Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 340



Lúc làm chuyện này, tôi còn không cho rằng mình làm chuyện gì đáng sợ.

Đám yêu quái này vốn dĩ là hại người trên trần gian nên mới trấn đến Quy Khư, hơn nữa chúng sẽ bị Thuần Vu Phiền lừa tới Liễu Phủ cũng là vì muốn ăn thịt tôi nên mới trúng kế.

Ác yêu như thế thì dù ở thế gian, bị giết chết cũng là trừ hại giúp dân.

Nhưng khi tới Quy Khư, chúng lại thành kẻ được bảo vệ, giết chúng còn phải đền mạng.

Lúc này Liễu Long Đình nghiêm túc cảnh cáo tôi, chẳng lẽ anh ta nghi ngờ đám cương thi mất tích là do tôi giết? Không thì mỗi ngày tôi ở nhà, không có cơ hội ra ngoài, anh ta nói như thế với tôi làm gì?
Mặc dù đảm cương thi đó đúng là do tôi giết, nhưng tôi không thể thừa nhận với Liễu Long Đình, thế là tôi gỡ tay Liễu Long Đình ra, giả vờ như không quan tâm, nói với anh ta rằng chết thì chết, dù sao không liên quan tới tối.

Thấy giọng nói của tôi thờ ơ, Liễu Long Đình lập tức nhéo má tôi, lại nói: “Em ơi là em, bây giờ chúng ta mới tới đây không lâu đã xảy ra chuyện, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ chúng ta đầu tiên.

Mặc dù đánh bại họ không phải là chuyện khó, nhưng nếu ra tay thì sẽ chẳng có ích gì đối với chúng ta.

Cho nên mấy ngày nay chúng ta phải kín tiếng một chút, tốt nhất là đừng để họ nghi ngờ chúng ta."

"Vậy nếu nghi ngờ chúng ta, một mực khẳng định đảm cương thi đó bị chúng ta giết thì chúng ta sẽ chịu phạt à?” Tôi hỏi Liễu Long Đình, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Nếu thật sự nghi ngờ tôi thì tôi nên làm sao bây giờ? Ai biết đám quỷ hút máu kia chết, tin tức lại lan truyền nhanh đến thế.

"Đương nhiên rồi.

Giết người đền mạng.

Quy Khư này có rất nhiều yêu tà, nhưng chúng ta là người từ ngoài đến, đương nhiên sẽ bị giết chết.

Thấy tôi kinh hãi, Liễu Long Đình
mỉm cười, nụ cười này nhất thời khiến
tôi không phân biệt được anh ta nói
thật hay giả, cho nên tôi bắt đầu tỉnh
toán, nếu thật sự bị tìm tới nơi thì tôi
nên làm sao đây? Thấy tôi không ăn
bánh, ngâm mình trong bồn nước
ngần người, Liễu Long Đình nghiêng
đầu, ái muội hôn lên môi tôi, hỏi tôi
sao vậy? Sao lại trông mất hồn mất
vía như thế?
“Tôi mất hồn mất vía hồi nào? Tôi chỉ lo lắng mấy con cương thì hại người đó có khi nào sẽ tới hại tôi không?” Tôi nói bậy bạ.

Liễu Long Đình vẫn nghiêng đầu kề sát mặt tôi, rũ mi mắt nhìn tôi, hơi thở đều phả lên mặt tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Liễu Long Đình, trong lòng hơi chật da.

Anh ta hôn lên môi tôi, sau đó hơi tách ra một chút, chỉ cần tôi chu môi lên thì đều có thể hôn lên môi anh ta.

“Đúng thế, không thì sao nữa?" Tôi mạnh miệng trả lời Liễu Long Đình.

Tôi còn tưởng tới một vùng đất có thể cung cấp tinh khí cho mình, không ngờ thiên hạ này không có bữa trưa nào là miễn phí.

Tôi không vui nên quay đầu đi muốn rời xa Liễu Long Đình.


Nhưng khi tôi vừa nhúc nhích thì Liễu Long Đình lại ôm lưng tôi, đè lên người tôi, ngón tay cũng mò xuống dưới eo, chạm vào nơi mềm mại dưới bụng.

Liễu Long Đình hôn tôi rất ác, làm bánh ngọt trên tay tôi rơi trên sàn nhà.

Tôi nhất thời bị anh ta hôn không nói nên lời, cho rằng anh ta sẽ chơi trò uyên ương hi thủy ngay trong nhà tắm với mình, nhưng đến cuối cùng, Liễu Long Đình lại dời tay từ bên dưới xoa mặt tôi, nói: “Hôm nay tôi tha cho em, tắm xong chúng ta cùng nhau nấu cơm.

Buổi tối, chúng tôi ăn ngó sen dinh trên chân tôi lúc Liễu Long Đình vớt tôi ra từ hồ sen.

Liễu Long Đình không ăn cơm, vẫn gắp đồ ăn cho tôi, còn canh cánh trong lòng chuyện ban ngày.

Thấy Liễu Long Đình lại hờn dỗi, tôi cũng khó mà nói gì.

Nhưng mấy ngày nay Liễu Long Đình vẫn sẽ ở nhà, Thuần Vu Phiên cũng không có tin tức gì, tôi đều lo lắng có phải Thuần Vu Phiền xảy ra vấn đề gì hay không.

Liễu Long Đình ở nhà, tôi cũng chẳng có gì để chơi, rảnh rỗi sinh nông nổi xem anh ta tu luyện tâm pháp các thứ.

