Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 449



**********
Chương 451: Lựa chọn sống hay chết
Khi nhìn thấy Phượng Tố Thiên, tôi nghĩ rằng mình đang mơ hoặc bị ảo giác, bởi vì tôi đã rất lâu rồi không gặp anh ta.

Lúc này nhìn thấy anh ta tươi như hoa, cơ thể dồi dào sinh lực đứng trước mặt tôi thì tôi có chút không tin.

Tôi đang phân vân thì một giọng nói quen thuộc khác từ trên mây vang lên: “Đồ chết tiệt, thấy chủ nhân của mình sắp tới rồi mà còn không mau ra đón, còn đứng ở đấy làm gì nữa? Cẩn thận với Nữ Hi sẽ biến cô thành một con gà nướng trong nhà hàng đấy.”
Giọng nói này là của Thần Sông.

Quả nhiên tôi đoán không sai, khi người đó nói xong thì một mảnh tay áo bay vào mắt tôi như một làn mây trôi, sau đó một khuôn mặt tuyệt đẹp xuất hiện từ đám mây, đó chính là Lạc Thần.

Khi Phượng Tố Thiên nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Thần lộ ra, thì nét mặt tươi tỉnh của anh ta lập tức hiện một tia bất mãn.

Anh ta nghiêng người bay xuống phía tôi và ôm tôi vào lòng sau đó mắng Lạc Thần không khác gì đồ tanh hôi, có gì đáng để khoe đầu chứ.

Nếu lộ nguyên hình thì chưa chắc đã hơn người khác.


Phượng Tố Thiên tranh luận xong với Lạc Thần thì cúi đầu xuống cười với tôi.

Nội tâm tôi không kịp phải ứng, lúc này tôi đã chết đứng ở đây.

Chẳng lẽ là linh hồn của tôi đang xuất hiện trước mặt của Phượng Tố Thiên và Lạc Thần sao?
Trước khi tôi kịp hỏi một câu, Lạc Thần cũng đã bay đến trước mặt tôi, cúi đầu và nói vài lời với tôi: “Nữ Hi của tôi, thai nhi của em đã chết trên thế giới này rồi.

Bây giờ tôi sẽ xuống giúp em giải quyết vấn đề này, để U Quân và Liễu Long Đình nghĩ rằng em không còn lưu luyến gì về thế giới này nữa và linh hồn của em cũng không còn nữa.”
Nói xong, Lạc Thần đứng dậy, sự việc này cần phải xử lý kịp thời, anh ta nói với tôi vài câu sau đó xoay người bay xuống đất, Phượng Tố Thiên cũng ở đây lâu, anh ta bay về phía mặt đất đối diện với Lạc Thần và nói với tôi rằng anh ta sẽ đưa tôi đến thổ địa trước, để cho thổ địa tập hợp linh hồn của tôi vào nhau, nếu không tôi sẽ dễ dàng bị gió thổi bay.

Trên đường xuống mặt đất, Phượng Tố Thiên nhìn con đường phía trước chúng tôi một lúc sau đó nhìn xuống tôi, đôi mắt và đôi môi của anh ta nở một nụ cười rất mãn nguyện, anh ta nói với tôi: “Sau bao lâu cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này rồi.

Từ nay về sau, chúng ta sẽ thể trở lại như trước đây và tất cả chúng ta đều có thể ở bên nhau.”
Anh ta nói lời này là có ý gì? Ngay sau khi tội chết, Phượng Tố Thiên và Lạc Thần đã đến đón tôi.

Chẳng lẽ bọn họ đã đoán trước được tôi sẽ chết ư?
“Anh đã biết hôm nay tôi sẽ chết ư?” Tôi hỏi Phượng Tố Thiên.

Lúc này, giọng nói của tôi không khác trước là mấy, nhưng rõ ràng hơn so với trước đây, sự trong trẻo này khiến giọng nói của tôi tốt hơn rất nhiều, về cơ bản là không giống giọng của con người.

