Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 89

Dám nghĩ tới người phụ nữ của đại ca, cậu ta không có gan đó.

Lâm Uyển Oánh:(icon sexy) Tớ muốn ôm Nhã Tuyền ngủ.

Thư Trạch Nam:(icon ấm ức) Vậy anh thì sao?

Trong nhóm liền cười vang.

Bên này có hai người tới biệt thự đưa thuốc cho bác sĩ, sau khi đi vào liền không đi ra nữa. Đã hơn hai giờ trôi qua rồi, Niên Nhã Tuyền cũng muốn đẩy cửa đi vào.

Lúc sắp đến tiếng thứ ba, rốt cuộc cửa phòng cũng được mở ra, sau đó hai trợ lý đi vào đưa thuốc đi ra, cô vội vàng tiến tới: "Thế nào? Thế nào rồi?"

Trợ lý thành thật trả lời: "Hai viên đạn đều đã được lấy ra, bác sĩ Tương đang xử lý những công đoạn cuối cùng."

Nghe được bọn họ nói như vậy, rốt cuộc Niên Nhã Tuyền thở phào nhẹ nhõm: "Tôi có thể vào không?"

"Xin cô chờ một chút, bác sĩ Tương sắp ra rồi."

"Vậy cũng được."

Lúc bác sĩ Tương đi ra đã là mười mấy phút sau, anh ta lấy khẩu trang xuống, trong mắt lộ ra chút mệt mỏi, nói với Niên Nhã Tuyền: "Vết thương của tổng giám đốc Hoắc, đạn đã được lấy ra, cũng đã cầm máu rồi, nhưng tôi hi vọng cô có thể khuyên cậu ấy đến bệnh viện một chuyến, dù sao ở đây cũng không có thiết bị khám chữa bệnh nào, đến bệnh viện kiểm tra là rất cần thiết.."

Niên Nhã Tuyền ngơ ngác gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Mặc dù bác sĩ Tương không biết cô gái này là ai, nhưng có thể tới đây lúc tổng giám đốc Hoắc bị thương, thân phận của người phụ nữ này hẳn là không thấp, nghĩ tới đây, thái độ càng cung kính hơn: "Cô khách sáo rồi, trợ lý Trọng và trợ lý Trịnh sẽ tới ngay, có chuyện gì cô có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào."

"Được, tôi tiễn anh ra ngoài."

"Không cần, cô vẫn nên ở lại đây trông tổng giám đốc Hoắc thì hơn."

"Được.."

Không lâu sau cả Trọng Hải Trình và Trịnh Phi đều đã tới, lúc này Niên Nhã Tuyền mới biết trợ lý Trịnh cũng bị thương, chân trái khập khiễng. Sau khi hỏi mới biết Trịnh Phi đã tới bệnh viện xử lý vết thương rồi.

Bị thương lúc từ sân bay trở về, do chạy tới cứu Lam Anh San, Lam Anh San bởi vì quá kinh sợ mà phát bệnh hen suyễn, bây giờ còn đang ở bệnh viện.

* * *

Niên Nhã Tuyền dưới sự giúp đỡ của hai người họ, chuyển Hoắc Lăng Trầm đến phòng cách âm, thay hết drap trải giường và vỏ chăn dính máu, thay lại drap sạch sẽ.

Rốt cuộc khi Hoắc Lăng Trầm tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Mở mắt ra liền thấy cô bé ngủ say bên cạnh. Bởi vì tối qua ngủ hơi trễ, lúc này vẫn còn mệt, ngủ rất say.

Đưa tay trái bị thương, ôm cô bé vào lòng, hôn lên vầng trán trơn nhẵn của cô.

Lúc Niên Nhã Tuyền tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh đang ngồi trên giường xem một xấp văn kiện, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy: "Anh về rồi sao?"

Nói xong câu này, cảm giác có chút không đúng, rõ ràng hôm qua Hoắc Lăng Trầm đã về rồi. Lại nhìn thấy băng vải quấn trên cánh tay anh, vết thương của anh nhắc nhở cô rằng không phải mình đang nằm mơ.

"Tỉnh rồi sao? Có đói không?" Người đàn ông một tay đặt văn kiện qua một bên, ánh mắt nhu hòa nhìn cô gái mặt đầy mơ màng vừa tỉnh lại.

"Hóa ra thật sự là vì cứu Lam Anh San mà bị thương.." Sự thật này khiến Niên Nhã Tuyền rất khó chịu.

Hoắc Lăng Trầm: "..."

Bàn tay chạm vào mặt cô: "Tuyền Tuyền, em biết mà.."

"Biết rồi biết rồi!" Niên Nhã Tuyền rất sa mạc lời nhấc chăn lên đứng dậy, lải nhải giống như không có chuyện gì xảy ra. "Tôi đi xuống ăn cơm, cơm nước xong tôi đi với anh tới bệnh viện. Bác sĩ nói vết thương của anh tốt nhất nên đến bệnh viện một chuyến, bằng không rất có thể sẽ nhiễm trùng."