Tôi nhớ trước kia, khi Hoàng Tam Nương còn chưa đi theo Liễu Long Đình, còn là một con chồn giả, sau khi đi theo Liễu Long Đình, được đọc tâm pháp của nhà họ Liễu thì phép thuật càng ngày càng mạnh hơn, cũng biến mình trở nên trẻ trung hơn.

Trước kia tôi cho rằng phép thuật chỉ là có bao nhiêu tinh khí đối phó với kẻ địch, nhưng phối hợp với tâm pháp thì tôi sẽ vận dụng tinh khí của mình càng tự nhiên hơn.

Liễu Long Đình biết tôi nhàm chán, cũng không biết tôi đang nhìn lên tâm pháp của anh ta, thấy tôi cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình thì nhất thời kêu tôi đừng lắc lư nữa, chờ anh ta đi thay quần áo mua mấy cuốn sách về cho tôi đọc, cho tôi khỏi cần rảnh rỗi mỗi ngày như thế.

Trừ lúc đi học phải đọc sách, những lúc khác tôi thật sự không có hứng thú gì với sách vở.

Chẳng qua Liễu Long Đình nói muốn ra ngoài, anh ta đi thì trong phủ chính là thiên hạ của tôi, tôi cũng tiện đi tìm Thuận Vụ Phiền bàn chuyện.

Liễu Long Đình vừa đi, tôi đóng cổng lại đi về phía hồ sen, nhỏ giọng kêu Thuần Vu Phiên mấy tiếng để anh ta mau chóng xuất hiện.

Có lẽ Thuần Vu Phiền vẫn luôn nấp trong hồ sen chờ tôi.

Thấy tôi đi tới thì lập tức hiện chân thân, còn dẫn theo mười mấy con yêu quái hình thù khác nhau.


Thuần Vu Phiền nói chúng tôi mau chóng giải quyết đi, bây giờ bên ngoài canh chừng nghiêm ngặt lắm, cũng không biết là đang nói với tôi hay nói với bầy yêu quái kia.

Thấy một đám yêu ma thò đầu trong hồ sen, tôi không nhịn được nhớ tới lời nói của Liễu Long Đình, trong lòng lại hơi khiếp đảm, không còn dám hút tinh khí của đảm yêu ma này nữa.

Nhưng nếu không hút thì tôi lại không có cách nào tăng cường thực lực, cả đời tôi sẽ bị nhốt ở Quy Khư này.

Dù sao lúc trước cũng giết đảm yêu quái kia rồi, cho dù bị điều tra ra thì tôi cũng không sợ thêm tội.

Cho nên tôi lại hút hết tinh khí của mười mấy con yêu ma do Thuần Vu Phiền dẫn tới, ngay cả chính Thuần Vụ Phiền cũng hút tinh khí còn thira.

Sau khi mấy con yêu ma mà Thuần Vu Phiên mang tới đều bị hút hết tinh khí, tôi bèn hỏi Thuần Vu Phiên có phải bên ngoài đang lan truyền tin tức yêu ma mất tích không? Có phải là đã nghi ngờ nhà họ Liễu không? Tôi cả ngày ở nhà, không đi đâu hết, cho nên chẳng hề biết chuyện xảy ra ở Quy Khư này.

Thuần Vu Phiền cau mày nhìn tôi, nghi hoặc đáp: “Không có chuyện đó đầu, chúng ta làm việc rất bí ẩn, hơn nữa những con yêu ma mà tôi bắt tới cho cô đều là giống loài bị kẻ khác bài xích.

Mặc dù Quy Khư quy định là không được sát sinh, nhưng vẫn có thù oán.

Chúng ta giải quyết đảm yêu quái hại người cho họ, họ cảm ơn chúng ta còn không kịp, làm gì có chuyện để ý tới chúng.

Mà lúc Thuần Vu Phiên nói tới đây thì bỗng có tiếng ồn ào truyền tới từ bên ngoài.

Liễu Long Đình đã ra ngoài, tôi không rõ tự nhiên có người bao vây Liễu Phủ để làm gì, cho nên tôi kêu Thuần Vu Phiên lặn xuống đáy nước trước đi, tôi đi xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Tôi đi ra ngoài cổng, chỉ thấy bên ngoài Liễu Phủ đã bị bao vây chặt như nêm cối, toàn là những con yêu ma cầm đạo hoặc vũ khí chặn bên ngoài.

Bầy yêu ma đó thấy tôi đi ra thì liên tục hò hét: "Mọi người hãy xem! Yêu nữ đi ra rồi! Con yêu nữ giết hại huynh đệ chúng ta đã đi ra! Giết người thì đến mạng! Nếu hôm nay chúng ta không báo thù rửa hận thay huynh đệ đã chết thì chúng ta sẽ hoàn toàn rời khỏi Quy Khu!”
Bọn này rõ ràng đều là yêu ma quỷ quái, thế mà chúng lại kêu tôi là yêu nữ ư? Hơn nữa chỉ có tôi với Thuần Vu Phiền mới biết chuyện tôi hút tinh khí, sao đám người này tới Liễu Phủ không nghi ngờ Liễu Long Đình mà lại nghi ngờ tôi? Vừa rồi Thuần Vu Phiền còn nói với tôi rằng bên ngoài không ai thảo luận về chuyện yêu ma mất tích, nhưng mới đó đã có một bầy yêu ma quỷ quái chặn trước cửa nhà tôi, chẳng lẽ là Thuần Vu Phiền bảo cho chúng? Tôi imgwebtruyen


Bình Luận (0)
Comment