Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 474



Bản tính nham hiểm và hung hăng ngang ngược trước đây của U Quân dường như đang dần khôi phục lại.

Những người như anh ta, phải chịu đau khổ suốt đời thì mới không thể làm ra điều xấu xa gì được nữa, nhưng cho dù anh ta có nói năng ác độc ngang ngược như nào, tôi cũng không sợ, chẳng qua chỉ là anh ta lắm mưu nhiều kế, Liễu Long Đình chết rồi, anh ta sẽ là người thứ hai tội giết chết.

Tôi không tin một người chết rồi vẫn còn có thể đứng dậy hãm hại tôi.

“Chuyện của Liễu Long Đình, đành phải làm phiền U Quân rồi.” Tôi ngẩng đầu lên cười với U Quân nói vài câu khách sáo, nhưng tay của U Quân vừa rồi cứ liên tục sờ lên đùi và mông tôi, lúc này tôi đang cười đùa với anh ta, tay anh ta đột nhiên dùng lực, lập tức ôm tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, dùng đôi mắt vừa xấu xa vừa ám muội nhìn tôi: “Gần đây em có thể không cần phải quan tâm quá nhiều về Liễu Long Đình, đợi chuyện của chúng ta xong xuôi, tôi sẽ bù đắp lại cho em những ủy khuất mà em đã phải chịu nhiều ngày qua.”
Hàm ý trong những lời này của anh ta rất sâu sắc.

Tôi phải giả bộ đến mức tự cảm thấy ghê tởm chính mình, cố tỏ vẻ e thẹn ngại ngùng, cười dịu dàng nhận lời U Quân.


Nhưng suy cho cùng, ngày mai chính là ngày mà U Quân và Liễu Liệt Vân kết hôn, vì vậy chúng tôi không thể ở cùng nhau quá lâu, U Quân nói với tôi những lời mang ý chiếm đoạt và khẳng định chủ quyền xong, chúng tôi tự mình trở về nơi mà chúng tôi nên về.

Khi tôi trở về cung điện, Liễu Long Đình đã ra khỏi tẩm cung, không còn sức lực để thu xếp cho đám cưới ngày mai.

Chuyện của 0 Quân vừa nãy đã làm tôi thấy quá khó chịu và kinh tởm rồi.

Vốn dĩ tôi không muốn nói chuyện với Liễu Long Đình, nhưng khi đi đến cạnh Liễu Long Đình, tôi lại nghĩ đến chuyện mình đã phá hủy linh đường của Bạch Tô, nếu để Liễu Long Đình tự mình phát hiện ra chuyện này, nhất định sẽ không hay.

Vì vậy tôi thành thật đứng trước mặt Liễu Long Đình, nhìn anh ta rồi nói: “Tôi đã phá hủy quan tài của Bạch Tô, vòng hoa và tất cả mọi thứ rồi, tốt nhất sau này anh đừng đi đến đó nữa.”
Sau khi nghe tôi nói câu này, Liễu Long Đình dường như đã bị kích động rất nhiều, vẻ mặt bơ phờ ban đầu lập tức trở lại tràn đầy sinh lực, không đợi tôi kịp phản ứng gì hết, anh ta đã khư khư nắm chặt cổ tay tôi, trong mắt dường như phun ra lửa nhắm thẳng vào tôi, nói: “Em nói cái gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng hiện tại của Liễu Long Đình, trong lòng tôi đột nhiên rất muốn cười, thật là đáng thương, một quan tài giả và một linh đường giả, vậy mà vẫn bày ra vẻ như quan tâm lắm vậy.

“Tôi nói tôi đã phá hủy linh đường rồi.

Lần này anh nghe rõ rồi chứ? Tôi nói cho anh biết, từ nay về sau anh chỉ được có mình tôi mà thôi, nếu để tôi phát hiện ra anh vẫn còn nhớ đến Bạch Tô, tôi mà nhìn thấy bất cứ thứ gì của cô ta, tôi sẽ đốt hết.

