Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 503



Sau khi tôi nói hết lời thì đóng cửa sổ luôn lại, cách cửa sổ bảo Phượng Tố Thiên đi nhanh lên, nếu như không đưa đình Tạo Vật về Vân Hải thì nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ hỏi tội anh ta.

Tuy Phượng Tổ Thiên muốn đưa tôi cùng đi nhưng lại sợ làm lỡ nhiệm vụ, sau khi anh ta lại lưỡng lự một hồi lâu ở phía trước cửa sổ, thấy mặt mũi tôi âm u thì lúc này anh ta mới lưu luyến quay đầu rồi bay lên trời cao.

Sau khi Phượng Tố Thiên bay đi, tôi đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời mênh mông vô bờ một lúc lâu, tôi muốn có thể tự do tự tại bay lượn trên bầu trời giống như Phượng Tố Thiên, không có bất cứ ràng buộc nào cả.

Nhưng ngay đến gian phòng này mà tôi còn không đi ra được, trái tim của tôi còn ở chỗ của Liễu Long Đình, nếu tôi không chịu nghe lời anh ta, chỉ cần tôi vừa bước ra khỏi cửa phòng thì anh ta sẽ bóp nát trái tim tôi, không chờ tôi ra khỏi khách sạn thì cũng đã chết rồi.

Lúc trước tôi chỉ muốn có được đỉnh Tạo Vật, thế nhưng hiện tại, tôi phát hiện sau khi chiếm được định Tạo Vật thì trái tim của tôi vẫn ở trong tay Liễu Long Đình, con đường tôi phải đi vẫn còn xa xôi lắm.

Điều kiện giữa tôi và Liễu Long Đình chính là bóp chết sự tự do của tôi, tôi sẽ luôn bị kiểm soát.


Hai chữ “tự do không khỏi chậm rãi hiện ra trong đầu của tôi, tôi muốn tự do, có thể sống như một cơn gió, có thể thích làm gì thì làm, muốn đi nơi nào cũng có thể.

Có điều cho dù tôi muốn tự do thì cũng không muốn chết, giữa chết và bị trói buộc thì tôi vẫn sẽ chọn trói buộc, dù sao chỉ cần còn sống sót thì sẽ còn hi vọng đạt được mong ước dưới đáy lòng.

Tôi xoay người nhìn về phía Liễu Long Đình rồi mở ra hai tay, truyền toàn bộ pháp lực trên người tôi sang Liễu Long Đình.

Tất cả những pháp lực này đều do tôi hấp thụ oán niệm của quỷ yêu trong Quy Khư rồi ngưng tụ thành, mà bây giờ tôi sẽ giao pháp lực này cho Liễu Long Đình.

Khi tôi truyền tinh khí cho Liễu Long Đình thì anh ta cũng không khách khí chút nào mà mở rộng hai tay đón nhận.

Trái tim của tôi vẫn còn đang ở trong tay anh ta, tôi cố gắng nghĩ theo hướng tốt, chỉ cần chờ đến lúc anh ta chơi chán tôi, sự thù hằn với tôi cũng biến mất thì anh ta sẽ trả trái tim lại cho tôi.

Tôi không dừng lại nghỉ ngơi mà dồn hết sức lực truyền tất cả tinh khí cho Liễu Long Đình trong nháy mắt! Anh ta làm giao dịch với tôi, tôi cũng không tin tôi đã không còn một tia pháp lực nào mà anh ta còn có thể bắt tôi đi làm chuyện gì khác!
Sau khi tất cả linh khí trong thân thể tôi đều biến mất thì vì bỗng nhiên thay đổi mà cơ thể tôi không thể thích ứng chỉ trong một thời gian ngắn được.

Cả người tôi mềm nhũn như mì sợi rồi ngã xuống trên tấm thảm trải trong phòng, sau khi Liễu Long Đình hấp thụ tất cả tinh khí của tôi xong, anh ta thấy tôi ngã xuống thì đi tới đưa tay ra ôm lấy tôi rồi đặt tôi lên trên ghế salông, để tôi nằm nghỉ ngơi.

“Bắt đầu từ bây giờ, cô là người của tôi, sau này tôi nói cái gì thì cô sẽ phải làm cái đó.” Liễu Long Đình đứng trước mặt tôi, dịu dàng cười rồi nói những câu này với tôi.

