Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 382



Vừa rồi Liễu Long Đình nói anh ta an bài người giúp đỡ tôi, chẳng lẽ là anh em của Thần Núi? Tôi quả thực sự ngây người.

Chẳng lẽ Liễu Long Đình muốn trơ mắt nhìn anh em Thần Núi tàn sát lẫn nhau để đạt được mục đích của mình? Máy tiên gia bảo vệ tôi thấy tiểu quỷ nhập vào người Mãng Ngân Hoa, hơn nữa còn gọi thẳng tên Thần Núi thì lập tức lấy vũ khí ra muốn đối phó với các anh em của Thần Núi.

Họ cũng không sợ mà còn vênh vào diễu võ giương oai với đám tiên gia, nói có gan thì đụng vào họ thử xem? Họ chính là anh em ruột của giáo chủ! “Giáo chủ của chúng ta cao cao tại thượng, sao có khả năng là anh em với bọn tà tủy các người!” Một tiên gia bảo vệ Thần Núi, chống lại mấy tự túy kia.

Nhưng mấy thứ kia lại thao túng gương mặt đã bắt đầu thối rữa của Mãng Ngân Hoa, nở nụ cười dữ tợn: “Tại sao bọn ta lại phải là anh em ruột của cậu ta? Bây giờ cậu ta làm giáo chủ nên muốn quên tình nghĩa huynh đệ hả? Mấy ngày trước cậu ta còn đích thân tới gặp bọn ta.

Năm đó nếu không có sự hy sinh của bọn ta thì làm gì có huy hoàng của cậu ta như ngày nay!” Mặc dù Thần Núi không phải là ai của tôi, nhưng khi mấy thứ này nói Thần Núi bằng những lời vừa thực dụng vừa chanh chua như vậy, tôi cũng hơi tức giận.

Mấy tiên gia trước mặt tôi cũng không rõ là thật hay giả, cho nên đều quay sang nhìn tôi, hỏi tôi nên xử lý đám yêu túy này như thế nào.

“Các ngươi trở về bẩm báo giáo chủ đi, nói chúng ta gặp người nhà của anh ấy trên đường, bảo anh ấy tới đón họ về.”
Tôi ra lệnh cho đám tiên gia.


Đám tiên gia chỉ là được Thần Núi phái tới bảo vệ tối, nghe tôi kêu họ trở về thì hơi lưỡng lự.

Vốn định để lại mấy người cùng tôi, nhưng tôi từ chối, kêu họ mau trở về.

Sau khi đám tiên gia rời đi, tôi bước xuống kiệu đi về phía mấy yêu túy, hỏi họ: “Nguyên thân của Thần Núi là si mị, các anh là huynh đệ cùng tu luyện với anh ấy, nói vậy các anh cũng là si mị?” Si mị thực ra chỉ là danh từ chung, ví dụ như phượng hoàng cũng không phải là tên riêng, mà chỉ là tên của một giống loài.

Chướng khí trong rừng rậm biến thành yêu quái thì đều được gọi chung là si mị.

“Trước kia bọn ta là simị, nhưng hiện tại Vu của chúng ta đã lên làm giáo chủ, cô cũng phải gọi bọn ta là giáo chủ!” Mấy thứ này bắt đầu huênh hoang to mồm, nói tới đây còn cười phá lên, khống chế tay chân vung vẩy khắp nơi.

Đều là si mị, đều tu luyện từ trong rừng rú, còn là anh em ruột, tại sao tính cách của họ với Thần Núi lại như hai thái cực vậy? Tôi không thèm quan tâm tới lời nói của họ, chỉ hỏi: “Chẳng phải các anh bị Thần Núi phong ấn trong kết giới sao? Tại sao lại đi ra? Còn nữa, là Liễu Long Đình phải các anh tới giúp tôi sao?” Tôi thật sự mong họ nói không phải.

Nếu họ nói đúng thì quả thực là quá độc ác.

Luôn mồm nói mình là huynh đệ của Thần Núi, nhưng bây giờ lại nghe lời người khác làm hại huynh đệ của mình.

“Bọn ta đi ra bằng cách nào ư? Đều nhờ ngài với Liễu Long Đình! Cậu ta mở phong ấn kết giới cho bọn ta đi theo ngài ra ngoài, không thì các anh em bọn ta vẫn còn bị Vu khóa trong kết giới, vĩnh viễn không thể xuất hiện trên trần gian.

Liễu Long Đình thả bọn ta ra, đương nhiên bọn ta phải báo đáp cậu ta, cậu ta kêu bọn ta làm gì thì bọn ta đều sẽ cố gắng hoàn thành!” “Vậy các anh biết….”
Tôi không nói hết câu.