“Đúng vậy, tối hôm qua Nữ Ban đã đến gặp tôi và Lạc Thần.

Cô ấy đã nói với chúng tôi tất cả những chuyện sẽ xảy ra ngày hôm nay.

Để chúng tôi đến đây đón cô.

Từ nay, cô sẽ không phải là Bạch Tô nữa.

Có rất nhiều điều quan trọng hơn chờ chúng ta làm.”
Khi Phượng Tố Thiên nói, tôi tiếp tục nhìn anh ta.

Gió hiện tại đang lớn hơn và tôi có thể nhìn thấy những bóng trắng liên tục khi gió thổi.

Vì vậy Phượng Tố Thiên đã đúng.

Sau một lúc nói chuyện thì anh ta dùng tay áo rộng che tôi thật chặt và bay xuống mặt đất.


Tôi bị ống tay áo to của Phượng Tố Thiên quấn chặt, anh ta kêu tôi hãy nghỉ ngơi đi, vì vậy tôi chìm vào một giấc ngủ say.

Trong bóng tối của giấc ngủ, tôi dường như nghĩ về rất nhiều điều trong quá khứ, trong đó có rất nhiều điều về Liễu Long Đình, kiếp trước anh ấy đã nuôi dưỡng tôi như thế nào, anh ấy kéo tôi phản nghịch thiên đình và Sơn Thần.

Trời ạ, lúc đó anh ấy chỉ là một tên yêu quái hèn mọn không hơn không kém, khi anh ấy lớn lên trông giống hệt anh em của mình, bẩn thỉu và hèn mọn.

Cho dù bọn họ có mặc đẹp đến mấy cũng không che đậy được vẻ ngoài xấu xí và bẩn thỉu trong nội tâm.

Đương nhiên, ngoài bọn họ ra, tôi cũng nhớ tới tất cả những chuyện năm xưa, Ngọc Hoàng đại đế, Thông Thiên giáo chủ, Ngân Hoa giáo chủ và tất cả những người có liên quan đến kiếp trước của tôi.

Tôi chậm rãi nhớ lại mọi thứ trong quá khứ.

Khi tôi xuống đất, Phượng Tố Thiên đã mở tay áo che cho tôi.

Lúc này, chúng tôi đến một nghĩa trang trong thành phố và nghĩa trang này tôi đã từng đến đây, tôi đã giúp Liễu Long Đình hít vào linh khí ở đây để cải thiện pháp lực của chính mình.

Nhưng bây giờ, tôi trở lại đây một lần nữa.

Có phải Phượng Tố Thiên đang muốn chôn cất tôi ở đây sao? Không, tôi vẫn chưa muốn chết.

Tôi bước xuống khỏi tay Phượng Tố Thiên và nhìn thấy một người đang đi về phía chúng tôi, đó là chú Hoàng.

Chú Hoàng trông hơi giống bà, cộng thêm tuổi cũng bằng bà nên khi vừa nhìn thấy chú, tôi lại nghĩ ngay đến bà của mình, trong lòng tôi lại trào lên một tia đau buồn.

Nhưng sau đó tôi quay lại hỏi Phượng Tố Thiên xem anh ta đưa tôi đến gặp chú Hoàng làm gì?
Phượng Tố Thiên chưa kịp trả lời thì chú Hoàng đã cười và nói với tôi: “Bởi vì chú là thổ địa ở thành phố này nên chú sẽ ghi lại những lần sinh, lão, bệnh, tử của mọi người.

Tối hôm qua cháu còn đến gặp chú và bảo chú hãy chiếu cố cho cháu.

Cháu đúng là biết cách giày vò người khác.”
Nghe chú Hoàng nói những lời này thì tôi sửng sốt một hồi, tôi cũng từng là thổ địa.

Thảo nào trước đây tôi vẫn luôn ngờ ngợ một điều gì đó, hoá ra ông ấy cũng là thổ địa.

