*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Không thấy Phượng Tổ Thiên đầu nữa?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Điều này khiến tôi lập tức có chút ngạc nhiên, vội vã từ trên giường nhảy xuống đi giày vào rồi chạy đến, hỏi con thỏ đang ngồi trên mặt đất, hỏi nó thần miếu của Phượng Tổ Thiên bị sập lúc nào?
Con thỏ kia không biến thành hình người mà vẫn nhảy qua nhảy lại trên mặt đất xoay đầu lại nói với tôi: “Tôi hỏi rồi, là chuyện của mấy ngày trước, đêm mấy ngày trước, đột nhiên bị sụp đổ, miếu Thần Hoàng cũng không thấy đâu nữa.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy ngày trước, không phải là lúc tôi gọi điện thoại nói với Phượng Tổ Thiên rằng Hư đã ra ngoài, lẽ nào trong khoảng thời gian tôi gọi điện thoại cho anh ta, Hư đã tìm thấy anh ta rồi sao?
Phượng Tố Thiên khẳng định là đánh không lại Hư, tôi hoảng sợ vội vã nói với Liễu Long Đình: “Long Đình, vậy giờ chúng ta đi tìm Phượng Tố Thiên đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cơm còn chưa ăn, ăn xong cơm thì đi.” Liễn Long Đình nhắc nhở tôi.
Nhưng mà lúc này ăn cơm quan trọng hay là mạng người quan trọng, nếu như Phương Tổ Thiên thật sự đã bị Hư bắt đi thì chắc chắn chẳng còn mạng mà quay về, thế là tôi nói với Liễu Long Đình chúng ta đi trước đi, đợi đến khi tìm ra tung tích của Phượng Tố Thiên rồi ăn cũng không muộn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì Hư có thể ra ngoài có nguyên nhân rất lớn từ phía tôi, tôi không thể vì sự sai sót của chính mình mà hại Phượng Tố Thiên mất mạng. Cho nên cảm xúc của tôi lúc này khá là kích động, cũng không nghĩ tới đi tìm Phượng Tố Thiên sẽ mất bao lâu, nếu như mười ngày không tìm thấy, vậy có phải mười ngày tôi không ăn không uống hay không? Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.vip
Lần này Liễu Long Đình lại không để ý đến thái độ của tôi đối với Phượng Tổ Thiên, chỉ gật đầu với tôi một cái nói được thôi, sau đó đi sắp xếp một số thứ cần thiết để lập tức đi tìm Phượng Tố Thiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi chúng tôi chạy đến trước thần miếu của Phượng Tổ Thiên, chỉ thấy miếu Thành Hoàng của Phượng Tổ Thiên giống hệt như lời con thỏ nói, khắp nơi đều biến thành đống đổ nát. Khi trước đến đây, hương khói ở miếu Thành Hoàng cũng coi như là tương đối thịnh. Ngoại trừ Hư ra tay đánh sập thần miếu này ra, người ở đây hẳn là sẽ không động đến thần miếu. Hơn nữa tôi còn nhìn thấy có mấy công nhân xây dựng bên cạnh miếu Thành Hoàng. Mấy công nhân này nói với tôi đêm mấy hôm trước đột nhiên nổi lên một trận gió rất lớn, sấm sét vang dôi, trực tiếp đánh xuống hủy hoại toàn bộ miếu Thành Hoàng, bây giờ bọn họ đang dự tính xây lại miếu này.
Nghe thấy bọn họ nói vậy, tôi cũng có chút yên tâm. Liễu Long Đình từng nghe tôi nói về chuyện của Hư, biết được tôi hoài nghi bây giờ Phượng Tổ Thiên có lẽ đã bị Hư hại, thế là anh bước vài bước về phía miếu Thành Hoàng, cầm một nắm đất chết dưới mặt đất lên, để trong lòng bàn tay bóp nhẹ một cái, sau đó nói với tôi: “Có khả năng miếu Thành Hoàng này không phải bị Hư đạp đổ, có lẽ là một loại động vật nào đó, hơn nữa ở đây cũng không có hơi thở chết chóc của Thần Hoàng”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nói như vậy, Phượng Tố Thiên còn chưa chết?”
