Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 687

Chương 687

Đúng lúc này, Tiểu Hoắc Tây bước ra từ phòng tắm, thân hình nhỏ bé, quả đầu màu nâu.

Ôn Noãn cũng không giận thêm nữa.

Cô lấy khăn tắm lau sạch sẽ cho Hoắc Tây, thay áo ngủ cho cô bé.

Hoắc Minh xuống lầu, lấy sữa bò cho Hoắc Tây.

Đợi đến khi anh lên lầu, thấy Ôn Noãn đã thay đồ ở nhà, như muốn ngủ với Hoắc Tây, anh cười, đưa ly sữa bò cho con gái, sau đó dịu dàng nói: “Đêm nay Hoắc Tây ngủ với bố mẹ!”

Ôn Noãn: …

Tiểu Hoắc Tây đã ôm bình sữa, đu trên người bố, muốn đòi qua.

Miệng Hoắc Minh cười, đỡ mông con gái, ôm cô bé vào trong phòng ngủ chính, đi vài bước còn cố ý quay đầu nhìn Ôn Noãn: “Sao lại không đi?”

Ôn Noãn ở phía sau, lề mề bước đến.

Trong phòng ngủ chính, ngọn đèn mờ nhạt, thật ấm cúng.

Hoắc Minh đặt con gái lên giường, một vết trầy nhỏ, anh cầm bắp chân của cô bé lên kiểm tra vết thương, kết một lớp vảy, anh chỉ nhìn cũng thấy đau lòng, không kìm lòng được hôn nhẹ.

Ôn Noãn chăm chú nhìn anh.

Thật ra anh khác hoàn toàn với Hoắc Minh trước đây, có lẽ anh vẫn thích nói những thứ không biết xấu hổ khi chỉ riêng có bọn họ, vẫn không biết kiềm chế trên giường, nhưng anh chính là người bố tốt.

Ôn Noãn đang suy nghĩ, không hề biết Hoắc Minh đang nhìn qua cô.

Ánh mắt của anh dịu dàng…

Ánh đèn mờ mờ, anh nắm chặt tay cô vòng qua Hoắc Tây, thì thầm: “Em không bớt giận sao?”

Ngón tay Ôn Noãn mảnh mai, anh vuốt nhẹ lòng bàn tay.

“Tạm thời không giận nữa.”

“Chuyện đó, anh có thể hẹn Tổng Giám đốc Trương đến nhà làm khách không?”

Ôn Noãn muốn thu lại lời nói mới nãy.

Trong bóng tối, Hoắc Minh thấp giọng cười: “Ôn Noãn, nếu như em còn tức giận, em qua đây giày vò anh đi!”

Ôn Noãn không để ý đến anh, nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ.

Anh thật không biết xấu hổ!

Nhưng đến lúc nửa đêm, Hoắc Minh lặng lẽ xoay người, vài lần liền bắt được cô…

Giọng Ôn Noãn khóc lóc: “Đừng, đến phòng dành cho khách đi, Hoắc Tây sẽ tỉnh mất!”

Hoắc Minh ôm cô, vừa đi vừa hôn.

Đến phòng dành cho khách, Ôn Noãn sớm đã bị anh làm cho tan rã…

Xong chuyện, cô dựa vào đầu vai của anh, mệt mỏi muốn ngủ.

Nhưng cô vẫn nói: “Hoắc Minh, sao suốt ngày anh đều nghĩ đến chuyện này thế!”

Anh vốn dĩ nằm ngửa, lúc này nghiêng người sang, trong ánh sáng mờ ảo anh cẩn thận nhìn mặt mũi cô, nói nhỏ: “Ôn Noãn, anh đã ba mươi ba rồi, em tính thử xem trong 5 năm này chúng ta đã ở chung được mấy lần… Vào thời kỳ đàn ông sung sức nhất, anh đều giao trọn cho em.”

Ôn Noãn vuốt mặt anh: “Là do ai gây ra chứ?”

Bình Luận (0)
Comment