Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 417



Nghe thấy Liễu Long Đình nói lời này, tôi lập tức khinh bỉ, nhìn anh ấy bằng nửa con mắt.

Điều này sao có thể chứ? Đừng nói là đời trước, cho dù là kiếp này chỉ số thông minh của Liễu Long Đình quả thật là đáng sợ, tôi mới không thèm tin lời nói dối của anh ấy, nói cái gì mà bị tôi theo đuổi choáng váng rồi.

Thấy tôi không tin, Liễu Long Đình lập tức đưa tay cù tôi, hỏi vặn lại tôi vì sao không tin anh ấy? Anh ấy là người đàn ông của tôi, vì sao tôi không tin lời nói của anh ấy?
Hơn nửa đêm rồi lại còn ở trong rừng, tôi bị anh ấy củ nhật đến bật cười, nhưng lại không dám cười lớn tiếng.

Nửa đêm đột nhiên có tiếng cười phát ra chắc chắn sẽ giống như quỷ kêu, cho nên tôi ra sức đẩy Liễu Long Đình, kêu anh ấy đừng náo loạn nữa.

Có điều lúc này Liễu Long Đình cũng dễ nói chuyện, sau khi tôi bảo anh ấy đừng náo loạn nữa, anh ấy lập tức thật sự không quấy nhiễu tôi nữa.

Bây giờ nhân lúc chúng tôi yên tĩnh trở lại, Liễu Long Đình ôm tôi thật chặt vào trong ngực một lần nữa, không gian xung quanh vắng vẻ bên tai chỉ thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chim kêu ríu rít cách đó không xa.

“Bạch Tô, em sẽ hợp tác với Nữ Hi giết tôi sao?”
Tôi ù ù cạc cạc không hiểu ra sao cả, đột nhiên Liễu Long Đình hỏi tôi câu này, đương nhiên tôi lắc đầu nói với anh ấy sẽ không.

Chuyện lúc trước là chuyện lúc trước, Nữ Hi là Nữ Hi, tôi là tôi, tôi yêu anh ấy còn không kịp nữa mà, sao có thể nỡ giết anh ấy chứ?
“Vậy nếu sau này tôi đánh không thắng được đám người Nữ Hi thì làm thế nào? Sau khi tôi chết rồi, em có gả cho người khác không?”
Tôi cảm thấy lúc này Liễu Long Đình thật giống như một người ba vừa mới có con gái, không ngừng trêu chọc con gái loại vấn đề này loại vấn đề kia.ha n g tr uy en.


c om
Tôi quay đầu nâng khuôn mặt của Liễu Long Đình lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ấy, nói với anh ấy: “Anh không phải là thần Đông Hoàng sao? Anh có bản lĩnh lớn như vậy, làm sao có thể không đánh thắng được Nữ Hi và thần núi chứ.

Nếu ngộ nhỡ anh đánh không thắng bọn họ, không phải vẫn còn có em sao? Anh sẽ không chết, anh chết rồi thì em, em sẽ cùng chết với anh, sẽ không để anh một mình cô đơn rời đi đâu.”
Lời tôi nói cũng sắp khiến cho chính bản thân tôi cảm động muốn khóc rồi.

Sau khi Liễu Long Đình nghe xong những lời tôi nói, anh ấy đưa mắt nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu.

Tôi bị anh ấy nhìn như vậy cũng cảm thấy rất không được tự nhiên, vì thế đang muốn đẩy anh ấy ra kêu anh ấy có thể đừng nhìn như vậy nữa được không.

Nhưng mà, còn không đợi tôi đưa tay đẩy anh ấy, Liễu Long Đình đã ôm lấy mặt của tôi, đặt xuống một nụ hôn lên môi của tôi.

Khi đầu lưỡi của chúng tôi triền miền quấn quýt lấy nhau, toàn bộ nửa thân trên của anh ấy đè lên người tôi, đuôi rắn khẽ động, cả người tôi đều vùi sâu vào trong đuôi rắn của anh ấy.

Lúc này đang ở trên cây đại thụ, cộng thêm cơ thể của Liễu Long Đình không ngừng cựa quậy, dọa tôi sợ đến mức không dám lộn xộn, sợ mình vừa cử động sẽ bị ngã từ trên cành cây này xuống.

Vì thế tôi vội vàng bảo Liễu Long Đình có thể đừng lộn xộn được không, tôi sợ lắm đó.

Liễu Long Đình nhìn tôi không thành thật, dứt khoát dùng cái đuôi cuốn chặt lấy tất cả tay chân của tôi.

Sau đó mấy ngón tay thon dài lôi kéo khuy áo trên quần áo của tôi, gương mặt của anh ấy cũng kề sát vào bên tại của tôi, dịu dàng nói với tôi: “Đừng cử động, em cứ hưởng thụ thật tốt là được.

Nếu em tiếp tục lộn xộn rồi ngã xuống, tôi sẽ không cứu em đâu.”
Mẹ nó, tôi nhìn thoáng qua bên dưới tàng cây một cái, khoảng cách năm sáu mét, Liễu Long Đình thật sự là đồ háo sắc đến liều mạng.