Tôi hơi quay đầu nhìn khuôn mặt này của Liễu Long Đình, trong lòng không có một chút rung động nào cả, có điều nếu đã đáp ứng tất cả đều nghe theo anh ta rồi thì tôi cũng tùy ý có lệ với anh ta một câu: “Tùy anh.”
Chỉ cần không bắt tôi phải chết, hiện tại tôi cũng không có bất cứ năng lực nào để đi làm hại thế gian cả, Liễu Long Đình bảo tôi làm cái gì thì tôi cứ nghe lời anh ta là tốt rồi.

Hơn nữa ở bên cạnh anh ta cũng không phải chuyện gì tệ hại cả, đến bây giờ tôi vẫn còn nhở ban đầu anh ta đã hại cả gia đình tôi như thế nào, nếu tôi ở bên cạnh anh ta thì sau này cơ hội ám sát anh ta cũng sẽ nhiều hơn rất nhiều.


Thấy tôi trả lời uể oải, Liễu Long Đình cũng không chú ý, anh ta lại ôm tôi về trên giường, đắp kín chắn cho tôi rồi nói: “Nếu nghe lời tôi thì cô hãy ngủ một giấc đi, tôi không thể mang theo một người bệnh tật ốm yếu ở bên cạnh được.”
Thân thể mất đi nhiều pháp lực như vậy chỉ trong một thời gian ngắn nên tôi thực sự đã rất mệt, nhìn dáng vẻ Liễu Long Đình bây giờ thì có vẻ anh ta cũng không có ý muốn hại tôi, vậy nên tôi kéo chăn xoay người rồi ngủ thiếp đi.

Tôi ngủ rất say, máu thịt trong cơ thể đang từ từ trở lại thành máu thịt của người phàm, thân thể này của tôi sinh ra ở trần gian, lấy dính tinh khí thế gian, vậy nên mặc dù thân thể này của tôi trưởng thành từ linh hồn thì vẫn xem như cơ thể của người phàm.

Nó có tất cả các chức năng của một cơ thể bình thường, sẽ chảy máu, sẽ mắc bệnh, tôi chỉ không biết nếu như thân thể mới phát triển ra này không có tinh khí nuôi dưỡng thì có phải cũng sẽ già đi rồi chết hay không?
Mà sau khi thân thể này của tôi cũng chết đi thì linh hồn tôi cũng sẽ tan biến ư?
Tôi cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi tôi tỉnh lại thì ánh nắng bên ngoài đã sáng rực lên rồi, tôi quay đầu lại nhìn xung quanh.

Bây giờ chúng tôi đã thay đổi nơi ở, nhưng nơi này là nơi nào thì tôi cũng không biết, cạnh đầu giường đặt một chiếc di động, tôi đưa tay cầm điện thoại di động đến trước mắt nhìn thời gian, tôi đã ngủ hơn hai tháng rồi!
Đúng là không thể tin được, thân thể của tôi đã khôi phục rồi thì sao sẽ ngủ lâu như vậy cơ chứ? Chẳng lẽ là vì pháp lực lúc trước của tôi càng lớn cho nên thời gian cần để khôi phục lại cũng sẽ càng dài hay sao?
Hơn nữa, tôi lại nhìn xung quanh, cây tử đằng bên ngoài cửa sổ được ánh mặt trời chiếu đến xanh nõn, còn có tiếng chim hót liên tục truyền vào trong phòng, rõ ràng là lúc tôi ngủ thì bên nhà tôi đã có tuyết rơi rồi, cho dù tôi có ngủ hơn hai tháng thì thời tiết cũng không thể thay đổi nhanh như vậy được.

Chẳng lẽ hiện tại chúng tôi đang ở phương nam ư? Dù sao cũng chỉ có phương nam thì khí trời mới tốt lên nhanh như vậy mà thôi.

Chỗ tôi ở hiện tại hẳn là trong một căn hộ, Liễu Long Đình không ở bên cạnh tôi.

Tôi xốc chăn trên người xuống, trên người tôi mặc một bộ váy ngủ lụa màu bột ngó sen, bộ váy ngủ này thật sự rất hở hang, nhiều lắm cũng chỉ có thể che khuất mông, ngực cũng lộ một mảnh cảnh xuân ra ngoài, ngoại trừ cái váy ngủ này thì đến quần lót tôi cũng không mặc.

