Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 462



**********
Chương 464: Ôn cố tri tân
Lúc trước Thần Núi với Liễu Long Đình là kẻ thù không đội trời chung, hiện tại Thần Núi lại tìm tới Liễu Long Đình, chẳng lẽ trong quá trình hợp tác tính toán tôi, giữa hai người bọn họ nảy sinh ra tình bạn tốt?
Chuyện này không phải là không thể.

Thần Núi vội vàng muốn tìm Liễu Long Đình như vậy, nhất định là có chuyện gì muốn nhờ vả Liễu Long Đình, ngược lại tôi càng muốn nhìn xem bọn họ vì chuyện gì mà đi tới với nhau.

Tiếng chuông vào lớp reo lên, tôi vội vàng gọi cho lớp phó học tập lớp tôi, nhờ bạn ấy giúp tôi, sau đó lẻn vào nhà Liễu Long Đình.

Bây giờ tôi đã có chìa khóa nhà của Liễu Long Đình, trước khi bước vào, tôi cũng không gõ cửa nhà Liễu Long Đình, nhưng khi tối tra chìa khóa vào ổ cắm cửa nhà Liễu Long Đình thì từ bên cạnh cửa, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói vọng ra từ trong phòng.


“Anh tiết chế chút đi, ngay cả Thần Núi cũng không đúng rồi, lại muốn Cửu Trùng Thiên Đế làm cái gì?”
Lời này là Liễu Long Đình nói, Liễu Long Đình nói xong lời này thì ngay sau đó là một thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng cất lên: “Có điều kiện gì thì cậu cứ trực tiếp nói đi.”
Đây là lời của Thần Núi, hiện tại tôi nghe thấy giọng điệu của anh ta rồi nhớ lại cách đây không lâu, anh ta đã đối xử tàn bạo với tôi, vấy bẩn cơ thể tôi rồi giết tôi một cách tàn nhẫn, những lời bẩn thỉu mà anh ta đã nói với tôi vào thời điểm đó, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, ngay cả khi tôi đã phát triển ra được một cơ thể mới, nhưng vẫn làm cho tôi hận không thể quay trở về, một lần nữa được tẩy rửa cơ thể mình sạch sẽ từ trong ra ngoài!
Kể đó là giọng của Liễu Long Đình: “Không nghĩ tới tính cách của anh vẫn không có gì thay đổi.”
Thần Núi không nói tiếp, mà tiếp tục vẫn là giọng của Liễu Long Đình: “Cửu Trùng Thiên cũng không phải không thể cho anh, về phần điều kiện, tôi thật sự chỉ còn có một, vốn nghe nói anh nổi tiếng đã ác độc, vậy thì anh đi giúp tôi quản lý những mấy tên thần ở Đáy biển quy khư đó đi, khuyên nhủ bọn họ, tôi mặc kệ là anh giết hay phạt, đều do anh tất, đến cuối cùng, tôi chỉ muốn kết quả, chờ toàn bộ bọn họ chết, hoặc là đồng ý quy thuận tôi, tôi sẽ giao Cửu Trùng Thiên cho anh.”
“Được.” Thần Núi trả lời rõ ràng lưu loát, sau khi trả lời xong, chìa khóa của tôi đã cắm vào lỗ khóa, cắm vào cũng không được mà rút ra cũng không xong, vì vậy tôi chờ đến thời điểm cửa mở, tôi nhanh chóng xoay chìa khóa, mở cửa đi vào, vào lúc này ở phía cửa cũng có một nguồn năng lượng truyền ra, một vài sợi tóc dài mềm mượt bị gió thổi lên bay đến trước mặt tôi, Thần Núi đang đứng ở trước mặt tôi!
Bốn mắt nhìn nhau.

Khi Thần Núi nhìn thấy tôi xuất hiện biểu cảm hoảng loạn trước mặt anh ta, tôi thấy đôi mắt vô thần vốn vô thần của anh ta ngay lập tức mở to, thất thần nhìn tôi mất một lúc, rồi trong nháy mắt, hai hốc mắt ấy đỏ lên, gọi tôi: “Bạch Tô?”
Nói xong, một tay anh nắm lấy cổ tay tối rồi giữ chặt, nắm chặt đến mức cảm giác xương tôi muốn vỡ nát!
“Long Đình!” Tôi vội vàng giả vờ không biết Thần Núi, hét vào trong phòng.