Địa điểm như này mà cũng dám chơi, tôi vốn muốn nói với anh ấy có thể đổi một chỗ khác được không, chúng tôi trở về làm cũng được.

Nhưng lời của tôi còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cánh môi của Liễu Long Đình đã chặn môi của tôi lại rồi, không để cho tôi nói ra một câu.

Sáng sớm chim chóc trong rừng đã đánh thức tôi tỉnh lại, thắt lưng của tôi chua xót kinh khủng.

Liễu Long Đình anh ấy là rắn, bây giờ anh ấy lại biến thành dáng vẻ nửa người nửa rắn, có lẽ ngủ ở trên cây anh ấy lại càng dễ chịu hơn ấy chứ.

Lúc này tôi và anh ấy đang ở hai trạng thái đối lập, tôi mệt gần chết, còn anh ấy thì tinh thần sảng khoái mặt mày hồng hào.

Nhìn thấy dáng vẻ uể oải ủ rũ của tôi, Liễu Long Đình ôm tôi từ trên cây xuống dưới, nói với tôi lần sau anh ấy sẽ tiết chế một chút, sẽ không làm cho tôi mệt mỏi như vậy nữa.

Sau đó lại dỗ dành tôi đủ các kiểu, nói cái gì mà đến nhà rồi sẽ nấu canh bồi bổ cho tôi, lại nói sẽ mua cái này cái kia cho tôi.


Anh ấy như vậy tôi cũng quen rồi, cả người đau nhức chua xót cũng không muốn so đo nhiều lời với anh ấy nữa.

Nói cho cùng tôi vẫn cảm thấy mình nên đi rèn luyện thân thể một chút rồi, nếu không sớm muộn cơ thể này của tôi cũng sẽ bị Liễu Long Đình đục khoét trống rỗng mất.

Chúng tôi theo đi theo đường núi một mạch trở về nhà họ Liễu.

Sáng sớm không khí trong rừng rất trong lành mát mẻ, tâm trạng của tôi và Liễu Long Đình cũng ổn định, có thể chuyện hạnh phúc nhất không có gì hơn chính là có người thương yêu nhất ở bên cạnh, cùng ngắm phong cảnh tươi đẹp nhất trước mặt.

Suốt dọc đường đi tôi đều vui vẻ hát bài ca trở về.

Vốn dĩ trước khi về nhà, tôi còn hơi lo lắng Liễu Liệt Vân nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình qua đêm ở bên ngoài sẽ nói chúng tôi gì đó không.

Nhưng khi chúng tôi vừa đến cửa nhà, lại nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc Tang Hạ!
Chính là Đại Tế Ti ở trong Quy Khư.

Lúc trước cô ta còn từng đến tranh đoạt Liễu Long Đình với tôi, khi đó vẫn là Liễu Long Đình đưa tôi từ trong Quy Khư ra ngoài, bằng không chỉ sợ bây giờ Liễu Long Đình vẫn còn không biết đang ở nơi nào nữa cơ.

Bây giờ Tang Hạ nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình, trong nháy mắt cô ta vội vàng đi về phía tôi và anh ấy, một câu cũng không nói, lập tức quỳ xuống trước mặt Liễu Long Đình.

Lúc này khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ hoảng sợ, giọng nói run rẩy: “Cầu xin bệ hạ giáng tội, thần đã không bảo vệ được nước thánh.

Nữ Hi dẫn theo thần núi tiền nhiệm xông vào Quy Khư, chém giết không biết bao nhiêu con dân của chúng ta, một đường đánh giết đến thần cung.

Bây giờ bọn họ đã đang làm phép tiêu hao nước thánh, nước thánh trong hồ nước thánh đã sắp khô cạn rồi.”
Tin tức này quả thực giống như sấm sét giữa trời quang, mới tối hôm qua Liễu Long Đình cũng không quá lo lắng nước thánh trong Quy Khư sẽ bị thần núi và và Nữ Hi phá hư, bây giờ vừa sáng sớm, Tang Hạ đã trở lại bẩm báo, nói nước thánh đã bị phá hủy.

Nước thánh này chính là mạch máu của Liễu Long Đình, anh ấy có thể vòng đi vòng lại quy luật chết rồi sống lại” hay không, tất cả đều là vì công hiệu của nước thánh này.

“Làm sao cô ta có thể làm được? Bây giờ cô ta chẳng qua chỉ là một hình nộm, hơn nữa kiếp trước pháp lực của cô ta cũng chẳng còn lại bao nhiêu, làm sao có thể giết vào Quy Khư được chứ?”
Liễu Long Đình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tuy rằng anh ấy đã kiềm chế không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì trên mặt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được nét căng thẳng trên gương mặt của anh ấy.

Cho dù là lúc trước Mãng Ngân Hoa và Nữ Hi bàn bạc với nhau hãm hại Liễu Long Đình như thế nào, nhưng Liễu Long Đình và Mãng Ngân Hoa quả thực đã làm hao mòn hấp thu tinh khí pháp lực của Nữ Hi khiến cô ta chẳng còn dư lại bao nhiêu sức lực.

