Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 460



**********
Chương 462: Yêu cầu của Lạc Thần
Tôi nghĩ đến Thần Núi là nhớ tới cảnh tượng anh ta giết chết bà nội và bố mẹ tôi như thế nào, tôi hận anh ta, hận không thể giết chết anh ta, nhưng mà bây giờ, trong cơ thể tôi chỉ có một chút tinh khí, đối với việc giết anh ta, tôi không thể nóng vội.

Anh ta và Liễu Long Đình cùng nhau hại chết người nhà của tôi, món nợ này, tôi muốn từ từ tính với anh ta.

“Không vội, trước hết chúng ta quan sát xem anh ta tìm Liễu Long Đình là bởi vì chuyện gì.”
Tôi bình tĩnh trả lời, nhưng mà giọng điệu bình tĩnh này của tôi cũng khiến bản thân.


cảm thấy hơi xấu hổ, rốt cuộc thì rất lâu rồi cũng chưa dùng giọng điệu này nói chuyện, hơn nữa bây giờ Cửu Trọng Thiên của tôi cũng đã bị Liễu Long Đình chiếm cứ, mà tôi cũng không hề là Thiên Đế gì của Cửu Trọng Thiên, cho nên sau khi nói xong lời này, tôi lập tức cười với Phượng Tố Thiên và Lạc, gọi bọn họ ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, Phượng Tố Thiên đã đi tìm hiểu tình huống của đáy biển Quy Khư, nói rằng đáy biển Quy Khư bây giờ đã là trung tâm của toàn bộ Quy Khư, hơn nữa cũng là ngục giam dùng để giam giữ những thiên tiên không phục tùng mệnh lệnh từ Liễu Long Đình, nếu chúng tôi muốn đối phó với Liễu Long Đình thì chỉ dựa vào lực lượng của vài người chúng tôi là không được, lực lượng của Liễu Long Đình càng mạnh hơn theo sự mở rộng của Quy Khư, bá tánh trong nhân gian lại bị yêu quái tùy tiện cắn nuốt, chúng tôi cần phải cứu những vị thần trên trời bị nhốt lại đó ra trước, nếu không người còn sống sót càng ngày càng ít thì tín ngưỡng với thần linh cũng càng ngày càng ít, đến lúc đó căn bản không đợi lực lượng của chúng tôi lớn mạnh, thì đã có rất nhiều thần linh bởi vì tín ngưỡng đã biến mất mà mất đi pháp lực, khi đó chúng tôi sẽ thật sự không còn sức lực để xoay chuyển trời đất.

Suy nghĩ của Phượng Tố Thiên không phải tôi không biết, chẳng qua chuyện này có biết cũng vô dụng, Liễu Long Đình là sống không phải chết, anh ta không có khả năng tùy ý để tôi sắp xếp hay nghe lệnh tôi, hiện giờ chỉ có tìm mọi cách đạt được sự tín nhiệm và sự yêu quý của anh ta thì chuyện về sau mới dễ làm.

Thấy Phượng Tố Thiên nói nhiều với tôi như vậy, Lạc cho rằng Phượng Tố Thiên lại gây áp lực cho tôi, nói với Phượng Tố Thiên là ngày thường thì không thấy được anh ta lo lắng như vậy, sau khi đi Quy Như một chuyến rồi trở về lại lo lắng như thế, chẳng lẽ những thần tiên bị nhốt lại trong Quy Khư kia còn quan trọng hơn so với tôi?
Lời này khiến cho Phượng Tố Thiên không vui, bây giờ anh ta biến thành vẻ ngoài của một người đàn ông ba mươi tuổi, tính trẻ con hừ một tiếng, nói với Lạc là ai cũng không quan trọng bằng tôi, anh ta theo một người chủ nhân là tôi, chỉ là anh ta cảm thấy anh ta vẫn luôn không có tác dụng gì, vì thế cũng muốn biểu hiện quan tâm đến chuyện của tôi một chút ở trước mặt tôi, miễn cho mỗi lần đều bị Lạc đoạt mất sự nổi bật.

Lạc liếc mắt nhìn tôi một cái, khóe miệng cười nhếch lên, nói với Phượng Tố Thiên: “Vậy là cậu ghen tị à?”
Trước kia Phượng Tố Thiên bị Ngân Hoa mê hoặc, còn từng đối phó với tôi, sở dĩ từ trước anh ta đã không có dính lấy tôi có lẽ cũng là vì nguyên nhân này, cho nên bây giờ Lạc quang minh chính đại hỏi anh ta như vậy, Phượng Tố Thiên lập tức hơi xấu hổ, già mồm nói với Lạc rằng anh ta ghen tị chỗ nào, nói Lạc đừng nói bậy.