Tôi sẽ khiến cho anh phải buồn bực, làm cho anh phải suy nghĩ”
Tôi quá hiểu nội tâm của Liễu Long Đình, lúc trước anh ta đã từng có được tôi, đã hiểu cảm giác được người khác yêu thương đến cùng cực, loại cảm giác mà người đó có thể cho anh ta làm xằng làm bậy là như thế nào, vả lại cơ thể mới của tôi đang ở cùng anh ta, nhưng lại khiến cho anh ta không thể nào cảm nhận được tình yêu thương sâu đậm như vậy, bởi vì tôi đóng giả không giống, vì vậy anh ta mới nghi ngờ tôi, nhưng bây giờ tôi lại đang vờ bày ra dáng vẻ cãi nhau cùng anh ta, chỉ bởi vì trong lòng tôi lúc nào cũng chỉ có anh ta, anh ta nhất định sẽ cảm thấy đây chính là tình cảm thật sự mà tôi biểu lộ.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, sau khi Liễu Long Đình nghe tôi nói xong, lập tức cảm thấy bối rối, cơn tức giận trong lòng cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng tôi lúc này lười đến mức chẳng muốn nói chuyện với anh ta, tự hất tay anh ta ra khỏi người mình, sau đó đi tìm Kiều Nhi.

Liễu Liệt Vân giờ đã được gả cho Đại Tế Ti ở chốn cũ, từ nay về sau sẽ luôn phải cùng Liễu Long Đình sống ở dưới đáy biển nơi chốn cũ, mà Long Đằng và Kiều Nhi thì cũng không cần phải nói nhiều rồi, tất nhiên sẽ phải ở cùng chỗ với Liễu Liệt Vân.


Nghĩ đến từ nay về sau mỗi lần tôi cãi nhau với Liễu Long Đình, sẽ anh hưởng đến Long Đằng và Kiều Nhi, tôi liền cảm thấy rất xấu hổ với hai đứa trẻ, tôi định đi đến gặp Liễu Liệt Vân để tìm một nơi tu luyện cho Long Đằng và Kiều Nhi, đợt tu luyện này sẽ kéo dài từ vài trăm đến một nghìn năm, đợi hai đứa nó trở lại, thế giới này đã trở nên thái bình rồi.

Khi tôi tìm thấy Kiều Nhi, Kiều Nhi và Long Đằng đang chơi với các tiểu yêu tinh khác trong cung điện.

Khi Kiều Nhi nhìn thấy tôi, cô bé nhanh chóng chạy về phía tôi, nhưng khi Long Đằng chạy về phía tôi, cậu bé lại không giống như Kiều Nhi không ngần ngại chạy bổ nhào vào lòng tôi, mà chỉ đứng cách tối một khoảng, ngây ngốc ở xa nhìn lại.

Tôi nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Long Đằng, trước đây, cậu bé rất lạnh nhạt đối với tôi, nhưng sau khi trở về chốn cũ, linh hồn của tôi ở trong thân xác mới, cậu bé ở bên cạnh tôi, có vẻ lại rất thích cùng tôi chạy nhảy, nhưng lúc chạy nhảy bên cạnh tôi, lại không nói chuyện cùng tôi, tôi hỏi gì cậu bé cũng chỉ trả lời rất đơn giản, tôi không quan tâm đến cậu bé nữa, cậu bé lại tiếp tục chạy cùng tôi, cứ như chỉ ở sau theo dõi tôi vậy.

Sau khi Kiều Nhi lao vào vòng tay của tôi, cô bé ngay lập tức hôn lên má tôi, sau đó vui mừng nói: “Chị Tiểu Bạch, để em xem đường chỉ tay cho chị, dạo này công lực của em ngày càng tăng rồi đấy, xem chuẩn lắm ạ!”
Kiều Nhi trước đây đã xem giúp tôi vài lần, mấy lần đó, đa số đều rất chính xác, nhưng không phải là đúng tuyệt đối.

Trước đây, tôi đã cho Kiều Nhi xem chỉ tay, nhưng cũng không hề có chút kiêng dè gì.

Bây giờ, sau tất cả những chuyện tôi đã làm mà không nói với Liễu Long Đình, cũng như là giấu đi thân phận thật của mình, vì vậy tôi không muốn Kiều Nhi xem cho tôi, sợ cô bé sẽ vạch trần thân phận của mình, nhưng điều khiến tôi không ngờ đến, đó là khi tôi còn chưa kịp mở miệng, Kiều Nhi đã lập tức nắm lấy tay tôi, dùng tay mình sờ sờ lòng bàn tay tối, sau đó nói với tôi: “Chị Bạch à, em sẽ cho chị xem tuyệt kĩ của mình” Nói xong, Kiều Nhi cầm lấy bàn tay của tôi mà ban nãy cô bé chạm vào, sau đó lại xoa xoa lòng bàn tay mình.