Lần trước thần núi mang theo mấy chục nghìn thiên binh, canh giữ ở ngoài cửa Quy Khư mấy ngày mới phá hủy được kết giới của Quy Khư, trùng trùng điệp điệp giết vào Quy Khư.

Mà bây giờ chỉ dựa vào sức lực của Nữ Hi và thần núi, lại còn ngay trong một đêm, điều này làm sao có thể chứ?
Nhưng mà Tang Hạ có thể không biết lúc trước Nữ Hi đã bị Liễu Long Đình và Mãng Ngân Hoa làm tiêu hao đến không còn lại bao nhiêu tinh khí, dù sao cô ta không ở nhân gian, Liễu Long Đình đến đây mấy nghìn năm cũng chỉ có lần trước mới cùng tôi trở về một lần.


Vì thế cô ta không có bất kỳ câu trả lời nào giải thích với Liễu Long Đình, chỉ nói: “Năng lực của Nữ Hi rất mạnh, thần núi tiền nhiệm cũng không biết lấy ở đâu được sức mạnh rất lớn, hai người đó bắt tay với nhau, khiến cho những yêu quái trong Quy Khư đều an cư lạc nghiệp mấy nghìn năm chưa từng tham gia chiến tranh, bây giờ bị hai người bọn họ đánh vào, trong nháy mắt liền giống như rải cát, tất cả đều tan tác hết rồi.

Cầu xin bệ hạ sớm đi theo tôi trở về, nhân lúc nước phép còn chưa bị phá hủy, còn có thể cứu vãn được.

Bệ hạ, không thể để nước thánh cứ như vậy mà không còn được.”
Nước thánh bị hủy, đây vốn nên là điều Liễu Long Đình lo lắng, nhưng khi Liễu Long Đình nghe Tang Hạ hoang mang rối loạn nói xong những lời này, đột nhiên vẻ mặt anh ấy bình tĩnh trở lại.

Lúc này Tạng Hạ đang quỳ ở trước mặt anh ấy, anh ấy tiến lên một hai bước tới chỗ Tang Hạ, bất ngờ làm ra một động tác trêu ghẹo phụ nữ.

Đầu ngón tay của anh ấy nắm lấy cằm của Tang Hạ, nâng cả khuôn mặt của cô ta lên, mặt anh ấy cũng ghé sát vào Tang Hạ, nhẹ nhàng thổi một hơi lên mặt của cô ta, giọng điệu hờ hững hỏi cô ta: “Cô nói đều là thật sao?”
Động tác này của Liễu Long Đình nhất thời khiến cho tôi cảm thấy hơi ghen tị.

Lẽ nào anh ấy không biết Tang Hạ có tình cảm với anh ấy à? Trêu chọc Tang Hạ như vậy, chính mình muốn làm miếng thịt mỡ đưa đến tận cửa sao?
“Vô cùng chính xác.

Cầu xin bệ hạ cùng tôi trở về, nước thánh không còn nữa, biển của Quy Khư chúng ta sẽ bị hủy mất.”
Lúc này Tang Hạ nâng mắt nhìn thẳng vào mắt của Liễu Long Đình, câu trả lời đanh thép giòn vang, trong ánh mắt toát ra đều là sự trung thành và tận tâm với Liễu Long Đình.

Cũng không biết có phải tôi nghĩ nhiều hay không, dựa theo đạo lý nói một người bị người trong lòng của mình đùa giỡn không phải là rất e thẹn, sau đó lại bày ra dáng vẻ trung thành sao? Mà thoạt nhìn Tang Hạ lúc này, ngoại trừ lòng trung thành với Liễu Long Đình ra, cơ hồ đã không còn tình cảm gì khác.

Mà sau khi Liễu Long Đình nghe được lời nói của Tang Hạ khóe môi anh ấy hơi nhếch lên, trong nháy mắt anh ấy bật cười một tiếng, sau đó rút tay đặt ở cằm Tang Hạ trở về, thản nhiên nói: “Vậy được, chúng ta trở về Quy Khư”
“Chờ một chút.” Tôi kêu Liễu Long Đình lại.

Liễu Long Đình quay đầu nhìn tôi, nghi ngờ hỏi tôi một câu làm sao vậy.

Tôi lại liếc mắt nhìn Tang Hạ thêm vài lần, nếu như nói bình thường tôi khờ khạo thần kinh thô gì gì đó, đây quả thực là bình thường.

Nhưng thân là phụ nữ, đối với tình địch của mình tôi lại vô cùng mẫn cảm, tôi luôn cảm thấy người đang ở trước mặt chúng tôi đây không phải là Tang Hạ.

“Có khả năng cô ta không phải là Tang Hạ không?” Nếu như đây là Tang Hạ giả, mà cô ta lại dụ dỗ chúng tôi trở về như thế này, vậy thì sau khi Liễu Long Đình trở về nhất định sẽ có một cái bẫy lớn chờ anh ấy rồi..


Bình Luận (0)
Comment