Có thể do không nghĩ tới tâm trạng của tôi sẽ thay đổi thành dữ tợn như vậy, khuôn mặt Liễu Liệt Vân hoàn toàn kinh ngạc, mà đến bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên.
Sau khi cả hai đều bình tĩnh lại, Liễu Liệt Vân nhìn thấy sắc mặt đầy đau thương của tôi thì có vẻ muốn an ủi tôi nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng chỉ đưa tay xoa khuôn mặt tôi, nói với tôi một câu, tôi vất vả rồi.
Nhưng khi tôi nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng cảm giác như đã hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ một câu vất vả thì có thể giúp được tôi chuyện gì chứ? Bây giờ, mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, con đường sau này, tôi nên đi thế nào thì tự tôi sẽ quyết định.
Tôi không muốn giải thích quá nhiều với Liễu Liệt Vân, im lặng một lúc mới lên tiếng nói với cô ấy: “Chị không cần nói gì đâu, nếu chị thật sự cảm thấy đau lòng vì tôi thì đừng nói ra chuyện này.
Cho dù chị không nể mặt tôi thì chị cũng nên nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng tôi, đứa nhỏ này là giọt máu ruột thịt của nhà mẹ chị, là đời sau của nhà họ Liễu.”
Nói hết những lời này với Liễu Liệt Vân, tôi thầm thở dài trong lòng.
Nhưng Liễu Liệt Vân vừa nghe tôi nói như vậy thì dường như vẫn không mong tôi làm điều này, khuôn mặt cô ấy mang vẻ không vui, thử hỏi tôi một câu: “Em thật sự không có chút tình cảm nào với U Quân sao? Nếu như anh ấy biết chuyện này thì anh ấy sẽ xử lý em thế nào?”
Bây giờ tôi cũng không thèm quan tâm chuyện xử lý như thế nào nữa, những việc mà tôi dự định làm đều phải cân nhắc mọi thứ chu toàn.
Tôi không còn là Bạch Tô lúc trước rồi, bây giờ, vì có thể sống được, sống tốt hơn trước mà tôi sẽ cố gắng hết sức lực của mình.
“Có gì phải sợ? Cho dù bị U Quân phát hiện thì tôi có thể tìm lý do để đánh lừa anh ta, mà anh ta cũng không thể phát hiện được đâu, kế hoạch của tôi chu đáo, chặt chẽ lắm.
Trừ phi, chị nói chuyện này với anh ta, nếu không thì anh ta sẽ không biết đâu.”
Tôi nói với Liễu Liệt Vân bằng giọng điệu chắc chắn, để cô ấy biết tôi nhất định sẽ làm như vậy.
Liễu Liệt Vân nhìn vẻ mặt kiên quyết và dứt khoát của tôi thì có vẻ không đành lòng, nhưng cũng không còn cách nào để khiến tôi thay đổi suy nghĩ.
Cô ấy sợ U Quân, cho nên mới luôn cẩn thận khi đối diện với anh ta, nhưng tôi lại không sợ, chuyện tôi muốn làm thì bất cứ ai cũng không thể ngăn cản được, muốn thoát khỏi U Quân, chinh phục anh ta thì chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm.
“Chẳng lẽ em không tính toán kỹ càng hơn chút sao? Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.”
Liễu Liệt Vân lại bắt đầu nói dông dài, cô ấy vẫn luôn treo trên miệng là muốn tốt cho tôi, chẳng qua là muốn tôi tạm thời sống sót mà thôi, mặc kệ chuyện tôi sống như thế nào, sống tốt hay không.
Bây giờ, tôi không muốn nghe thêm bất kì lời nói nào của Liễu Liệt Vân nữa nên dứt khoát nói thẳng một lần nữa cho cô ấy là tôi chắc chắn phải làm như vậy.
Liễu Liệt Vân có khẩn cầu mãi cũng không thay đổi được suy nghĩ của tôi.
Nhưng mà tôi vừa nói với cô ấy rõ ràng mọi chuyện, cô ấy cũng không cần thiết phải đi báo lại cho U Quân kế hoạch của tôi, suy nghĩ của hai chúng tôi khác nhau nên sau khi tôi nói xong thì cũng mời Liễu Liệt Vân ra ngoài, hôm nay cũng đã trễ lắm rồi, mong là cô ấy không tiếp tục quấy rầy tôi.
