Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 473

Chương 473

Ôn Noãn không để ý tới cậu ta, cô xin cậu ta một điếu thuốc, đốt xong rồi đặt trên bàn nhìn nó cháy, cô nhìn chằm chằm tàn thuốc cháy đỏ tươi rồi ngẩn người.

Con sói nhỏ biết cô có chuyện.

“Phụ nữ hút thuốc gì chứ?!”

“Có chuyện gì phiền lòng? Nếu không cứ làm với tôi đi, đảm bảo sẽ quên đi mọi lo lắng!”

Ôn Noãn kêu cậu ta i ra ngoài.

Chu Mộ Ngôn vừa phẫn nộ vừa uất ức: “Ông đây đang quan tâm cô đấy! Cô đừng có quá đáng!”

Ôn Noãn bình tĩnh nhìn cậu ta: “Tôi nghe nói tối hôm qua cậu tham gia party đến 3 giờ sáng, sáng nay đến trễ một tiếng, Chu Mộ Ngôn, nếu sau này còn xuất hiện tình trạng này nữa, cậu không cần tới làm!”

Sói nhỏ có hơi chột dạ.

Tối hôm qua cậu ta có đi chơi nhưng cũng không thể trách cậu ta được, từ khi tới thành phố B cậu ta sống thanh tịnh y như một hòa thượng, hơn nữa ngày nào cũng phải đối mặt với người phụ nữ mặt lạnh này, miệng cậu ta đã nhạt đến mức sắp vô vị rồi.

Tối hôm qua chơi một trận, cả người cậu ta tràn đầy sức sống!

Cậu ta kêu rên: “Cũng đâu phải tôi cố tình chạy đi chơi đâu… Cũng chỉ… Cũng chỉ chơi ít thôi mà! Không có gì mới mẻ.”

Ôn Noãn không muốn quan tâm cuộc sống cá nhân của cậu ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.

Buổi tối cô tới nhà hàng Pháp cũng không cho cậu ta đưa đi.

…Ôn Noãn bước xuống xe taxi, Hoắc Minh đã đợi cô ở cửa.

Lối vào nhà hàng khá trang trọng

Anh lại ăn mặc vô cùng nghiêm túc.

Áo sơ mi đen, cà vạt xám đậm, bộ vest ba mảnh thủ công màu đen.

Vai rộng eo thon, dáng người cực kỳ đẹp, chưa kể đến khí chất cao thượng kia, chỉ cần có người đi ngang qua đều sẽ nhìn anh thêm vài lần.

Ôn Noãn cũng không khỏi liếc nhìn anh một cái thật kỹ, sau đó thu tầm mắt lại.

Hoắc Minh đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: “Sao không để Chu Mộ Ngôn đưa tới? Nếu lần sau không tiện, anh tới đón em!”

Ôn Noãn định nói ‘không có lần sau’, nhưng nghĩ lại mình đang có việc cần nhờ, cố gắng nuốt xuống.

Cô cười miễn cưỡng: “Gọi xe cũng được.”

Hoắc Minh không nói tiếp, dẫn cô đi vào.

Cả nhà hàng Pháp đã được anh bao hết, ắt hẳn là vì muốn có một không gian yên tĩnh để nói chuyện, nhưng điều ấy ngược lại khiến Ôn Noãn trở nên áp lực. Lúc cô ngồi xuống gọi cơm nhẹ giọng nói: “Không cần tốn như vậy!”

Hoắc Minh không quan trọng món ăn, tất cả đều do cô quyết định.

Trước bữa ăn anh nhấp một ngụm rượu, khẽ mỉm cười: “Ôn Noãn, chúng ta ở bên nhau như vậy nhưng cũng không có nhiều lần hẹn hò riêng tư giống như bây giờ, nơi này không tồi, sau này chúng ta sẽ đến thường xuyên nhé?”

Ôn Noãn gọi hai phần ăn.

Sau khi cảm ơn người phục vụ, cô nhìn về phía Hoắc Minh, anh đang dựa vào lưng ghế nhìn cô chăm chú.

Bề ngoài của anh thực sự rất đẹp!

Bình Luận (0)
Comment