Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 171

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Gương? Là Hư! Hư đã nương tựa vào Thần Núi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng Liễu Long Đình đi đuổi giết Vu Anh, sao lại gặp phải Thần Núi? Hơn nữa Liễu Long Đình còn bị Hư đánh bại! Tôi nhất thời không tin được, lúc trước ngay cả Thần Núi, trong tình huống không có tôi liên lụy, đánh nhau với Liễu Long Đình thì còn không biết ai thắng ai thua đâu. Mà chỉ có một chiếc gương nho nhỏ của Hư lại hút Liễu Long Đình vào trong gương, tôi cũng thật sự không hiểu được, tại sao Hư đi với ai không tốt, lại càng muốn đi theo Thần Núi đối đầu với chúng tôi. Chẳng lẽ Thần Núi chính là đại thần về sau có thể dẫn dắt anh ta thoát ly tam giới sao?

Lúc này tôi không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ mình với Liễu Liệt Vân nên cứu Liễu Long Đình như thế nào. Tôi thật sự , không ngờ Hư lại có bản lĩnh đến thế! Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Người đàn ông kia trông như thế nào? Lúc trước người từng thấy chưa? Đúng là vô pháp vô thiên, có kẻ lại dám ngang nhiên ức hiếp em ba của ta ngay trong khu vực Đông Bắc này!” Liễu Liệt Vân đang nổi nóng, giọng nói cũng trở nên thôi lỗ, hơn nữa làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, xoay người kêu người hầu lấy quần áo cho mình, còn nhìn vào nhà kêu lên: "Các vị binh mã được nhà họ Liễu cung phụng quanh năm, nhà họ Liễu chúng tôi cung phụng mọi người hết mực, nay em ba của tôi gặp nạn, còn mời các vị tiên gia hiển linh, lấy ra bản lĩnh mạnh nhất, chúng ta cùng đi cứu em ba!”

Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm thấy trong căn nhà trống rỗng này cứ như toàn là người. Có lẽ đã đủ người rồi nên Liễu Liệt Vân chuẩn bị xuất phát, dẫn các tiên gia xuống núi. Tôi vốn định đi theo Liễu Liệt Vân xuống núi, dù sao tôi cũng có trách nhiệm vì thả Hư ra, nhưng lúc trước tôi cũng không biết anh ta sẽ đi tìm Thần Núi, hơn nữa còn có bản lĩnh đến thế.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Chẳng qua khi tôi nói mình cũng muốn xuống núi thì Liễu Liệt Vân lại không cho, bảo tôi cứ ở nhà đi, chuyện bên ngoài đừng quan tâm. Có lẽ lần này họ thực sự gặp gỡ kình địch, dẫn tôi đi sẽ rất phiền toái. Tôi chần chờ, không biết có nên nói cho Liễu Liệt Vân biết tôi đã thả Hư ra hay không. Nói ra thì tôi chính là đầu sỏ gây nên chuyện này, nhưng nếu không nói thì tôi lại lo lắng Liễu Liệt Vân sẽ không biết tình huống của đối thủ, không dễ chiến thắng. Tôi do dự một hồi, khi Liễu Liệt Vân sắp ra ngoài, tôi gọi cô ấy lại nói: “Chị hai, em biết người đàn ông đó, là một kẻ lúc trước làm phản, sau này bị phượng hoàng trấn án ở dưới núi Trường Bạch, tên là Hư, hơn nữa... hơn nữa là do em không cẩn thận thả anh ta ra."