Tôi nói những lời này là có ý gì thì đến kẻ ngốc cũng hiểu, ý là tôi muốn đuổi cô ấy đi.
Tất nhiên, Liễu Liệt Vân cũng hiểu ý tôi nhưng mà không biết cô ấy nghĩ gì mà khuôn mặt cô ấy vẫn còn nhăn nhó, tôi nghĩ là cô ấy vẫn muốn khuyên tôi nên không nhìn cô ấy nữa.
Nghe được tiếng động phát ra từ ghế của Liễu Liệt Vân đang ngồi, có lẽ cô ấy đã đứng lên.
Nhưng không hiểu sao, cô ấy bước tới cửa thì lại ngừng, tôi quay đầu nhìn thẳng Liễu Liệt Vần, thấy cô ấy vẫn còn đứng ở cửa, có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rồi cô ấy đột nhiên xoay người nhìn tôi, bước lại gần sát tôi, lên tiếng: “Em không cần tìm người khác đâu, em thấy chị có được không?”
Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác là mình đã nghe nhầm, kinh ngạc mà nhìn Liễu Liệt Vân.
Tôi nghĩ là cô ấy hiểu lầm ý của tôi nên mới hỏi lại một câu: “Chị hai, chị biết chuyện mà tôi định làm là gì không?”
“Chị biết.
Em đang muốn tìm một cô gái nhìn giống em nhất, thay thế em làm chuyện phòng the với U Quân.
Những cung nữ mà có thân hình giống em trong cung này, lại có thể thay thế em làm chuyện đó cũng không có mấy người.
Vì vậy, nếu như em muốn thì chị đồng ý giúp em.”
Chuyện này cũng không phải là trò chơi nhà chòi, tuy rằng ngoài miệng thì tôi luôn nói là không sợ bị phát hiện nhưng mà giấy sẽ không gói được lửa, sớm muộn cũng có ngày U Quân phát hiện bí mật này.
Một khi anh ta phát hiện, nếu lúc đó tôi còn chưa đủ mạnh thì đối với tôi hay là đối với Liễu Liệt Vân đều là tai họa ngập đầu.
Tôi không mong chuyện của tôi lại liên lụy đến Liễu Liệt Vân, cô ấy đã rất vất vả để trở thành Đế Hậu, chỉ cần U Quân còn ngồi trên vị trí này thì cả đời cô ấy đều không cần lo đến cơm ăn áo mặc, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy vì tôi.
Tôi từ chối Liễu Liệt Vân, nói không được và bảo cô ấy trở về phòng mình đi, đừng lo lắng cho tôi, tất cả những chuyện này đều không liên quan tới cô ấy.
Tôi nghĩ đây là sự bảo vệ lớn nhất mà tôi có thể dành cho Liễu Liệt Vân, tôi không muốn cô ấy chết, hi vọng cô ấy tiếp tục sống khỏe mạnh, giống như bản thân cô ấy cũng hi vọng tôi giữ lại được mạng sống, dù cuộc sống của tôi chẳng ra gì.
Nhưng khi tôi nói xong câu đó thì Liễu Liệt Vân không chỉ không rời đi mà ngược lại còn quỳ xuống trước mặt tôi, có vẻ như đã hạ quyết tâm cực lớn, nói với tôi: “Chị cũng có ý đồ riêng của mình, không phải hoàn toàn vì em đâu.
Chị kết hôn lâu như vậy rồi nhưng tới giờ anh ta vẫn không đụng tới chị, chị là phụ nữ, chị yêu anh ta sâu đậm như vậy nên càng muốn làm chuyện này với anh ta, muốn cảm nhận được sự ấm áp của anh ta giống như em vậy, cho dù là lấy thân phận của em thì chị cũng cam tâm tình nguyện!”
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, Liễu Liệt Vân yêu U Quân tới mức nào mà có thể tình nguyện từ bỏ thân phận của mình, bỏ qua thể diện của bản thân để có thể ở bên cạnh U Quân.
Trước giờ, tôi vẫn luôn cho rằng tình yêu là phải xuất phát từ hai phía, hai người thẳng thắn, yêu thương nhau, nhưng khi nhìn thấy Liễu Liệt Vân như thế này lại hoàn toàn lật đổ tất cả hiểu biết của tôi về tình yêu.