Khi giọng nói của tôi vừa vang lên, một trận gió cát đột nhiên cuốn tới từ khoảng không phía sau lưng tôi, tôi quay đầu nhìn về phía sau mình một cái, chỉ thấy một con chim cực lớn có vẻ ngoài vô cùng quái dị, nhìn giống như bộ não, lông vũ cả người mang màu đỏ với xanh, thân mình tròn vo chắc nịch mà hai cánh lại rất lớn. Hai cánh của nó vẫy phình phịch khiến vô số cát bụi cùng gió lớn cuộn lên, sau đó nó trực tiếp bay thẳng xuống từ trên không trung!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có lẽ mấy công nhân xây dựng không nhìn thấy con quái điều này, đều cho rằng sắp có mưa lớn rồi nên vội vã thu dọn lại đồ đạc để về nhà, bọn họ còn tốt bụng đề nghị chúng tôi cùng đi, nói rằng ở quanh đây không có nơi nào có thể tránh mưa cả.
Bởi vì gió cát con chim này tạo ra thực sự quá mức lợi hại, gió lớn thổi mạnh đến mức tóc tại quần áo của tôi đều bay loạn hết lên, mà Liễu Long Đình nhìn bộ dạng này của tôi liền cởi áo ngoài trên người ra trùm lên đầu tôi, sau đó ôm lấy tôi đi về phía cây cổ thụ phía sau để tránh gió cát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ tôi có thể nhìn rõ mồn một con chim khổng lồ này. Con chim này giống như đang bị thứ gì đó kìm chế đại khái có mười cái đầu chim, không ngừng mãnh liệt gầm loạn trên không trung, phát ra từng trận âm thanh thảm thiết chói tai, âm thanh này lần lượt phát ra từ mười cái đầu chim, quả thật giống hệt như bộ phim “Đại thảm họa”, kinh hãi đến mức tại tôi cũng sắp điếc luôn rồi.
Tôi không biết lai lịch của con chim này là gì, cũng không biết nó xấu hay là tốt, thế là quay sang hỏi Liễu Long Đình. Liễu Long Đình lại nhìn chằm chằm con chim, không nói chuyện với tôi, chỉ là thấy ánh mắt không có bất cứ tia hoảng loạn nào của anh, trái tim của tôi cũng bình ổn lại theo. Khi con chim lớn này từ không trung bay xuống mặt đất, cả thân chim nghiêng về phía trước một cái, một chiếc động lớn được mở ra từ trong bụng nó, một luồng ánh sáng rực rỡ sắc màu đột nhiên chiếu rọi ra từ trong bụng của nó, tiếp theo, tôi nhìn thấy Phượng Tổ Thiên bước ra từ trong ánh sáng hoa lệ đó, trong tay còn kéo một dây xích sắt màu đen đang trói chặt con chim lớn này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có lẽ Phượng Tổ Thiên cũng không ngờ là tôi sẽ ở đây, anh ta vừa đi ra lập tức dùng lực lôi con chim lớn này đến khoảng đất trống ở bên cạnh, mà con chim lớn này nhìn có vẻ rất không phục, một mực không chịu theo ý của Phượng Tổ Thiên, không đi chính là không đi, hơn nữa mấy cái đầu của nó còn nhìn về phía tôi, sau đó ánh mắt đột nhiên cứ chằm chằm nhìn vào tôi!
Khi mấy cái đầu chim còn đang nhìn tôi chằm chằm, trong lòng tôi giống như bị trộm đi cái gì đó, sau đó con chim lớn này bắt đầu nói chuyện: “Con phượng hoàng đui mù kia, người trong lòng mày đến tìm mày rồi này”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thời gian mà người trong lòng tao với tao ước hẹn còn chưa đến, mày tiết kiệm chút sức lực đi, mày chạy không thoát đâu.”
