Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 592



Nhìn khuôn mặt U Quân hiện lên một vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng tôi cảm thấy thấp thỏm lo lắng, có chút sợ hãi nếu như vào lúc này mà U Quân nhận ra thân phận của tôi, mà vào lúc này, Liễu Liệt Vân nhìn U Quân đột nhiên im lặng không nói gì, cũng có một chút hoang mang sợ hãi, thế là tôi nhắc nhở U Quân, nói với anh ta rằng tôi đang hỏi chuyện anh ta đó, bảo U Quân mau chóng trả lời tôi.
U Quân quay đầu lại liếc nhìn Liễu Liệt Vân, sau đó mỉm cười với Liễu Liệt Vân, bảo cô ấy về tẩm cung trước đi, một chút nữa anh ta sẽ về sớm.
Liễu Liệt Vân đứng bên cạnh U Quân, thực ra là muốn biết U Quân sẽ làm gì tôi, bây giờ U Quân bảo cô ấy đi, đột nhiên cô ấy cảm thấy hơi lo lắng nên cô ta lại làm nũng với U Quân vài câu, nhưng tất cả đều vô ích, cho đến cuối cùng khi nhìn thấy sắc mặt Uy Quân có chút thay đổi, cô ấy có chút sợ hãi, lúc này cô ấy mới miễn cưỡng không can tâm tình nguyện mà đứng dậy rời khỏi U Quân, dưới sự hộ tống của một vài cung nữ, cô ta bước về phía lối ra của cung điện, và lúc đi ngang qua tôi, cô ấy không nhịn được mà quay đầu lại nhìn tôi thêm vài cái.
Để tránh bị U Quân nghi ngờ, tôi thậm chí còn không nhìn Liễu Liệt Vân lấy một cái, mà đợi sau khi Liễu Liệt Vân rời đi, lúc này U Quân mới đứng dậy, đi về phía tôi, anh ta đi vòng quanh tôi một vòng, rồi nhẹ nhàng đến gần tôi, giống như thể đang ngửi mùi hương trên cơ thể tôi vậy.
Tôi và Liễu Liệt Vân mỗi người đều giữ cho mình một đồ vật của đối phương như vậy mới hoán đổi đổi thân phận với nhau, lại thêm tôi đang mặc quần áo của Liễu Liệt Vân, ngay cả Long Nhi và Lạc Thần còn có cả Liễu Long Đình trước đó nữa, bọn họ đều không phân biệt được tôi và Liễu Liệt Vân có điểm gì khác nhau, còn U Quân, anh ta nhất định cũng không phân biệt được.
Quả nhiên, sau khi U Quân ngửi mùi hương trên cơ thể tôi rồi xác nhận tôi chính là Liễu Liệt Vân, sắc mặt anh ta có chút gì đó nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn không trực tiếp đồng ý với tôi, mà chỉ hỏi tôi rằng: “Cô không phải là rất yêu tôi sao? Vì muốn ở bên cạnh tôi, cô đã nhẫn nhịn việc tôi và Hi Nhi ở bên nhau lâu như vậy, tại sao hôm nay lại muốn rời khỏi đây chứ?”

“Bởi vì anh và Hi Hoàng ở bên nhau quá lâu, bây giờ Hi Hoàng đã mang thai rồi, em cũng đã nhẫn nhịn đến cực hạn, vậy nên em muốn rời đi, mong Ngô đế đồng ý chuyện này.”
Khi tôi nói ra những lời này, tôi không hề đứng dậy khỏi mặt đất mà vẫn quỳ trên mặt đất như vậy, dập đầu lạy anh ta, mặc dù cảm giác này khiến tôi vô cùng nhục nhã, nhưng khi nghĩ tới việc ngay lập tức có thể rời xa anh ta, tôi can tâm tình nguyện làm vậy.
“Cô thật sự muốn rời xa tôi đến như vậy sao?” U Quân hỏi lại tôi một câu.
Anh ta hỏi như vậy, làm cho tôi cũng lười không muốn đáp lại, nhưng tôi vẫn giả vờ với bộ dạng yêu thương anh ta của Liễu Liệt Vân mà nói với anh ta: “Không muốn, em yêu anh, chưa bao giờ em nghĩ tới việc sẽ phải rời xa anh, nhưng em biết trong mắt của anh em không là gì cả, phí công sức thời gian vào một việc không có lợi cho cả anh và em như vậy, không bằng việc em dứt khoát rời xa anh, không bao giờ làm phiền anh và Nữ Hi nữa.’’
Thời gian lùi lại càng lâu, trong lòng tôi càng cảm thấy bất an, mà trong lúc tôi cảm thấy bất an, U Quân bỗng nhiên dừng lại đứng trước mặt tôi, tôi cúi đầu nhìn thấy anh ta gọi lên một người mặc một đôi ủng may màu bạc trắng vô cùng tinh tế, đi về phía tôi.
Trong chớp mắt, cằm tôi như bị một bàn tay nhấc lên, ánh mắt của tôi bị cánh tay đó điều khiển nhìn về phía ánh mắt của U Quân.
Ánh mắt của U Quân nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt sắc bén, rồi anh ta nói với tôi: “Lời này của cô, nói ra thật giả dối, khiến cho tôi không thể không nghĩ tới người trước mắt tôi hiện tại giống hệt với Nữ Hi trước đây.