Nếu ông ấy là thổ địa thì bà nội tôi phải có chức vụ lớn hơn cả thổ địa và là vợ của ông ấy.


Tôi có rất nhiều lời muốn hỏi chú Hoàng, những lời nói đến môi thì tôi lại không biết bắt đầu từ đâu, chú Hoàng đã nhờ Phượng Tố Thiên che chở cho tôi vào nhà và nói rằng Thần Đông Hoàng đã đến rồi.

Phải tranh thủ giấu tôi đi trước khi thời tiết thay đổi, nếu không sẽ bị phát hiện thể xác mới của tôi mọc ra.

Chú Hoàng đưa tôi vào phòng trực, tôi thấy phòng trực của chú đã sắp xếp trận pháp rồi, trận pháp có vẻ phức tạp, xung quanh đầy nến, ở giữa những ngọn nến có một cái bình hoa mai to bằng lòng bàn tay.

Chú Hoàng bảo tôi sau khi niệm mấy câu thần chú thì hãy chui vào cái bình hoa mai này, cái bình này tạm thời là nơi cất giấu tôi, không được để ai phát hiện ra tôi đang trốn bên trong.

Nếu đổi thành trước kia, tôi sẽ không ngu ngốc chui vào cái bình nhỏ này, nhưng hiện tại tôi chết rồi hơn nữa bây giờ tôi chỉ là một vong hồn mà thôi, tôi quay đầu lại nhìn Phượng Tố Thiên thì thấy anh ta gật đầu ra dấu rằng tôi có thể vào trong đó.

Tôi đi về phía bình hoa mai trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng phải chui vào cái bình này, chân tôi đã giẫm lên miệng bình và cả người tôi lập tức biến thành một luồng khói rơi vào trong cái bình ấy.

Khi cả người tôi bị mắc kẹt trong bình hoa mai này, tôi cảm thấy mình như đang sống trong vỏ ốc, an toàn hơn rất nhiều và nó cũng rất ấm, nó khiến tôi rất thoải mái.

Vừa rồi hình như nghe thấy chú Hoàng nói thì tai của tôi có thể dài ra, tôi sợ rằng mình nghe nhầm, tôi đã là linh hồn rồi thì làm sao có thể mọc ra máu thịt mới được? Vì vậy, tôi đã gọi cho chú Hoàng để xem rằng liệu cơ thể tôi có thể dài ra được không?
Nghe tôi nói, chú Hoàng ngay lập tức trả lời tôi: “Cái này còn tuỳ cháu nữa, nếu cháu có chí cầu tiến thì mới có thể trưởng thành.

Cháu đã tu luyện mấy vạn năm rồi, thời gian ấy đã đủ để chống đỡ cho linh hồn cháu phát triển ra một cơ thể mới.”
Chỉ cần tôi muốn sống, tôi có thể phát triển một cơ thể mới.

Mặc dù tôi muốn sống nhưng khi có sự lựa chọn như thế này, tôi lại có một chút do dự.

Cái chết của tôi vốn dĩ đã là một sự giải thoát rồi, nếu được sống lại thì không phải vẫn theo cuộc sống giống như trước đây sao? Tôi muốn trả thù và giết những người đã giết tôi, nhưng sau khi trả thù thì sao, nếu tôi sống chỉ để trả thù thì tôi sống có ích gì chứ?
Chú Hoàng có vẻ không quá lo lắng về việc tôi muốn sống hay muốn chết, sau khi giúp tôi rút lại trận pháp, ông ấy nói với tôi: “Cháu nên nghĩ kĩ lại trước đi.

Hai ngày này cháu cố gắng đừng ra ngoài nhé, có rất nhiều yêu quái trở về vị trí cũ.

Hiện tại trận pháp chưa được hoàn hảo, nếu cháu ra ngoài những con yêu quái đấy nhất định sẽ ăn thịt cháu, cháu nhất định phải cẩn thận.”.


Bình Luận (0)
Comment