chuyện người lớn. Nhưng bây giờ suy cho cùng là chuyện của chính bản thân mình, cô vẫn không nhịn được sự cảm thấy xấu hổ.

Dưới ánh mắt mong đợi của hai người kia, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi nói, "Mọi chuyện đều đi theo diễn biến tốt đẹp cho đến khi, anh ta lại.. cho rằng đây không phải là lần đầu tiên của tôi, nói rằng tôi đã trải qua vấn đề này với bạn trai cũ rồi, còn nói với tôi rằng tôi đã không còn lần đầu tiên nữa, cũng không quan tâm trước kia tôi ở trên hay ở dưới người đàn ông khác.."

Cô gái đột nhiên trừng to mắt, đập xuống bàn một cái, "Cậu nói xem có tức hay không chứ, đây là một tên Vương bát đản, hắn dựa vào cái gì mà nghĩ tôi như thế chứ, tôi là người tùy ý như thế sao?"

Lâm Uyển Oánh và Trịnh Hiểu Kha bị dọa cho khiếp vía, vội vàng động viên cô, "Đừng mà, các chị em, chúng ta bình tĩnh lại.."

Lúc này không có nhiều khách, nhưng hành động đập bàn của Niên Nhã Tuyền cũng thu hút sự chú ý của nhân viên cửa hàng. Trong nháy mắt, mười mấy ánh mắt đều hướng về cô.

Niên Nhã Tuyền nhận thức được bản thân có chút xúc động, xấu hổ cúi đầu xuống uống trà sữa của mình.

Cô hạ thấp giọng xuống, Trịnh Hiểu Kha bật cười ra tiếng, "Vì vậy, lần này hai người lại không thành, cậu lại quay lại rồi?"

Cô gái thành thực gật gật đầu, sau khi bị sỉ nhục như vậy, làm sao còn có tâm trạng để tiếp tục nữa chứ.

Trịnh Hiểu Kha thở dài, đành nhìn cô bất lực, "Nếu tôi là cậu, nhất định sẽ tiếp tục, dùng sự thật chứng minh bản thân mình trong sạch, dùng sự thật đánh vào mặt tên Hoắc Lăng Trầm kia, sau đó bắt hắn ta quỳ gối xin lỗi cậu!"

"Quỳ gối xin lỗi tôi? Không thể nào!" Niên Nhã Tuyền lắc lắc tay.

Hoắc Lăng Trầm là ai chứ? Làm gì có chuyện đi xin lỗi người khác, huống gì là quỳ xuống xin lỗi?

"Ai nói không thể, tôi nói này Niên Ca, ở phương diện này cậu thật là quá.. đơn thuần." Mặc dù Trịnh Hiểu Kha cũng không phải là lão tài xế gì, nhưng dám chắc chắn bản thân hiểu biết nhiều hơn Niên Nhã Tuyền.

Lâm Uyển Oánh cũng cười gián trá, sau đó ghé sát vào tai cô gái vẫn còn đang mê mang, "Nếu như hai người đó đó.. rồi tạo dáng này kia.. còn không phải là bắt Hoắc Lăng Trầm quỳ xuống làm à?"

Mấy chữ chính giữa mặc dù nói rất nhỏ, nhưng Niên Nhã Tuyền nghe rất rõ, ngay lập tức cả mặt đỏ bừng lên.

"Uyển Oánh! Từ khi nào cậu bắt đầu đi theo Trịnh Hiểu Kha học mấy chuyện vớ vẩn như vậy?"

Trịnh Hiểu Kha hét lên, "Niên Ca, chuyện này liên quan gì đến tôi, chẳng lẽ Uyển Oánh người ta không có bạn trai chắc? Bây giờ cậu không có kinh nghiệm gì về chuyện này cả, tôi bảo đảm, sau này cậu trưởng thành rồi, xe của cậu tuyệt đối chạy ổn hơn chúng tôi!"

Trịnh Hiểu Kha véo cô, hai người cãi nhau.

Lâm Uyển Oánh không quan tâm hai cô gái đang trêu chọc cười đùa với nhau, như thể đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc, "Tôi đoán chắc chắn rằng Hoắc Lăng Trầm trước đây cũng chưa từng trải những chuyện thế này, nếu không sao lại không hiểu phụ nữ như vậy được? EQ quá thấp, nếu không thì sao ngay cả Nhã Tuyền cũng ăn không được?"

Trịnh Hiểu Kha gật gật đầu, "Rất có lí, cho nên Nhã Tuyền à, cậu lời to rồi."

Cả gương mặt của Niên Nhã Tuyền đều sững sờ, sao cô lại lời to được?

Hai người con lại vẫn đang liên tục nháy mắt với cô, nở nụ cười xấu xa, không chấp nhận được cái nháy mắt ra hiệu của hai người họ, "Tôi gọi các cậu ra đây để chọc tôi à, đúng không!"

Trịnh Hiểu Kha nhịn cười, "Đừng giận mà Tuyền Tuyền, thì như tôi nói đó, "ngủ" anh ta đi, dùng sự thật đập vào mặt anh ta!"
Bình Luận (0)
Comment