Tôi lên tiếng hỏi Liễu Liệt Vân là cô ấy làm vậy thì không cảm thấy tủi thân sao?
khi tôi nhắc tới hai chữ tủi thân thì sắc mặt Liễu Liệt Vân thay đổi, cảm giác đau thương dâng lên.
Cô ấy đứng lên trước mặt tôi, xoay người lên tiếng trả lời tôi: “Em vốn không hiểu được cảm giác yêu một người mà người đó không yêu mình, rất đau khổ.
Giống như là em vẫn luôn muốn có một thứ gì đó, mà thứ đó còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, nhưng mà em lại không có cách nào có được nó, cảm giác lo lắng và đau khổ.
Mỗi ngày, chị đều có thể nhìn thấy anh ta nhưng trong lòng anh ta trước giờ đều không có chị, chị nhìn anh ta gắn bó với em như keo sơn trước mặt chị, nhìn nụ cười hài lòng của anh ta lúc ở gần em, trong lòng chị như có một lưỡi dao đang cắt đi từng thớ thịt, khiến chị đau đến chết đi sống lại.
Chị muốn giữ lấy anh ta, muốn nhìn thấy anh ta cười với chị, mong mỏi trong lòng anh ta chỉ có một mình chị, đây là nguyện vọng duy nhất của chị trong đời này.
Chị mong em có thể hiểu được chị.”
Tôi chừa từng trải qua chuyện yêu một người nhưng lại không chiếm được người đó.
Cho dù là lúc trước, Liễu Long Đình có lạnh nhạt với tôi nhưng tôi biết trong lòng tôi có anh ấy mà trong lòng anh ấy có tôi.
Ngay cả lúc mà tôi nghĩ là anh ấy không yêu tôi, tôi cũng lựa chọn việc quên đi anh ấy.
Tôi không có tương tư mãnh liệt như cô ấy, cũng không có khát khao muốn chiếm hữu một người quá mức như vậy.
Có lẽ vì vậy mà tôi không hiểu được cảm giác của cô ấy.
Thật ra, tôi chỉ không muốn để cô ấy bị kéo vào trong vũng nước đục này, cô ấy đã kéo tôi vào đây là vì không biết bên trong vũng nước đục này sâu tới đâu, nhưng mà tôi biết, cũng vì biết rõ độ sâu của nó nên tôi không muốn để cô ấy bị kéo vào.
“Nhưng chị có biết là nếu như chúng ta thất bại thì chị sẽ chết không.
Hai chúng ta đều phải chết, chị chết rồi thì sẽ không còn được nhìn thấy anh ta nữa, chẳng lẽ chị không sợ à? Chẳng lẽ chị không sợ chết sao?”
“Sống mà không có được thứ mình muốn thì sống còn có ý nghĩa gì nữa? Chị không sợ chết, sớm muộn gì thì cũng tới lúc phải chết thôi, chị chỉ sợ khi chị chết đi vẫn không có được tình yêu của U Quân, điều này còn đáng sợ hơn cái chết.
Vậy nên, em gái à, coi như là chị cầu xin em, em giúp chị lần này có được không? Để chị thay thế em, vì em, cũng là vì bản thân của chị.”
Có lẽ là vì nhìn thấy một Liễu Liệt Vân như vậy, trong lúc nhất thời, tôi không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.
Tôi rất muốn từ chối cô ấy, cũng thật sự đã làm như vậy nhưng khi Liễu Liệt Vân thấy tôi không đồng ý thì đã quỳ trước mặt tôi để cầu xin, bắt buộc tôi phải đồng ý chuyện này.
Cô ấy đồng ý chịu trách nhiệm cho tất cả mọi hậu quả, nếu như tôi không đồng ý thì cả đời này cô ấy không còn cách nào để tiếp cận U Quân, sau này, khi cô ấy chết đi thì cũng là chết không nhắm mắt!
Nói ra những lời này, khuôn mặt của Liễu Liệt Vân cũng thấm đẫm nước mắt.
Liễu Liệt Vân cũng đã nói tới mức này rồi, nếu như tôi không đồng ý thì coi như đã chặn hết đường lui của cô ấy, khiến cho cô ấy sau này có chết cũng không yên lòng, chính tôi cũng không có cách nào khác.
Cho dù là việc không mong muốn như tôi vẫn nói với Liễu Liệt Vân: “Chỉ cần chị có thể biến thành bộ dạng giống em thì em sẽ đồng ý với chị.”.