Tôi nhìn Lạc và Phượng Tố Thiên lại sắp cãi nhau, nhanh chóng nói bọn họ ăn cơm đi, hai người bọn họ vừa thấy mặt là cãi nhau, tôi nghe cũng sắp phiền luôn rồi.

Chú Hoàng vẫn luôn bừng chén ăn cơm không nói lời nào, nhưng sau khi nghe tôi nói lời này, không khỏi oán giận một câu: “Hai người bọn họ chỉ cãi nhau khi cháu trở về thôi, khi cháu không ở nhà thì bọn họ rất thành thật.”
Nghe được lời này của chú Hoàng khiến cho tôi có chút buồn bực, chẳng lẽ vẫn là tôi khiến cho hai người bọn họ cãi nhau?

Nhưng mà rốt cuộc tôi cũng không phải là chị lớn hiểu biết lòng người gì đó, bọn họ cãi nhau thì cãi đi, không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng tôi là được, ai ở bên nhau mà không có chút nóng nảy nào cơ chứ.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, bởi vì buổi sáng ngày mai còn phải đi học, cho nên tôi cũng không chơi quá khuya, cầm điện thoại lướt Facebook một chút, tắm rửa xong thì nằm trên giường nghỉ ngơi.

Thật ra lời nói vừa rồi của Phượng Tố Thiên trên bàn cơm, tôi cũng rất để ý, thần tiên của Thiên Đình đều là thần của người phàm, bọn họ đều là thần linh dựa vào tín ngưỡng mà tồn tại, nếu thật sự tất cả bá tánh trong nhân gian đều biến thành yêu quái, bọn họ không còn tín ngưỡng thì đến lúc đó bọn họ cũng không khác gì người bình thường.

Việc này nên làm thế nào cho phải đây? Tôi nên làm sao mới có thể cứu được bọn họ, để cho bọn họ có thể bảo tồn thực lực của mình?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, tôi cảm thấy trong chăn có cái gì vừa động đậy, tôi duỗi tay sờ vào trong chăn một cái, sờ được một lọn tóc dài mềm mại.

Lọn tóc dài này khiến tôi kinh ngạc, còn tưởng rằng là thứ quỷ quái gì mà có lá gan lớn như vậy, cũng dám bò đến trên giường của tôi!
Đúng lúc này tôi cũng còn có chút linh khí, đang muốn xốc chăn lên bật đèn nhìn xem rốt cuộc thứ kia là cái gì? Còn không chờ tôi giơ tay lên, đôi tay của thứ kia ôm lấy cả tay và eo tôi lại, một giọng của đàn ông truyền tới: “Là tôi.”
Giọng nói này nghe rất là quen tai, nhưng trong lúc nhất thời tôi không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu rồi, mà lúc này, đèn bàn nhỏ bên cạnh giường sáng lên, chỉ thấy từ trong chăn của tôi chui ra một khuôn mặt xinh đẹp, khuôn mặt này là Lạc.

Thấy người tới là Lạc, tôi thả lỏng trái tim của mình, hỏi anh ta rằng hơn nửa đêm không ngủ được chạy tới chỗ tôi làm cái gì?
Nhưng mà thời điểm tối nói những lời này, tôi nhìn khuôn mặt bây giờ của Lạc, tuấn tú trong sáng, một đôi mắt như chứa men say, mũi thẳng đứng, mày kiếm xếch lên đến gần thái dương, lúc này Lạc lại biến thành dáng vẻ của một người đàn ông, còn bò vào trong trong chăn của tôi!
“Mới vừa rồi ta nằm ở trên giường cảm giác được trời lạnh, bây giờ chưa có máy sưởi, ta sợ em lạnh, nên tới đây giúp em làm ấm cơ thể, quan tâm tôn thượng, là trách nhiệm bắt buộc của các thần chúng ta.”
Khi Lạc nói lời này, cả người anh ta đều đè ở trên người tôi, nhét tay tôi vào trong áo ngủ của anh ta, lúc này đã không còn thứ mềm mại trước ngực anh ta nữa, dưới lòng bàn tay của tôi là cơ ngực rắn chắc của anh ta.