Tôi không có khả năng hỏi họ rằng họ có biết mình đang làm hại Thần Núi hay không.

Lý do là vì chúng tôi ai cũng không làm hại anh ta, là Thần Núi lấy đôi mắt của tôi, tôi chỉ lấy lại thứ của mình, anh ta không muốn trả cho tôi thì tôi đành phải dùng âm mưu để lấy lại đôi mắt, vốn dĩ không có gì sai, Thần Núi không có đôi mắt của tôi thì cũng sẽ không chết.

Chẳng qua tôi không nói hết câu, mấy con yêu túy như đoán được tôi nói gì, đều cười ầm lên: “Bọn ta biết, nhiệm vụ của bọn ta là kêu Vu trả đôi mắt cho cô, chỉ cần trả lại đôi mắt cho cô thì bọn ta cũng thanh toán xong, sau này mấy huynh đệ bọn ta không còn liên quan tới các cô nữa!” Nghe mấy huynh đệ này ra vẻ chính nghĩa, tôi lập tức nở nụ cười khinh miệt.

.

Truyện Khoa Huyễn

Chờ tôi lấy lại đôi mắt, tôi còn chẳng buồn nhìn chúng lấy một lần.

Không lâu sau đám tiện gia kia đã trở về, đồng thời còn mang theo Thần Núi.

Khi Thần Núi thấy mấy huynh đệ của mình nhập vào xác chết của Mãng Ngân Hoa thì không vui vẻ như tôi nghĩ, ngược lại còn rất khó tin, hỏi họ sao lại tới đây? Nói rồi anh ta quay sang nhìn tôi, đi về phía tôi, vươn tay choàng lên vai tôi, hỏi tôi không có vấn đề gì chứ? Tôi lắc đầu nói không sao.

Mấy huynh đệ vừa rồi còn diễu võ giương oai với đám tiên gia thấy Thần Núi không quan tâm họ trước mà lại hỏi tôi trước, một giọng nói chanh chua chợt vang lên: “Vu đệ ở bên ngoài lâu như thế, đúng là có nữ nhân thì quên mất mấy huynh đệ chúng ta.

Đệ cũng đừng quên nếu không có các huynh đệ chúng ta hy sinh thì bây giờ đệ cũng như chúng ta, vẫn là si mị xấu xí người đầy bùn lầy, chứ không phải ngồi trên vị trí cao như bây giờ.”
Nghe anh em của mình nói vậy, Thần Núi nhìn chung quanh, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói với các huynh đệ là bây giờ chúng ta hồi phủ thôi, anh ta đã mở tiệc trong phủ đón gió tẩy trần cho họ.

Mấy thứ này nghe Thần Núi nói là đã mở tiệc chờ mình thì mới vui vẻ, lắc lư thân thể thối rữa của Mãng Ngân Hoa đi theo chúng tôi về Thần Núi.

Dù gì thần phủ cũng là nơi ở của tiên gia, tôi kêu mấy huynh đệ của Thần Núi có thể rời khỏi người Mãng Ngân Hoa, cùng chúng tôi ngồi kiệu về thần phủ được không? Làm gì cứ phải nhập vào một xác chết.

Tôi cũng chỉ thiện chí nhắc nhở, nhưng lời này lại khiến đám huynh đệ bất mãn, răn dạy tôi rằng kiếp trước thân thể của chúng đã bị tôi đánh, hơn nữa còn bị đốt xác, lại thêm chúng đều là si mị biến thành từ chướng khí, sau khi chết thì hồn vía không thể ra gió, gió thổi qua hồn vía sẽ tan biến, gió núi lớn thế này, không cho chúng nhập vào xác chết chẳng lẽ muốn chúng chết? Nghe mấy huynh đệ này ra vẻ chính nghĩa, tôi lập tức nở nụ cười khinh miệt.

Chờ tôi lấy lại đôi mắt, tôi còn chẳng buồn nhìn chúng lấy một lần.

Không lâu sau đám tiện gia kia đã trở về, đồng thời còn mang theo Thần Núi.

Khi Thần Núi thấy mấy huynh đệ của mình nhập vào xác chết của Mãng Ngân Hoa thì không vui vẻ như tôi nghĩ, ngược lại còn rất khó tin, hỏi họ sao lại tới đây? Nói rồi anh ta quay sang nhìn tôi, đi về phía tôi, vươn tay choàng lên vai tôi, hỏi tôi không có vấn đề gì chứ? Tôi lắc đầu nói không sao.