Nói xong, tôi rất khẩn trương, cứ lo lắng sẽ nhận được trách tội thầm oán. Dù sao vào lúc cực đoan như thế này, con người rất dễ dàng đổ hết tội lỗi lên đầu người khác để giải tỏa. Nhưng nghe tôi nói xong, Liễu Liệt Vân cũng không biết Hư là gì. Cô ấy cau mày suy nghĩ một hồi, bảo cô ấy chưa từng nghe nói núi Trường Bạch còn có thứ gọi là Hư. Có điều chuyện này đang khẩn cấp, cô ấy cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, chỉ bảo rằng lần này họ rất nguy hiểm, anh cả đã ra ngoài tạm thời không kịp trở lại, việc chăm nom Kiều Nhi với Long Đằng giao cho tôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Khi Liễu Liệt Vân rời đi, trong lòng tôi rất phiền muộn, cũng rất hối hận. Nếu lúc nãy tôi đồng ý Hư làm tiên gia của mình thì e rằng Liễu Long Đình sẽ không bị đột nhiên tập kích, như bây giờ nói gì cũng đã muộn. Đúng là nhà dột lại gặp mửa suốt đêm. Không ngờ tôi thả Hư ra, chẳng những Phượng Tổ Thiên sắp bị trả thù mà ngay cả Liễu Long Đình cũng liên lụy. Tôi một lần làm hại cả hai người thân cận với mình, cũng không biết kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà kiếp này lại xui xẻo như vậy.

Từ khi Liễu Liệt Vân xuống núi, tôi vẫn ở trong nhà chờ tin tức của Liễu Liệt Vân. Thời gian trôi qua từng ngày, tôi vẫn phải bảo gia tiên trong nhà ra ngoài thăm dò tin tức của Liễu Liệt Vân và Liễu Long Đình, nhưng tiên gia trở về nói không tìm được hành tung của Liễu Liệt Vân, cứ như Liễu Liệt Vân dẫn theo một đám người rời đi rồi biến mất trên thế giới này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tin tức này khiến tôi hoảng hốt. Đến sáng ngày thứ ba, tôi gửi tin nhắn cho Liễu Liệt Vân và Liễu Long Đình, còn chưa nhận được hồi âm nên tôi không ngồi yên được. Kiều Nhi với Long Đằng đã mấy ngày không được gặp Liễu Long Đình và Liễu Liệt Vân nên đều bắt đầu có cảm xúc. Kiều Nhi còn không sao, mỗi ngày ôm đàn cổ chơi đùa, còn Long Đằng thì bắt đầu khóc, vừa khóc vừa kêu muốn chị hai. Dù sao cũng là con nít, từ nhỏ lớn lên bên cạnh Liễu Liệt Vân, thoát ly mấy ngày đương nhiên sẽ buồn bã. Nhưng bây giờ tôi chẳng biết tin tức gì, cũng không có bất cứ phản hồi nào về Liễu Long Đình và Liễu Liệt Vân, bởi vì chuyện này giấu Kiều Nhi với Long Đằng. Nếu nói cho chúng biết anh ba của chúng bị bắt, chị hai cũng biến mất thì chắc chắn chúng sẽ làm ra chuyện gì đó. Đến cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi quyết định đích thân đi thăm dò xem nguyên nhân là gì, lỡ gặp nguy hiểm thì tôi sẽ đi tìm Thần Sông.

Tôi đặt mua vé máy bay trên mạng trước, dự tính buổi chiều sẽ về nhà. Bởi vì trong nhà không có chủ nhân là Liễu Liệt Vân ở nhà nên tôi cũng không kêu Kiều Nh đưa mình xuống núi, chỉ kêu mấy tiên gia trong nhà đi cùng tôi, kêu Kiều Nhi chăm sóc cho Long Đằng, ở nhà chờ chúng tôi về. Kiều Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy chúng tôi đều đi thì cũng muốn đi theo. Nhưng sau khi tôi khuyên nhủ mấy câu, con bé cũng nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Mặc dù tôi là thai phụ, nhưng còn chưa yếu ớt đến mức cái gì cũng sợ. Mấy tiên gia bảo vệ tôi xuống núi, trên đường đi cũng bình yên vô sự. Có điều khi đi đến giữa sườn núi, tôi bỗng nghe thấy tiếng chim vỗ cánh, giống như có thứ gì đó sắp tới.