Liễu Long Đình nghe thấy tiếng của tôi liền bước ra khỏi nhà, thấy Thần Núi đang chế trụ lấy tay tôi, bèn kéo tôi vào cửa, nói với Thần Núi: “Cô ấy không phải là Bạch Tô, cô ấy tên là Đồng Hương.”
Thần Núi nghiêng đầu, nhìn Liễu Long Đình giải thích với mình tên tôi là Đổng Hương thì trong mắt lộ ra vẻ không tin, sau đó lại quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi cũng vội vàng giải thích một câu với Thần Núi: “Tôi không phải là Bạch Tô, tôi tên là Đồng Hương”
Sau khi nghe tôi nói, Thần Núi hơi nhìn tôi, thấy tôi thực sự không có hơi thở của Bạch Tô, hơn nữa cả cách ăn mặc rồi hình dáng, cũng trẻ trung hoạt bát thanh xuân hơn Bạch Tô nên sau đó bàn tay của anh ta đang nắm lấy tay tôi dần dần có chút nới lỏng, nhưng vẫn chưa buông ra, chỉ là cứ nhìn vào khuôn mặt của tôi, rồi lại nhìn Liễu Long Đình, vẻ mặt của anh ta buồn bã.

Cuối cùng, chẳng hiểu tại sao anh ta cứ đột nhiên nắm lấy bàn tay của tôi rồi lại đột nhiên buông ra, hỏi Liễu Long Đình, “Cậu không thấy đau khổ trước cái chết của Bạch Tô?”

Liễu Long Đình nhìn thẳng vào mắt của Thần Núi, nở một nụ cười: “Tại sao phải đau khổ? Cô ta vốn đáng chết, còn ngàn vạn người khác có thể thay thế cô ta mà.” Nói đến đây, Liễu Long Đình đưa tay ôm lấy vai tôi, ngược lại hỏi Thần Núi: “Người là anh giết, bây giờ anh lại nói với tôi đau khổ, anh không cảm thấy có chút buồn cười sao?”
Liễu Long Đình đem tất cả nồi ném vào người Thần Núi, mà ánh mắt của Thần Núi, sau khi buông tay tôi ra, cũng không nhìn mặt tôi nữa, nghe Liễu Long Đình nói xong lời này, cũng không nói gì nữa mà xoay người biến mất.

Nhìn hành lang trống trải, Liễu Long Đình ôm tôi rồi đóng cửa lại, hỏi tôi tại sao lại đến đây mà không gọi, vừa rồi còn để cho một con yêu quái làm tôi sợ hãi.

“Vừa rồi là yêu quái sao? Làm sao lại có yêu quái có vẻ ngoài đẹp như vậy?” Tôi ngồi trên sofa với Liễu Long Đình, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Nghe tôi nói Thần Núi trông rất đẹp, trên mặt Liễu Long Đình lập tức bày ra vẻ có chút không hài lòng, anh hỏi tôi: “Trái tim em thay đổi nhanh ghê, vậy anh không đẹp sao?”
Tôi ngay lập tức nắng mặt của Liễu Long Đình, ngồi trên đời của anh, nói với anh, “Tất nhiên anh đẹp rồi, nếu vẻ ngoài của anh không hấp dẫn thì làm sao em có thể vừa ý anh được chứ.”
“Vậy anh so với yêu quái vừa rồi thì ai đẹp trai hơn?”
Thần Núi với Liễu Long Đình, hoàn toàn là hai loại vẻ đẹp khác nhau, vẻ ngoài của Thần Núi thuộc loại đẹp trai theo kiểu anh tuấn, ngũ quan như đao sắc, một đạo điều khắc ra vẻ đẹp, cho dù anh ta ẩn nấp trong một đám người thì với khuôn mặt của anh ta, cũng là học trong bầy gà, một loại vẻ đẹp trầm tĩnh không hề tầm thường chút nào, mà vẻ đẹp của Liễu Long Đình lại là loại tinh xảo không thể kiềm chế được, da thịt trắng nõn, thanh tú đẹp trai, không dính bụi trần.