Phượng Tố Thiên không hề tin lời của con chim lớn, còn cho rằng con chim đang nói dối anh ta để chạy trốn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đột nhiên trong phút chốc, tôi còn cảm thấy Phượng Tổ Thiên có chút đáng yêu, vốn muốn gọi anh ta nhưng con chim lớn kia sau khi xuống mặt đất không ngừng giãy giụa hai cánh khiến gió cát cuộn lên mù mịt, làm tôi đến đứng cũng có chút đứng không vững.
“Nếu như mày không tin thì nhìn về phía sau mày một cái mà xem.” Con chim lớn nói với Phượng Tố Thiên, đồng thời cũng dần dần đình chỉ hành động giãy giụa hai cánh của chính mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà lúc này tôi cũng bám được vào Liễu Long Đình để đứng vững lại được, vội vàng duỗi tay ra vẫy vẫy với Phượng Tổ Thiên, hét lên gọi tên của anh ta!
Phượng Tổ Thiên nghe thấy tiếng hét của tôi, vội vàng quay đầu lại nhìn. Khi anh ta nhìn thấy tôi đang đứng dưới gốc cây vẫy tay với anh ta, vẻ mặt thoáng chốc trở nên rất phấn chấn, ngay đến con chim lớn trong tay cũng chẳng thèm quan tâm, trực tiếp vứt bỏ cái xích sắt trói con chim trong tay đi, cả người bay lên không trung, đôi cánh trong sau lưng anh ta nháy mắt mở ra, mà con chim lớn kia vừa thấy Phượng Tổ Thiên vứt bỏ chiếc xích sắt buộc cổ nó trong tay lập tức quay người, biến mất ngay trước mắt chúng tôi, nhưng Phượng Tổ Thiên cũng không thèm để ý xem con chim đã trốn hay chưa, mà bay thẳng đến trước mặt tôi. Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sao hôm nay cô lại đến đây!” Phượng Tố Thiên cười nhẹ đứng trước mặt tôi, tựa như theo bản năng duỗi tay ra kéo lấy tay của tôi, vui vẻ đưa lên áp vào mặt anh ta.
Liễu Long Đình bây giờ đang đứng ở bên cạnh tôi, để anh nhìn thấy cảnh tượng Phượng Tổ Thiên thân mật với tôi thế này, nói thế nào cũng có chút không tốt, thế là tôi rút bàn tay đang nằm trong tay của Phượng Tổ Thiên của mình ra, nói với anh ta: “Mấy ngày trước tôi gọi điện thoại cho anh, anh đột nhiên ngắt điện thoại, một câu cũng không nói, lúc đó đúng lúc tôi vô ý thả Hư ra ngoài, Hư nói muốn đến tìm anh gây phiền phức. Tôi lo lắng cho anh nên qua đây xem thử, không ngờ miếu của anh lại không còn nữa.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phượng Tổ Thiên nghe tôi nói những lời này xong liền quay người nhìn thần miếu phía sau lưng anh ta một cái, không cho rằng có gì khó khăn mà nói: “Đó là do con chim lớn lúc nãy hại, lúc trước tôi từng giết nó một lần, nó còn ghi hận tôi, bây giờ sống lại rồi liền đến tìm tôi báo thù.”
“Con chim kia, là Cô Hoạch?” Liễu Long Đình nãy giờ chưa nói câu nào bỗng lên tiếng hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng vậy, đó chính là Cô Hoạch điểu, ăn thịt người đó. Chỉ là chúng ta gọi con súc sinh này như gọi xe quỷ, cái thứ đó thật sự rất phiền toái.” Khi Phượng Tố Thiên nói câu này, trong giọng nói lộ ra một chút không vui, chỉ là sau đó lại vội kéo chúng tôi trước tiên ra ngoài tìm chỗ ngồi xuống đã. Miếu Thành Hoàng này bây giờ phải xây lại, có lẽ phải tốn chút thời gian.
Tôi đến đây là để xác nhận Phượng Tổ Thiên không có chuyện gì, bây giờ nhìn thấy anh ta vẫn lành lặn chẳng làm sao cũng yên tâm rồi, vốn nghĩ muốn nói với anh ta để lần sau, nhưng không ngờ Vu Anh lại chủ động nói với Phượng Tổ Thiên: “Được thôi, chúng ta cùng đi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”