Rất lâu rồi Lạc cũng chưa biến hóa ra dáng vẻ đàn ông của anh ta ở trước mặt tôi, tự dưng bây giờ biến thân, khiến tôi nhất thời không có cách nào tiếp thu được, nhanh chóng đẩy anh ta ra: “Tôi không lạnh, anh mau biến trở về dáng vẻ con gái của anh đi, nếu không tôi thấy không được tự nhiên”
“Là thẹn thùng sao?” Lúc này Lạc rất lớn mật, lúc tôi nói với anh ta lời này, anh ta trực tiếp vươn mấy ngón tay mảnh dài nắm lấy cằm của tôi, hơn nữa toàn bộ cơ thể cũng bò về phía trước mặt tôi, đẩy tôi tựa vào đầu giường, nghiêng đầu, khóe miệng có chút chút đùa giỡn, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.

Thẹn thùng cái đầu anh ta!
Nếu không phải vì dáng vẻ Lạc ngày thường của Lạc là dáng vẻ cô vợ nhỏ duyên dáng mà tôi thích, thì với bộ dạng cậu ấm ăn chơi của anh ta bây giờ, tôi phải đánh anh ta thành đầu heo, nhưng mà giờ cũng khuya quá rồi, phòng của Phượng Tố Thiên và chú Hoàng lại ở đối diện và cách vách phòng tôi, tôi cũng không tiện nói chuyện lớn tiếng với Lạc, vì thế đã đè thấp giọng nói, nói với anh ta: “Hôm nay là cọng dây thần kinh nào của anh bị chập hả, tôi không lạnh, mau trở về ngủ đi.”
Lúc này Lạc không buông tôi, tôi tính tự xuống giường, rốt cuộc thì tư thế anh ta đè tôi kia khiến tôi có chút xấu hổ, nhưng chưa đợi tôi vươn chân từ trong chăn ra, Lạc đã dùng đôi chân rắn chắc của anh ta kẹp chân tôi giữa hai chân anh ta, nhìn tôi rồi nhướng mày lên, một người đàn ông lớn như thế lại kéo cổ của tôi, cả người mềm nhũn như không có xương dựa vào lồng ngực của tôi, nhẹ giọng lại mang theo chút quyến rũ nói với tôi: “Hi Nhi đừng xấu hổ, Phượng Hoàng bé và chú Hoàng đều ngủ rồi, bọn họ không biết chúng ta đang làm gì, ta lớn lên đẹp như vậy, chẳng lẽ em không có chút tâm tư nào với ta hay sao?”
Tôi rất nghi ngờ có phải Lạc uống lộn thuốc hay không, kinh ngạc nhìn anh ta, mà Lạc thấy một lúc lâu tôi cũng chưa trả lời anh ta, nên đã chôn mặt ở trong ngực tôi, ngẩng lên, sau đó nhéo má tôi, nói với tôi rằng: “Là ta tự nguyện đưa lên giường để cho Hi Nhi thực hiện quy tắc ngầm, ta còn hy vọng Hi Nhi thỏa mãn ta, chẳng qua chờ sau khi em trở lại vị trí cũ, em lên làm Thiên Đế thì cũng đừng quên ta, ta muốn em cho ta một cái phong hào ở Cửu Trọng Thiên, để cho tất cả mọi người biết, ta là trai bao của em, nói như vậy, sau này ta có thể làm việc càng tốt hơn cho Hi Nhi.”
Tôi nghe Lạc nói những lời này, bỗng nhiên nhớ tới tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần của đế vương trước kia, nhưng từ trước đến nay tôi không có người đàn ông nào, càng đừng nói là nuôi trai bao gì đó.

“Anh đường đường là Thần Sông lại muốn làm trai bao, anh không nhận ra như vậy là khiến anh uất ức sao?” Tôi hỏi Lạc, chức quan Thần Sông này dành chính ngôn thuận, chưởng quản các con sông trên thế giới, gọi lên cũng rất là vang dội, không làm Thần Sông cho tốt sao lại muốn làm trai bao gì chứ.

“Vì sao sẽ uất ức chứ, làm niềm vui của em chẳng phải càng tốt hơn làm Thần Sông sao? Ta sống nhiều năm như vậy, quản lý nước sông như ta lại lênh đênh khắp nơi, nhưng nước sông còn có nơi quay về, ta lại không có, hiện giờ Hi Nhi cần ta thì ta cũng muốn một cái danh phận, trong lòng mới có thể kiên định làm bất cứ chuyện gì vì em”.


Bình Luận (0)
Comment