“Đương nhiên là anh rồi, anh là người đẹp trai nhất mà em từng gặp.” Tôi nói xong lời này nhào vào trong lòng Liễu Long Đình, mà Liễu Long Đình nghe thấy tôi nói lời này, cũng sảng khoái nở nụ cười, nhưng mà sau khi cười xong, anh ấy tựa hồ nhận ra chuyện tôi vừa nghe lén ở bên ngoài, vì thế hỏi tôi: “Vừa rồi lúc ở bên ngoài, em đã nghe thấy cái gì?”
Giọng điệu của Liễu Long Đình nói những lời này, sắc mặt hơi nghiêm túc.

Bây giờ anh ấy đã biết tôi đi nghe lén rồi nhưng cũng không có trực tiếp trở mặt với tôi, tôi cũng chỉ đơn giản là giả vờ không hiểu, khi anh ấy nhắc đến những gì tôi đã nghe thấy, ngay lập tức biểu hiện của tôi là cực kỳ hưng phấn, đi theo Liễu Long Đình nói: “Em vừa nãy có nghe anh nói về Cửu Trùng Thiên với Đáy biển quy khư, Cửu Trùng Thiên là cái gì, Đáy biển quy khư là gì!” Sau khi tôi kích động hỏi những lời này, mới biết mình đã sai rồi, nên mới nhận sai với Liễu Long Đình: “Lúc em chuẩn bị bước vào, em thấy cánh cửa trong phòng không đóng lại, cho nên em mới vô tình nghe thấy, anh sẽ không trách cho em chứ.”
Liễu Long Đình là một người đàn ông, đối phó với anh ấy như đối phó một gã đàn ông xấu để hèn, nên tôi phải dùng tới biểu hiện của một trà xanh để đối phó với anh ấy.

Khi Liễu Long Đình nhìn thấy vẻ mặt oan ức tủi thân của tôi, có lẽ ban đầu muốn trách tôi, nhưng lần này, anh ấy lại vỗ vai tôi rồi nói: “Không sao đâu, nghe thì nghe, Cửu Trùng Thiên này là thiên ngoại chi thiên mà Đáy biển quy khư chính là nhà anh.”
“Vậy tôi có thể đến nhà anh không?” Tôi vội vàng hỏi Liễu Long Đình.


Những vị thần linh này đều bị nhốt dưới Đáy biển quy khư, nếu Liễu Long Đình phái Thần Núi đi nghiêm hình tra tấn bọn họ, chỉ sợ đến lúc đó cũng không có một người sống sót nổi mà ra ngoài, tôi muốn tìm cơ hội, trước tiên tiếp cận Quy Khư của Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình nghe tôi nói muốn đi Quy Khư, cười thì cúi đầu nhìn tôi rồi nói: “Trong Quy Khư đều là yêu quái, em không sợ sao?”
“Không sợ, em còn không sợ anh thì sợ gì yêu quái.” Tôi cười hì hì, nhìn vào mắt Liễu Long Đình, nói với anh ấy.

Long Đình vẫn luôn nhìn tôi, nhưng thứ tôi nhìn thấy trong mắt anh ấy không phải là bóng của tôi, mà là bóng của một người khác.

“Nhưng đi xuống Đáy biển quy khư, gần như phải mất một thời gian khá dài, em không lên lớp học sao?” Liễu Long Đình hỏi tôi.

Tôi biết, Liễu Long Đình đang dần muốn coi tôi là Bạch Tô, mà trước đây tôi với anh ấy mỗi người sống một cảnh, mỗi chuyện tôi đã làm cho cho anh ấy, giống như một con dao nhọn đâm vào ngực tôi, nhưng tất cả những gì tôi đã trả cho Liễu Long Đình trước đây, một cây bút, sẽ là công cụ trả thù của tôi với anh ấy.

“Em chỉ muốn ở bên anh, không muốn đi học.” Tôi trả lời Liễu Long Đình, trước đây tôi vì Liễu Long Đình mà từ bỏ việc học của mình, bây giờ tôi sẽ để Liễu Long Đình ôn cố tri tân.

Quả nhiên, khi Liễu Long Đình nghe tôi nói xong lời này thì ánh mắt trong phút chốc đã trở nên dịu dàng, đưa tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt của tôi, cũng không biết là nói với tôi hay với Bạch Tô của trước kia: “Tại sao em lại ngu ngốc như vậy, em không sợ anh phụ lòng em sao?”.


Bình Luận (0)
Comment