Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 130

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



Cửa vừa mở ra, người đàn ông này vừa thấy tôi thì hơi kinh ngạc, sau đó hỏi tôi: “Xin hỏi là Bạch Tiên Cô đúng không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi gật đầu: “Anh là ai vậy?"

“Tôi tên là Mã Hình Vệ, được người khác giới thiệu tới tìm tiên cô làm việc." Người đàn ông vừa nói vừa giơ tay lên, lúc này tôi mới chú ý thấy trong tay anh ta còn cầm một giỏ hoa quả, trong giỏ chứa đầy những loại trái cây được đóng gói tinh xảo, đè lên một phong bì rất dày: “Tiên Cô trông thật trẻ trung xinh đẹp."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mã Hình Vệ vừa vào nhà đã đưa phong bì khiến tôi hơi luống cuống. Phượng Tổ Thiên không có nhà, tôi nhận phong bì cũng không được tự nhiên, cho nên không giơ tay lấy mà mời người đàn ông này vào nhà. Tôi rót một ly nước cho anh ta, sau đó ngồi xuống đối diện với anh ta, yêu cầu anh ta nói cho tôi nghe xem nhà anh ta đã xảy ra chuyện gì? Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Người đàn ông nói với tôi rằng anh ta là giảng viên đại học, còn chưa kết hôn, chỉ là một người bình thường, không phong kiến cũng không mê tín, chưa từng phạm sai lầm gì, nhưng gần đây, tức là sau khi ăn tết, nhà anh ta cứ bị thiếu thứ gì đó. Ban đầu mà một ít đồ ăn đồ dùng, vấn đề này không lớn, anh ta chỉ cho rằng có ăn trộm vào nhà, cho nên mỗi lần đi ra ngoài, anh ta đều sẽ chú ý cửa chính cửa sổ, nhưng lúc về nhà, trong nhà tự dưng vẫn bị mất đồ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ví dụ như thịt mới mua về bỏ trong tủ lạnh biến mất, cuối cùng phát triển đến lúc nghiêm trọng nhất, trong nhà anh ta nuôi một con chó với hai con mèo, ban đầu là con chó biến mất, sau đó hai con mèo cũng mất tăm, cứ như bốc hơi khỏi thế gian. Cửa sổ vẫn đóng kính, căn nhà đó là do anh ta mua, chỉ có mình anh ta sống ở đó, cả thế giới này chỉ có mình anh ta giữ chìa khóa nhà thôi, nhưng những thứ trong nhà cứ lần lượt biến mất, khiến anh ta bắt đầu sợ hãi. Nhưng dù sao cũng là giảng viên đại học, được giáo dục nhiều năm nên sẽ không dễ dàng tin vào những chuyện ma quái. Điều đã thúc đẩy anh ta tới tìm tôi là vì mấy ngày trước, giường trong nhà anh ta cũng biến mất rồi!

“Hôm đó tôi đi làm về nhà, cảm thấy không khỏe, vốn định lên giường nằm một chút, nhưng không ngờ tôi vừa vào phòng ngủ thì trong phòng của tôi lại trống trơn, cái giường biến mất! Tôi kiểm tra hết mọi ngõ ngách trong nhà, thậm chí là đi xem camera theo dõi ở chỗ bảo vệ mà cũng không phát hiện điều gì, không thấy ai khiêng giường rời khỏi khu nhà chúng tôi. Hơn nữa tôi không rõ tại sao tôi để rất nhiều tiền mặt trong nhà không bị mất trộm, mà lại ăn trộm giường? Tôi nghi ngờ không phải là con người làm, cho nên mới tới tìm tiên cô. Tiên cô có thể xem giúp tôi là thứ gì đang quấy rối không? Bây giờ tôi không dám về nhà, mấy ngày nay toàn ở trọ trong khách sạn." Nói tới đây, Mã Hình Vệ vừa sợ vừa tức, bưng ly nước trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này Liễu Long Đình không có nhà, sao tôi biết nhà Mã Hình Vệ bị sao? Hơn nữa nếu có người chết thì còn dễ, đó là do tà khí, không chết mà bị mất đồ, nếu tôi nói bừa là do ác quỷ gây ra, đến sau này phát hiện là có người làm thì chẳng phải tự bôi nhọ vào danh dự của mình sao? Dù gì tôi đã bỏ học đại học rồi, sau này dự tính kiếm cơm bằng nghề tiên cô này, hiện tại cũng có chút tiếng tăm trong nghề, lỡ tôi tự bôi nhọ mình thì tôi sẽ thất nghiệp mất.