Tôi hỏi cô, sau khi đến thiên đình này, tại sao cô lại không đến tìm tôi nữa?”
Lời này, nghe giống như U Quân đang lưu luyến tình cảm trước kia của anh ta với Liễu Liệt Vân, nhưng theo như những gì tôi hiểu về anh ta, thì chỉ là anh ta đang bắt đầu có chút nghi ngờ về thân phận của tôi, anh ta hỏi tôi nhiều như vậy, chẳng qua chỉ là muốn thông qua câu trả lời của tôi tìm ra lỗ hổng, sau đó sẽ vạch trần tôi.
“Sau khi anh đến thiên đình, anh vẫn luôn ở bên cạnh Hi Hoàng, em muốn tìm anh cũng không có cơ hội, chỉ có duy nhất một lần, anh cũng không gặp em, không còn có sự yêu thích và sủng ái của anh, địa vị của em không bằng cả một cung nữ, ngoại trừ việc em một mình ngồi nhớ anh ra, em còn có thể làm được gì chứ? Em không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa, vậy nên U Quân, anh hãy để em ra đi được không, xem như là nể tình một thời chúng ta đã từng là vợ chồng với nhau được không?”
Mỗi lời tôi nói ra, cảm giác như tất cả đều là lời thật lòng, giống như là cảm xúc thật của bản thân vậy.

U Quân anh ta không thích tôi, tôi có nói gì thì anh ta cũng không quan tâm, nhưng mà tôi vẫn phải nói, diễn kịch thì phải diễn cho đạt, khiến anh ta nghĩ tới một Liễu Liệt Vân đau lòng tuyệt vọng đến mức muốn sụp đổ.

Sau khi U Quân nghe tôi nói xong những lời này, không ngoài dự liệu của tôi, sắc mặt của anh ta không vì những lời này của tôi bị làm cho lay động, ánh mắt anh ta nhìn tôi, không có một chút tình cảm nào, nhưng miệng anh ta lại nói với tôi: “Vậy nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
“Tại sao?” Tôi không ngờ rằng U Quân lại không đồng ý chuyện này sao? Anh ta không phải là không có tình cảm gì với Liễu Liệt Vân sao? Ngay cả ánh mắt bây giờ anh ta nhìn tôi cũng vô cùng lạnh lùng, chẳng lẽ anh ta muốn giữ tôi lại ở đây quan sát tìm ra thân phận của tôi sao?
Tâm tư của U Quân, tinh tế đến mức khiến người khác sợ hãi, anh ta đã bắt đầu để ý đến thân phận của tôi rồi, một khi bị anh ta để ý tới, anh ta nhất định sẽ để ý từng nhất cử nhất động của tôi.

Một khi không cẩn thận, tôi nhất định sẽ bị anh ta phát hiện ra, đến khi đó, tôi cũng khó mà dám tưởng tượng tới, anh ta sẽ dùng cách gì để trừng phạt tôi, trước kia tôi chỉ là lừa anh ta mấy ngày, anh ta đã móc đôi mắt của tôi ra, còn bây giờ…
Những chuyện sau đó, tôi thật không dám tưởng tượng tới.
Tôi vội ôm lấy đôi chân của U Quân đang đứng trước mặt tôi, khóc lóc sướt mướt, hỏi anh ta tại sao lại không đồng ý chuyện này, chẳng lẽ anh ta lại nhẫn tâm đến mức nhìn tôi mỗi ngày đều phải đau lòng tổn thương vì anh ta sao? Hay là vì anh ta và Hi Hoàng ở bên nhau, chỉ bởi vì thân phận của Hi Hoàng có lợi cho anh ta, trong lòng anh ta vẫn còn có tôi, đúng không?
Tôi vừa cố ý nói những lời ghê tởm này với U Quân, vừa ngẩng đầu nhìn lên anh ta, nước mắt đầm đìa.
Còn U Quân khi nhìn thấy tôi như vậy, trong ánh mắt anh ta bỗng lóe lên một chút gì đó căm ghét tôi, bàn tay đang nâng cằm của tôi bỗng buông xuống, anh ta đứng lên rồi nói: “Tôi và Hi Hoàng ở bên nhau, không có một nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì tôi yêu cô ấy.

