Chương 221
Hoắc Minh đang ở bên giường nhìn cô.
Ôn Noãn khá bình tĩnh, không có cuồng loạn khi uống thuốc sau khi hành sự như nữ chính trong phim truyền hình, anh không nhịn được bèn hỏi: “Loại thuốc này, sẽ giết chết thứ đó…của tôi?”
Ôn Noãn nhìn anh.
Cô khá ngạc nhiên, anh đang rối rắm cái gì vậy?
Ôn Noãn không để ý đến anh.
Cô mặc áo choàng tắm xuống giường, định vào phòng tắm bôi thuốc mỡ.
Hoắc Minh cản lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia dục vọng: “Cứ bôi ở đây đi, tôi giúp em.”
Tất nhiên Ôn Noãn không chịu.
Mối quan hệ giữa cô và anh không thân mật đến thế.
Nhưng Hoắc Minh lại bế cô trở lại giường, nhất quyết muốn bôi thuốc cho cô, toàn bộ quá trình khiến Ôn Noãn một lời khó nói. Sau khi bôi thuốc xong, cô lấy chăn mền quấn chặt nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Hoắc Minh thu dọn đồ rồi ôm cô từ phía sau.
Ôn Noãn rất mệt mỏi, lười đẩy anh ra.
Khi trời gần sáng, Hoắc Minh có cảm giác nóng rát trong lòng mình…
Đưa tay chạm vào, người Ôn Noãn rất nóng, hẳn cô đã bị sốt.
Dù sao anh có chút hiểu biết, đoán được là do mình gây ra, thế là vỗ nhẹ vào má của Ôn Noãn: “Em bị sốt rồi, để tôi đưa em đến bệnh viện.”
Ôn Noãn bị sốt đến mơ màng.
Cô mở mắt ra, nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, mong manh như một con thú nhỏ đáng thương.
Trái tim của Hoắc Minh đột nhiên thắt lại khó hiểu…
Ôn Noãn nằm trên chiếc gối trắng.
Có lẽ bởi vì bị bệnh nên người cô mềm mại hơn rất nhiều, giọng điệu cũng mềm hơn một chút: “Tôi không muốn đến bệnh viện.”
Bởi đến bệnh viện vì chuyện như vậy, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Hoắc Minh khẽ chạm vào mặt cô, cầm điện thoại trên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài.
“Thư ký Trương, gọi bác sĩ đến đây.”
“Ừ… Phòng 3601 khách sạn XX.”
“Không phải tôi, là Ôn Noãn bị bệnh.”
…
Thư ký Trương ở đầu dây bên kia há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại!
Sao không ở nhà cho tốt, đến khách sạn làm gì?
Luật sư Hoắc chơi thật sự vui!
Thư ký Trương là một người có năng lực làm việc rất tốt, lập tức liên hệ với bác sĩ gia đình đáng tin cậy, cô ấy đích thân dẫn ông ta qua.
Đi đến khách sạn, Hoắc Minh mở cửa phòng.
Bác sĩ còn chưa nói chuyện, Hoắc Minh lập tức nhíu mày: “Tại sao lại là bác sĩ nam?”
Thư ký Trương: Bác sĩ còn phân biệt nam nữ sao?