Nhưng bây giờ Liễu Long Đình không có điện thoại, tôi cũng không tiện hỏi anh ấy, cho nên tùy tiện đưa cho Mã Hình Vệ mấy lá bùa tôi vẽ chơi lúc rảnh rỗi, nói với anh ta là cứ mang bùa này về đi, bây giờ tiên gia của tôi đi vắng rồi, tôi không tiện phán đoán. Chờ tiên gia trở lại, lúc đó tôi sẽ cùng tiên gia tới nhà anh ta xem thử là do con người làm hay là có ma quỷ quấy phá. Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mã Hình Vệ nhanh chóng cảm ơn tôi, cầm mấy lá bùa tôi vẽ bậy nhét vào trong ví tiền như bảo bối, sau đó lại đưa số điện thoại di động cùng địa chỉ nhà các thứ cho tôi, bảo khi nào tôi đến nhà anh ta thì liên lạc với anh ta, anh ta sẽ tới đón chúng tôi.

Tôi vừa dỗ vừa lừa, tiễn Mã Hình Vệ rời khỏi nhà mình. Chẳng qua tôi không nhận quà của anh ta. Dù gì tôi cũng không mặt dày bằng Phượng Tổ Thiên, chuyện còn chưa hoàn thành mà đã bàn về giá cả, lỡ không có gì hết mà tôi còn thu tiền thì tôi sẽ rất xấu hổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi tiễn bước Mã Hình Vệ, tôi nằm trên sofa, thầm nghĩ rốt cuộc khi nào Liễu Long Đình mới về nhà? Anh ấy cũng thật là, nếu đã dự tính làm tiên gia ở trần gian, lại xác định quan hệ với chúng tôi thì sao lại không mua một cái di động? Làm cho tôi có chút việc nhỏ cũng không tiện tìm anh ấy.

Suốt buổi sáng, tôi ở nhà ranh rỗi xem TV chơi di động, còn mở lịch sử cuộc gọi của Anh Cô hồi sáng ra xem. Thời gian trò chuyện lần đầu là mười giây, lần thứ hai thì tới hai phút. Hai phút rất dài, tôi rất tò mò trong hai phút này, Anh Cô đã nói gì với Liễu Long Đình?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sắp tới trưa, Liễu Long Đình mang về đồ ăn đồ dùng, vừa bỏ vào tủ lạnh vừa quay sang kêu tôi đoán xem anh ấy mua gì cho tôi?

Từ khi Phượng Tố Thiên làm Thần Thành Hoàng, Liễu Long Đình cũng dịu dàng với tôi hơn nhiều, không tiếp tục xụ mặt với tôi nữa, cũng không mắng tôi, không nóng ruột như mấy ngày trước. Sự thay đổi của anh ấy khiến tôi cảm thấy có phải Phượng Tổ Thiên rời khỏi tôi, đi làm Thần Thành Hoàng đều là do anh ấy lên kế hoạch không? Hoặc là dù anh ấy không lên kế hoạch thì chắc chắn cũng sớm biết chuyện này rồi, nhưng không nói với tôi mà thuận theo tự nhiên để chuyện này xảy ra. Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Suy nghĩ của tôi không phải là vô căn cứ. Tôi còn nhớ lúc trước Liễu Long Đình hỏi tôi có tình cảm gì với Phượng Tố Thiên, đang yên đang lành anh ấy lại hỏi tôi chuyện này để làm gì? Hơn nữa tâm tư của anh ấy vẫn rất sâu, cho dù tôi đi theo anh ấy bao lâu này thì vẫn không thể đoán được một phần mười của anh ấy. Anh ấy quá khó hiểu, đôi khí chính tôi cũng nghi ngờ mình thích anh ấy ở chỗ nào. Nhiều mưu mô, đôi khi còn không tốt với tôi, tại sao tôi còn yêu anh ấy đến thế?

"Đồ ăn à?" Tôi nằm trên sofa trả lời Liễu Long Đình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thấy tôi lười nhúc nhích, Liễu Long Đình bỏ túi đồ xuống, đi tới bên ghế dựng tôi ngồi dậy, tựa lưng vào sofa, sau đó lấy một chiếc hộp trang sức nhỏ mở ra trước mặt tôi, đó là hai chiếc nhẫn.

Tôi không ngờ Liễu Long Đình ra ngoài còn mua quà cho tôi, lập tức tỉnh táo lại, cầm lấy chiếc nhẫn trong tay Liễu Long Đình, thuận tay lấy cả hai cái ra, đang muốn đeo vào tay thì không ngờ Liễu Long Đình lại đập lên tay tôi, cầm lấy nhẫn rồi kéo tay tôi, đeo vào ngón út cho tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Sao em tham lam vậy? Hai cái nhẫn này là nhẫn cưới, em một cái tôi một cái. Nếu không phải bà nội em ngăn cản thì chúng ta đều đã kết hôn rồi."

Lời nói của Liễu Long Đình khiến tôi nhất thời nghĩ tới tên mập Vương Tứ Quý kia đã là chồng mình. Nghĩ tới trước kia bà nội nghe lời Anh Cô gả tôi cho một kẻ xấu xí như vậy, trong lòng

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


1019662902.jpg
724450389.jpg
Bình Luận (0)
Comment