Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 172

Chương 172

Ôn Noãn giật mình.

Cô cảm thấy anh rất nóng, ngay cả làn da cũng nóng bỏng tới bất thường.

“Hoắc Minh, không phải là anh bị bệnh rồi đó chứ?”

Anh buông môi cô ra, nhưng không buông cô ra mà áp trán mình vào trán cô…

Giọng người đàn ông khàn khàn.

“Hình như là bệnh rồi, em sờ thử xem.”

Ôn Noãn hơi mất tự nhiên quay mặt đi, hơi thở rối loạn, nhắc nhở anh: “Nếu còn chần chừ nữa anh sẽ không bắt kịp chuyến bay đâu.”

“Đuổi tôi đi… Hử?”

Hoắc Minh ôm lấy cô, đưa một tay ra mở cửa xe.

Ôn Noãn yên lạng đẩy anh ra.

Cô thấy tư thế xuống xe của anh không nhanh nhẹn như mọi ngày, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Trên chuyến bay mà khó chịu thì cứ hỏi tiếp viên hàng không một số loại thuốc cơ bản.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Biết rồi!”

Suýt nữa thì Ôn Noãn đã kích động đi cùng anh tới thành phố H, bởi vì có thể anh đang ốm, mà bên cạnh anh lại không có ai khác.

Nhưng cuối cùng cô vẫn cố gắng kiềm chế.

Trở về căn hộ, cô không khỏi cảm thấy cô đơn.

Cô cũng cẩn thận nghĩ lại cuộc chiến tranh lạnh bất thường này của mình và Hoắc Minh, cô nghĩ, hai người họ kiềm chế như vậy, có lẽ bởi vì mối quan hệ của họ thực sự không thích hợp để cãi nhau.

Vì ghen mà cãi nhau, đó là chuyện mà chỉ những người yêu nhau mới làm.

Họ đâu phải!

Mặc dù không phải, nhưng Ôn Noãn vẫn tình nguyện quan tâm anh. Cô tính toán thời gian, ba tiếng sau liền gọi điện thoại cho Hoắc Minh, hỏi xem sức khỏe của anh thế nào rồi.

“Không sao! Tạm thời đừng nói chuyện, tôi chuẩn bị có một cuộc đàm phán.”

Ôn Noãn đồng ý.

Cúp điện thoại, cô đi tới trước “Louis II” bên cửa sổ sát đất, ngồi xuống, nhẹ nhàng đàn một bản nhạc.

Cô thích Hoắc Minh, sự yêu thích này sẽ không biến mất chỉ vì một cuộc chiến tranh lạnh.

Thế nhưng đã khiến cô học được cách kiềm chế.

……

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Noãn muốn gọi một cuộc điện thoại cho Hoắc Minh, nhưng lại sợ sẽ quấy rầy anh.

Cuối cùng vẫn không gọi.

Hoắc Minh không ở nhà, cô được dịp bắt tay vào chuyện mở phòng nhạc.

Cô gọi điện cho đàn chị của mình là Giám đốc Lê để xin ý kiến của cô ấy. Giám đốc Lê nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi ăn một bữa cùng nhau đi!”

Tới nhà hàng rồi, Ôn Noãn mới biết Giám đốc Lê cũng muốn tách ra làm một mình.

“Tất cả những chuyện khác đều đã được chuẩn bị tốt, bao gồm cả việc khảo sát nguồn học viên, chỉ cần tìm một tòa nhà văn phòng phù hợp nữa là xong. Ôn Noãn, em không biết thôi, hiện tại ở thành phố B tấc đất tấc vàng, nơi có giá rẻ thì những bậc phụ huynh kia sẽ không muốn dính dáng tới, những nơi có vị trí tốt hơn thì giá cả lên tới hàng triệu.”

Bình Luận (0)
Comment