Mấy huynh đệ vừa rồi còn diễu võ giương oai với đám tiên gia thấy Thần Núi không quan tâm họ trước mà lại hỏi tôi trước, một giọng nói chanh chua chợt vang lên: “Vu đệ ở bên ngoài lâu như thế, đúng là có nữ nhân thì quên mất mấy huynh đệ chúng ta.

Đệ cũng đừng quên nếu không có các huynh đệ chúng ta hy sinh thì bây giờ đệ cũng như chúng ta, vẫn là si mị xấu xí người đầy bùn lầy, chứ không phải ngồi trên vị trí cao như bây giờ.”
Nghe anh em của mình nói vậy, Thần Núi nhìn chung quanh, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói với các huynh đệ là bây giờ chúng ta hồi phủ thôi, anh ta đã mở tiệc trong phủ đón gió tẩy trần cho họ.

Mấy thứ này nghe Thần Núi nói là đã mở tiệc chờ mình thì mới vui vẻ, lắc lư thân thể thối rữa của Mãng Ngân Hoa đi theo chúng tôi về Thần Núi.


Dù gì thần phủ cũng là nơi ở của tiên gia, tôi kêu mấy huynh đệ của Thần Núi có thể rời khỏi người Mãng Ngân Hoa, cùng chúng tôi ngồi kiệu về thần phủ được không? Làm gì cứ phải nhập vào một xác chết.

Tôi cũng chỉ thiện chí nhắc nhở, nhưng lời này lại khiến đám huynh đệ bất mãn, răn dạy tôi rằng kiếp trước thân thể của chúng đã bị tôi đánh, hơn nữa còn bị đốt xác, lại thêm chúng đều là si mị biến thành từ chướng khí, sau khi chết thì hồn vía không thể ra gió, gió thổi qua hồn vía sẽ tan biến, gió núi lớn thế này, không cho chúng nhập vào xác chết chẳng lẽ muốn chúng chết? Tôi vốn chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ mấy thứ này lại bắt đầu so đo với tôi.

Cũng không biết là vì tôi mâu thuẫn tiếp xúc với chúng nên mới muốn cãi lại chúng, khi tôi đang định nói một tràng với chúng thì Thần Núi ngồi bên cạnh bỗng nắm tay tôi, kêu tôi đừng nói nữa, sau đó xin lỗi các huynh đệ, nói kiếp này tôi cũng chỉ là một cô bé, không hiểu biết gì hết, kêu họ đừng bận tâm.

Lần đầu tiên tôi nghe nói hồn vía của yêu quái không thể nhập vào người sống.

Vì thế tôi hơi tò mò, hỏi Thần Núi là tại sao? Yêu quái khác làm được mà, tại sao huynh đệ của anh ta lại không được? Nhập vào người sống thì tốt hơn là nhập vào xác chết chứ.

Thần Núi không trả lời, huynh đệ của Thần Núi cướp trả lời.

Cơn gió thổi qua trên núi thổi mùi xác chết thối rữa bay đến khắp nơi, Thần Núi bèn vươn tay bịt mũi giúp tôi.

“Bởi vì bọn ta là yêu quái hạ đẳng nhất chứ sao.

Yêu quái hạ đẳng nhất thì dù tu luyện lợi hại đến mấy, yêu cốt trong cơ thể cũng vẫn là hạ đẳng nhất, ngay cả nhập vào thân thể người cũng không xứng.

Cô đừng xem lúc này Vu đệ là giáo chủ, nhưng cậu ta cùng chung giống loài với chúng tôi, cô thấy cậu ta từng nhập vào thân thể người khác bao giờ chưa? Kiếp trước cô cũng chê thân phận của Vu nên mới không chấp nhận cậu ta còn gì.”
Khi mấy thứ kia không hề kiêng kỵ nói thẳng những lời này, bàn tay Thần Núi nắm tay tôi đều run lên, bóp chặt rồi lại thả ra.

Hình như anh ta không muốn cho tôi biết thân phận cùng những chuyện kiếp trước của anh ta, nhưng lại không thể chặn họng các huynh đệ, ngay trước mặt người anh ta thích không hề cố kỵ lôi thân phận địa vị mà anh ta vất vả bao nhiêu năm mới đạt được xuống tận bụi bặm.

Tôi cảm thấy các anh em của Thần Núi bị Liễu Long Đình phải tới đây là vì anh ta muốn dùng cách này để hạ gục Thần Núi..


Bình Luận (0)
Comment