Trạng thái tinh thần của anh còn rất tốt, tuyệt đối có thể xuống giường đi lại, thật bội phục tốc độ lành vết thương của người đàn ông này.

"Không cần đến bệnh viện." Anh quả quyết cự tuyệt.

Cô gái vừa đứng xuống đất bỗng nhiên quay đầu lại, hung hăng cảnh cáo anh: "Anh không tới bệnh viện thì bảo Lam Anh San qua chăm sóc anh, tôi không hầu một bệnh nhân không nghe lời."

Hoắc Lăng Trầm: "..."

Quả nhiên Niên Nhã Tuyền dịu dàng hiền thục, thẹn thùng đáng yêu, ôn nhu khiến người ta hài lòng trên sân khấu hôm qua chỉ là nhất thời.

Trở về phòng, Niên Nhã Tuyền nhanh chóng sửa soạn cho mình xong rồi xuống lầu.

Trong phòng ăn, thím Lưu được Hoắc Lăng Trầm dặn dò, đang làm món ăn nóng cho Niên Nhã Tuyền.

Nhanh chóng lấp đầy bụng xong, cô lần nữa quay lại phòng của Hoắc Lăng Trầm, hậm hực chất vấn: "Này, anh có đi bệnh viện không?"

"Nếu em không yên tâm, thì bảo bác sĩ tới một chuyến nữa đi."

"Bác sĩ tới cũng đã tới rồi, cũng có nói rồi, trong nhà không có thiết bị y tế nào cả, kém hơn bệnh viện, cho nên bác sĩ đề nghị anh đi bệnh viện."

Hoắc Lăng Trầm: "..."

Niên Nhã Tuyền âm thầm cắn răng, người đàn ông này thật không nghe lời: "Vậy tôi đi đây, tối hôm nay, không, trước khi anh khỏi bệnh tôi không về đâu."

Cô vừa bước một bước, cổ tay liền bị người đàn ông cầm lấy, giọng anh rất bất đắc dĩ: "Đi."

Lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, kéo tay anh ra: "Tôi đi tìm quần áo cho anh."

Lúc đi tới phòng thay đồ của Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền bị phòng thay đồ ngăn nắp, gọn gàng của anh làm sợ ngây người. Mỗi bộ quần áo cùng với đồ phối hợp đều giống như đồ trưng bày ở trung tâm thương mại, chỉnh tề, sạch sẽ.

Nếu Hoắc Lăng Trầm đã không muốn đề truyền thông biết anh bị thương, Niên Nhã Tuyền tìm được một bộ đồ thể thao màu đen chưa từng thấy Hoắc Lăng Trầm mặc trong một tủ treo quần áo, phối hợp với một chiếc áo len trắng dày, một chiếc mũ bóng chày màu trắng, trang phục như vậy rất khiêm tốn.

Đem quần áo đặt lên giường anh: "Được rồi, thay đi."

Hoắc Lăng Trầm nhìn cánh tay phải của mình: "Không tiện, em thay cho tôi đi."

".. Tôi gọi người giúp việc thay cho anh." Sau khi Hoắc Lăng Trầm tới đây, còn đưa theo mấy người giúp việc đến, giúp việc ở nhà mỗi ngày.

Tiếng nói lạnh lùng của Hoắc Lăng Trầm vang lên sau lưng cô: "Em là vợ tôi, em tình nguyện để người phụ nữ khác thay quần áo cho chồng em sao?"

Niên Nhã Tuyền thở ra một hơi, dứt khoát nói: "Được, tôi thay cho anh." Cô thật sự vẫn không muốn để người phụ nữ khác nhìn thấy cơ thể chồng mình.

Cũng may Hoắc Lăng Trầm chỉ bị thương ở tay, lúc thay quần, mặc dù bị anh đùa giỡn nhiều lần, nhưng quá trình thay cũng coi như thuận lợi.

Choàng áo len lên đầu anh, Niên Nhã Tuyền không cẩn thận đụng phải cơ ngực rắn chắc, vừa vặn hôn lên một cái.

Hoắc Lăng Trầm cứng người, cánh tay trái kéo cô vào ngực: "Tuyền Tuyền, em quyến rũ tôi."

Niên Nhã Tuyền dùng mu bàn tay sờ gương mặt nóng lên của mình: "Oan uổng quá, là do anh cao quá, tôi đứng không vững.."

Anh ghé vào tai cô dụ dỗ: "Nếu không, chúng ta đừng đến bệnh viện vội."

"Hửm? Tại sao?"

"Tôi muốn.. ăn em."

".. Nghĩ gì vậy, mau mặc quần áo vào. Đừng có lộn xộn." Niên Nhã Tuyền mặt đỏ tim đập đẩy anh ra, hai tay qua loa kéo tay anh, tròng tay áo vào.

Anh cố hết sức vì mình tranh thủ cơ hội ăn đậu hũ: "Tôi chỉ bị thương cánh tay, những chỗ khác không có vấn đề gì cả, nếu không chúng ta thử chút nhé?"

Niên Nhã Tuyền ra vẻ hung hăng che giấu sự xấu hổ của mình: "Thử cái lông, mặc quần áo đi."
Bình Luận (0)
Comment