Kiều Nhi vừa vỗ tay, đột nhiên mở ra, chỉ thấy trên tay của cô bé xuất hiện mấy cái que màu đỏ!
Tôi còn tưởng tay của Kiều Nhi bị chảy máu, vì vậy tôi nhanh chóng muốn lấy khăn tay ra để lau máu cho cô bé, nhưng khi Kiều Nhi thấy tôi lấy khăn tay ra để lau máu cho cô, cô bé vội vàng vẫy tay rồi nói với tôi: “Đừng đừng đừng, đây là số mệnh của chị, chị Tiểu Bạch, chị sẽ sớm gặp phải tai họa đẫm máu và phải chịu cảnh tù tội, chị Tiểu Bạch, có phải chị đã đắc tội với ai rồi không!?”
Sau khi Kiều Nhi chỉ nói với tôi rằng tôi sẽ gặp tai họa đẫm máu và phải chịu cảnh tù tội, trong lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn là cô bé không phát hiện ra thân phận của tôi không còn giống như trước, còn việc tôi phải chịu cảnh tù tội, chẳng cần phải nghĩ, chắc chắn là tôi đã đắc tội với Liễu Long Đình mới phải chịu cảnh đau khổ rồi.

“Vậy có thể hóa giải được không?” Tôi hỏi Kiều Nhi.

“Để em xem.” Trong khi Kiều Nhi nói, cô bé nắm bày tay của mình, nhìn khắp một lượt rồi nói: “Chỉ có thể trì hoãn, không thể hóa giải”
Số phận của một người còn có thể trì hoãn sao? Điều này khiến tôi hơi nghi ngờ những gì Kiều Nhi nói là thật hay giả, nhưng dù không tin lắm nhưng tôi vẫn nói với Kiều Nhi: “Vậy thì em cứ giúp chị trì hoãn đi.


Gần đây tôi chỉ muốn đối phó với Liễu Long Đình, không muốn cơ thể của mình phải chịu cảnh đau đớn.

Khi Kiều Nhi giúp tôi làm phép, tôi liền thăm dò giọng điệu của Kiều Nhi, hỏi Kiều Nhi xem liệu cô bé có muốn tìm một nơi để tu luyện không, Kiều Nhi không nhìn tôi, chỉ nói không đi, cô bé chỉ muốn ở cùng chúng tôi.

Kiều Nhi nói không đi, về chuyện này, chắc chắn là không có sau đó, bởi vì tiểu nha đầu này rất bướng bỉnh, cô bé không muốn đi, ép cô đi cũng vô dụng.

Tôi lại đi hỏi Long Đằng, Long Đằng lại rất ngoan ngoãn nói với tôi rằng: “Chỉ cần chị Bạch bảo em đi thì em sẽ đi.”
Không ngờ, cậu nhóc Long Đằng này cũng có lúc nói chuyện ấm áp như vậy, tôi xoa đầu cậu bé, chơi cùng hai đứa nhóc một lúc, sau đó chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm.

Tối nay, chúng tôi bắt đầu bận rộn với hôn lễ của ngày mai, U Quân cũng cho người truyền lại đến, nói rằng tại hôn lễ ngày mai, các vị tà yêu nguyện ý nhường một nửa tinh khí của mình cho Liễu Long Vũ, còn cả ở trước mặt các tà yêu, quy phục anh ta.

Chuyện này đúng là vui lại càng thêm vui, Liễu Long Đình đương nhiên cảm thấy rất vui vẻ, buổi tối khi ngủ cùng tôi, cũng không biết là những lời Liễu Long Đình nói là thật hay giả, anh ta nói với tôi rằng tinh khí ngày mai của các vị thần tiên kia, tất cả đều sẽ cho tôi, sau này tôi cứ đi bất cứ nơi nào tôi muốn, anh ta sẽ không mắng tôi nữa.

Thấy tâm trạng của Liễu Long Đình không dễ gì mới tốt như vậy, tôi nhân cơ hội này, nghĩ một chút, sắp xếp lại câu chữ, sau đó nói với Liễu Long Đình: “Long Đình, tại sao anh lại có thể lợi hại như vậy, chốn cũ to như thế, to hơn rất nhiều so với nhân gian, anh làm sao mà quản lý được vậy?”
Liễu Long Đình kéo tôi vào lòng với tâm trạng vui vẻ, nói với tôi: “Nếu em muốn biết thì phải hôn anh một cái.”
Tôi lập tức trừng mắt nhìn Liễu Long Đình, sau đó quay người đi, nhưng Liễu Long Đình lại dỗ dành tôi: “Được rồi được rồi, anh nói cho em biết, bởi vì Liễu Long Đình của em, có một báu vật độc nhất vô nhị, tên là Tạo Vật Tiên Đỉnh.”
Nguồn Hotread.


Bình Luận (0)
Comment