Ban ngày ban mặt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trên người tôi khiến da thịt trên người tôi có vẻ trong suốt nhẵn nhụi trắng nõn cứ như búp bê làm từ silicon vậy.

Có điều dù sao cũng là ban ngày, bộ dáng này vẫn khiến tôi cảm thấy hơi lúng túng, tôi định đứng dậy tìm quần áo mặc vào, thế nhưng khi tôi đứng dậy thì lại có cảm giác tê dại lan từ chân ra cả cơ thể.

Cảm giác này cực kỳ giống cảm giác tế dại sau khi vừa mới làm xong chuyện ấy với Long Đình lúc trước, đó là loại cảm giác rất thoải mái, vừa tê dại vừa mềm cả người ra, không dùng sức nổi.


Khi tôi miễn cưỡng từ trên giường xuống, hai chân vừa mới chạm đất thì giữa hai chân đã mềm nhũn rồi, nếu tôi không vịn vào mạn giường thì đã ngã lăn xuống đất rồi.

Tôi nghĩ thầm trong lòng: Liễu Long Đình này sẽ không phải là biến thái chứ, mình đã hôn mê mà anh vẫn có thể chơi mình hả?”
Thế nhưng khi đưa tay xuống nơi đó thăm dò thì lại thấy cũng không nhờn lắm, dù sao cuối cùng thì tôi không thể cầm gương soi để đánh giá được, hơn nữa nếu anh ta muốn thì dùng pháp lực làm tôi tỉnh lại cũng chỉ mất một phút đồng hồ mà thôi, cũng không cần cố ý tranh thủ lúc tôi ngủ mà làm chuyện như vậy làm gì.

Khi tôi vừa mới đứng bên giường thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tôi nhìn về phía tiếng bước chân vang lên thì thấy đó là Liễu Long Đình.

Lúc này Liễu Long Đình mặc trên người một chiếc áo choàng tắm, tóc còn ướt, từng sợi tóc mảnh dán sát bên tai, thân thể cao to rắn chắc, từ góc độ của người ngoài xem thì rất gợi cảm, chỉ có điều sự gợi cảm này tôi đã nhìn vô số lần rồi nên bây giờ có nhìn nữa thì cũng không gợi lên được một chút hứng thú nào cả.

Sau khi Liễu Long Đình thấy tôi tỉnh lại rồi thì cũng không bất ngờ, anh ta giống như đã dự đoán được là tôi sẽ tỉnh lại vào lúc này vậy, anh ta rất bình tĩnh nói với tôi một câu: “Tỉnh rồi à, bữa sáng ở nhà bếp ấy, nếu cô đói thì tôi đi bưng lại đây nhé?”
Lời nói này nghe rất có cảm giác gia đình, thời gian giống như xoay ngược lại khi tôi vẫn còn là Bạch Tô vậy, nếu không phải lúc trước anh ta mang đến cho tôi quá nhiều khổ sở, những sự khổ sở này khiến tôi chỉ cần nghĩ tới đã thấy cực kì đau đớn thì tôi sẽ thực sự nghĩ là mình chỉ gặp một giấc mộng mà thôi, mà bây giờ thì tôi đã tỉnh mộng rồi.

Tôi nhìn Liễu Long Đình, yên lặng một lúc rồi hỏi anh ta: “Đây là đâu?”
“Thành phố ven biển phía nam, cách đây không xa là biển đấy, nếu cô muốn đi xem thì tôi sẽ dẫn cô đi.”
Liễu Long Đình dùng trái tim của tôi để đe dọa tôi, bắt tôi phải nghe lời anh ta sẽ không phải chỉ vì nấu cơm cho tôi ăn rồi dẫn tôi đi ngắm biển chứ? Lúc trước anh ta đối xử với tôi như vậy, hiện tại thái độ lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, trong thời gian ngắn tôi đều không nghĩ ra được là rốt cuộc anh ta muốn làm gì.

“Đừng chơi trò này nữa, anh muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra đi, đỡ lãng phí thời gian của chúng ta.” Tôi nói thẳng với Liễu Long Đình rồi cầm bộ quần áo mà anh ta chuẩn bị cho tôi trên ghế sa lông lên mặc vào người.

Nguồn Novel Tok.


Bình Luận (0)
Comment