“Tiểu nương tử, vội vã lên đường như thế là muốn đi đâu?" Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, giọng nam mang theo ý cười vang lên. Tôi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Thần Núi dang tay bay xuống từ cây cổ thụ trước mặt tôi. Hơn nữa không chỉ mình Thần Núi mà ngay cả Hư hồi sáng tôi thả ra cũng tới!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lúc này Hư đi theo Thần Núi, hơi khom lưng với anh ta, không nói một câu nào. Tôi chỉ cần nghĩ tới chuyện anh ta hợp tác với Thần Núi làm hại Liễu Long Đình thì lại nổi nóng, không thể bình tĩnh nổi, tức giận mắng Hư, tại sao anh ta lại cấu kết với Thần Núi làm hại Liễu Long Đình? Anh ta thích Kiều Nhi cơ mà, Liễu Long Đình chính là anh ba của Kiều Nhi!

Nghe vậy, Hư nhếch môi cười, thờ ơ nói: “Kiều Nhi là Kiều Nhi, Liễu Long Đình là Liễu Long Đình!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Anh không sợ tôi nói hết cho Kiều Nhi biết hả? Nói với Kiều Nhi anh làm hại anh ba của con bé!"

Hư không trả lời tôi, ngược lại là Thần Núi tới gần tôi, nói: "Cô thật không biết điều, tôi ăn diện chỉnh chu tới gặp cô mà cô chỉ lo quan tâm tới Liễu Long Đình!" Mời đọc truyện trên truyen88.vip

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nghe vậy, tôi mới phản ứng lại đây, nhìn Thần Núi, hôm nay Thần Núi ăn mặc hoa lệ hơn nhiều, tóc dài áo tím, huyền bào bằng gấm màu xanh thẫm khoác lên mình, vóc dáng cao lớn, gương mặt cũng như được trang điểm tỉ mỉ, lông mày sắc bén, đuôi mắt hẹp dài, tràn đầy khí thế.

“Thôi đi, anh tới gặp tôi chẳng phải là để giết tôi sao?" Tôi vạch trần anh ta. Vào thời điểm này tôi gặp Thần Núi, anh ta muốn giết tôi thì tôi không thoát được.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thấy tôi tức giận với họ, Thần Núi lập tức cười: "Cô nói sai rồi, nhưng cũng nói đúng. Tôi tới tìm cô là vì ngày mai tôi sẽ xử quyết Liễu Long Đình, tôi muốn cô tận mắt chứng kiến cậu ta chết, sau đó tôi lại giết cô. Còn chuyện tôi có thả Liễu Liệt Vân hay không thì phải xem anh cả nhà họ Liễu có thành ý thế nào.”

Liễu Liệt Vân cũng bị Thần Núi bắt ư? Chẳng trách mấy ngày nay tôi không có chút tin tức nào về Liễu Liệt Vân. Nhà họ Liễu ở Đông Bắc cũng coi như bá chủ, Thần Núi lại chẳng tốn công đã bắt hai người của nhà họ Liễu. Thực lực đột nhiên tăng vọt của anh ta khiến tôi sợ hãi tuyệt vọng, mà hết thảy đều chỉ vì Hư gia nhập vào phe anh ta!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi không biết kiếp trước Hư là thần thánh phương nào. Nhưng sau khi Thần Núi nói xong, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hư, Hư lập tức lấy gương ra. Thần Núi cũng nắm tay tôi, một tia sáng chiếu ra từ chiếc gương, Thần Núi cũng lôi tôi từ bên cạnh các tiên gia, thả người nhảy vào trong gương.

Một quầng sáng bao vây quanh người tôi. Tôi ra sức giãy dụa, bị Thần Núi giữ chặt cánh tay, tôi lớn tiếng hỏi anh ta muốn dẫn tôi đi đâu?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Còn đi đâu nữa? Đương nhiên là dẫn cô tới phủ Thần Núi!”
Bình Luận (0)
Comment