Là tôi có lỗi với cô, nhưng cô đã được tôi phong làm Đế Hậu, tạm thời tôi vẫn không muốn để cô rời khỏi đây, quay về cung đi, sau này tôi sẽ bù đắp cho cô, sau này cô đến gặp tôi thì không cần bẩm báo nữa.”
Sau khi U Quân nói xong những lời này, anh ta không nhìn tôi lấy một cái mà quay lưng muốn bỏ đi, còn tôi cố gắng giữ chặt kéo lấy tay áo anh ta, đây là cơ hội cuối cùng của tôi, khóc lóc nói với anh ta mong anh ta có thể tha cho tôi rời khỏi đây, đừng hành hạ tôi như vậy nữa, xem như là tôi đang cầu xin anh ta!
Còn U Quân lúc này không biết sự tức giận từ đâu bỗng bộc phát trong người anh ta, ánh mắt khi anh ta quay lại nhìn tôi như muốn thiêu đốt mọi thứ, anh ta nhấc chân lên chút nữa thì dùng chân đạp lên đầu tôi một cái!

Nhưng vào lúc sắp đạp lên đầu tôi, anh ta đột nhiên dừng lại, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn vậy đỏ rực vô cùng tức giận, cho dù lúc này anh ta đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng những lời nói mà anh ta nói với tôi, âm thanh đó mang theo sự giận dữ hung ác và tàn bạo: “Cút về cung, nếu như không có sự đồng ý của tôi mà cô dám bỏ đi, tôi sẽ khiến cả nhà cô chết không có chỗ chôn thân!”
Khi nói xong những lời này, anh ta không còn để ý đến tôi nữa, anh ta hừng hực bỏ đi giống như là đang chạy trốn dịch hạch vậy, và lúc anh ta rời khỏi cung điện, cũng không biết là do anh ta không cẩn thận hay là như thế nào mà chút nữa thì trượt ngã ra đất, anh ta cũng không để ý tới chuyện này, bước chân nhanh chóng mà rời đi.
Tôi ngồi trên mặt đất ở giữa đại điện, nhìn hình bóng đang nhanh chóng rời đi của U Quân, cùng với hình bóng vừa rồi khi anh ta sắp trượt ngã, từ khi tôi quen biết anh ta lâu như vậy, hình bóng lần này của anh ta giống như một ấn tượng sâu sắc khắc sâu vào trong tim của tôi, vô cùng sa sút, cho dù anh ta có là chủ của Tam Giới, nhưng bộ dạng vừa rồi của anh ta, thảm bại và có chút thấp kém, giống như thân phận trước kia của anh ta vậy.
U Quân không để cho tôi đi, đây là chuyện nằm ngoài dự liệu của tôi, chỉ là nếu như anh ta đã không muốn để tôi rời đi, vậy thì sau này khi tôi ở lại thiên đình này, nhất định sẽ có nguy hiểm trùng trùng.

Tạm thời Liễu Liệt Vân chỉ là đang diễn tốt vai diễn trong vở kịch của cô ấy, sẽ không xảy ra sai sót gì, chỉ là tôi ở lại đây, sợ rằng sau này sẽ phải trải qua từng đợt kiểm tra của anh ta.
Ban ngày, tôi gửi thông tin cho Lạc Thần và Long Nhi, nói với họ rằng U Quân không đồng ý để tôi rời khỏi đây, và nhắc bọn họ sau này hành động phải cẩn thận một chút.
Lạc Thần và Long Nhi tất nhiên là sẽ đứng về phía tôi, cho dù là không đi, đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là tiếp tục làm công việc của mình trước đó mà thôi, còn tôi cũng như vậy, gần đây khoảng thời gian này, vì không muốn gây sự chú ý đối với U Quân, tôi vẫn là nên ít xuất hiện trước mặt anh ta.
Chỉ có điều, tất cả mọi thứ đều vượt ra khỏi dự liệu của tôi.
Khi trời sắp tối, chưa từng thấy U Quân lại đến tìm tôi đầu tiên, ra lệnh cho người hầu sắp xếp anh ta muốn tối nay tôi là người thị tẩm, để người hầu đi thông báo với Hi Hoàng một tiếng, anh ta không quay về đó nữa..


Bình Luận (0)
Comment