Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 606

Chương 606

Hoắc Minh nghiêm túc nói: “Không phải Hoắc Tây muốn học đàn sao? Nguyên cây đàn dương cầm này đặt ở chung cư cũng lãng phí, không bằng chuyển qua đây để em có thể dạy con bé vào buổi tối!”

Ôn Noãn tức giận: “Đây là điều quan trọng sao?”

Hoắc Minh đặt Tiểu Hoắc Tây xuống, xoa đầu nhỏ của cô bé để cô bé tự mình chơi.

Sau khi con bé bỏ đi, anh không biết xấu hổ hỏi lại: “Có phải là em nhớ tới chuyện chúng ta từng làm trên đây không?… Hoắc Tây không biết!”

Ôn Noãn lườm anh.

Cô cảm thấy không thể nhượng bộ anh thêm được nữa.

Ôn Noãn lập tức đặt mua một cây đàn dương cầm khác, còn cây đàn này, nên đặt chỗ nào thì đặt chỗ đó!

Làm xong mọi thứ, cô mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Nhưng lúc này Tiểu Hoắc Tây lại trèo lên ghế đàn dương cầm, ngồi thẳng lưng, bắt đầu đánh đàn…

Ôn Noãn:…

Hoắc Minh cười rất dịu dàng, anh đến bên tai cô: “Vài ngày trước, anh mang con bé qua nhà bên kia, con bé đã đánh rồi! Sao vậy… Xấu hổ sao?”

Ôn Noãn biết anh cố ý.

Cô không tiếp tục chủ đề này, ngồi bên cạnh Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng dạy cô bé.

Tiểu Hoắc Tây có năng khiếu vô cùng tốt, học rất ra dáng!

Ôn Noãn xoa cái đầu nhỏ của cô bé, tạm thời tha thứ cho bố của Tiểu Hoắc Tây.

Buổi tối, cô dỗ Tiểu Hoắc Tây xong, không khỏi nghĩ đến một chuyện.

Hoắc Minh Châu!

Ôn Noãn nhẹ nhàng bước ra ngoài, đến phòng khách gọi điện thoại: “Cậu ơi, con có chuyện muốn nhờ cậu giúp!”

Đêm dài.

Lục Khiêm đang sống ở thành phố C, vừa xã giao xong, uống rượu say xỉn dựa vào ghế sô pha.

Người giúp việc mang trà giải rượu lên.

Ông ấy quơ tay ý bảo không cần, người giúp việc biết điều lui xuống.

Giọng Lục Khiêm ôn hoà: “Làm sao vậy? Tên khốn kia lại bắt nạt con sao?”

Ôn Noãn lắc đầu: “Không phải ạ! Con có chuyện muốn nhờ cậu giúp… Dạ, là Minh Châu! Con nghe Hoắc Minh nói cô ấy bỏ nhà đi hai năm chưa về, muốn nhờ cậu giúp con để ý cô ấy một chút.”

Cô vừa nói xong, Lục Khiêm nhẹ nhàng ngồi dậy.

Ông ấy cởi bỏ hai nút áo sơ mi, giọng về đêm rất dịu dàng: “Cô ấy đi hai năm không về nhà sao?”

Ôn Noãn khẽ dạ.

Lục Khiêm yên lặng, bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề, hồi lâu sau, Lục Khiêm trầm giọng nói: “Vừa hay ngày mai cậu đi công tác ở thành phố B, đến thăm Tiểu Hoắc Tây một chút!”

Ôn Noãn: Trùng hợp như vậy sao?

Lục Khiêm đã cúp máy, nếu không… ông ấy sẽ mất bình tĩnh!

Bóng đêm đen kịt.

Những chuyện cũ ông ấy đã cố gắng quên đi lại hiện lên trong lòng. Ông ấy nhắm mắt lại, dường như còn có thể nghe thấy giọng nói mềm mại.

[Chú Lục cầu xin chú, đừng tức giận anh cháu.]

[Chú Lục… Tiểu Hoắc Tây sẽ không gặp chuyện gì chứ?]

Bình Luận (0)
Comment