“Cái gì kỳ quái là sao?”
Tôi quay đầu nhìn về phía Long Nhi, lúc này cậu ta không hẳn là quá to cao.
Chiều cao của cậu ta cũng bình thường như tôi, cũng chính vì cái thân hình nhỏ con này làm lộ ra sự ngây thơ và đáng yêu của cậu ta hơn.
Lúc này, cậu ta đứng sát bên cạnh tôi, tôi vừa quay đầu thì suýt nữa mặt mình đụng vào mặt cậu ta.
Vì vậy tôi bảo cậu ta đứng xa ra một chút, lớn như vậy rồi mà y hệt như con nít.
Thấy tôi răn đe cậu ta, Long Nhi mếu máo nhưng không để bụng những lời tôi nói, vừa rồi tôi cũng đã trả lời cho vấn đề của cậu ta rồi.
Nhưng cậu ta lại không xác định được, còn duỗi tay gãi đầu nói với tôi rằng hình như phải, lại hình như không phải, nhưng dù sao vẫn cảm thấy thực sự rất kỳ lạ.
.
Truyện Dị Năng
Liễu Liệt Vân hiện đang mang thai, trong bụng có thứ gì đó thì cũng là chuyện bình thường.
Từ nhỏ Long Nhi cậu ta đã sinh sống ở giếng cổ.
Sau khi quay lại Long Cung, thì không hay đi ra ngoài giao lưu lắm, khả năng là cậu ta đã cho rằng đứa con trong bụng Liễu Liệt Vân là một thứ gì đó rất kỳ lạ, hơn nữa lúc này, cậu ta cũng nói không nên lời, tôi cũng không để bụng mấy chuyện này.
Mang theo Long Nhi vào trong cung, gọi người vào rồi cho cậu ta ăn chút gì đó ngon rồi chúng tôi cùng chờ Lạc Thần trở về.
Qua giờ ngọ, Lạc Thần đã quay trở lại.
Biểu cảm lúc này của cô ta có hơi nghiêm túc, thoạt nhìn qua thì có vẻ kết quả hỏi thăm tình hình ban nãy cũng không được lý tưởng lắm.
Long Nhi vẫn làm bộ mặt ngốc nghếch khi ở trong cung tôi, thấy Lạc Thần đã trở lại nên nhanh chóng chạy về phía Lạc Thần nhưng Lạc Thần không liếc nhìn cậu ta một cải, cô ta đi tới chỗ tôi và nói: “Hi Hoàng, thuộc hạ vừa đi điều tra thiên đàn, nơi phát hiện ra bảo kiếm, cho nên mới về trễ.
Mong Hi Hoàng thứ lỗi.”
Đây là khi nào rồi còn nói loại này lời khách sáo như vậy nên tôi nhanh chóng kéo Lạc Thần ngồi xuống, nói với cô ta rằng có cái gì tiến triển hay không? Tra được chuôi bảo kiếm này là của ai chưa?
Lạc Thần nhìn tôi và lắc đầu, cô ta trả lời tôi: “Ta đã đi hỏi tám mươi phần trăm thần linh ở đây rồi mà mọi người đều không biết được rằng thanh bảo kiếm này là từ đâu ra? Tuy nhiên, có mấy tinh quan tới chậm, nói bọn họ cũng tới trên đường đến thiên đình thì đụng phải một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ đồ ngũ sắc, hơi thở trên người người phụ nữ quả thực hơi xa lạ, không giống như người của Thiên Đình chúng ta, cũng không phải của cung Cửu Trùng Thiên.
Căn cứ theo thống kê tư liệu điều tra của ta thì trên Thiên Đình cũng không có người phụ nữ như vậy.
Tuy nhiên, xác thật có rất ít thần tiên gặp qua người phụ nữ này, chỉ có khoảng chưa tới mười người, người phụ nữ này đi lại cũng vội vàng, chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
“Vậy ý cô là nghi ngờ bảo kiếm này của người phụ nữ lạ đó sao?” Tôi hỏi lại Lạc Thần, trong lòng mình có chút nghi ngờ.
Tôi ở trên thiên đàng cũng không có người phụ nữ nào như lời của Lạc Thần nói, huống hồ nếu thật là có một người phụ nữ như vậy cứu U Quân một mạng, vậy người phụ nữ kia là ai? Sao lại có pháp lực lớn như vậy? Từ khi tôi quen biết U Quân, ngoại trừ những lúc anh ta ăn những cô gái vị thành niên bên ngoài, còn có phu nhân Liễu Liệt Vân của anh ta nữa, vốn dĩ tôi chưa từng thấy anh ta qua lại với bất cứ người phụ nữ nào khác, chẳng lẽ là do sự hiểu biết của tôi đối với U Quân chưa đủ sâu sắc hay sao, hay là trong thời điểm anh ta nói yêu tôi thì lại cùng hoàn hảo với người phụ nữ khác, cho nên người phụ nữ này mới có thể cứu mạng anh ta ngay thời khắc mấu chốt kia? Nhưng người phụ nữ kia sao có thể có pháp lực mạnh mẽ như vậy chú?
Nên nhớ trên thế giới này, thứ có thể chống lại Đỉnh Tạo Vật, ngoại trừ Liễu Long Đình trước kia thì chính là tôi, chẳng qua bây giờ Liễu Long Đình đã chuyển thể.
Cho dù có thể bảo tồn được ký ức từ kiếp đó, nhưng pháp lực không thể mạnh tới mức đó được.
Ngay cả thân thể tôi thay đổi rồi thì pháp lực cũng không bằng như trước nữa.
“Trước mắt thì khả năng này là lớn nhất, cho nên chúng ta có thể khoanh vùng mục tiêu là cô ta.’’
Ngẫm lại cũng thật là, tất cả những vị thần tiên chính thức, tôi đều có thể nhớ kỹ hơi thở của bọn họ, thế nhưng chỉ riêng người này thì không giống vậy.
Hơi thở của cô ta không phải của Thiên giới, không phải của nhân gian cũng không phải từ địa ngục, thực sự rất kỳ lạ.
“Mong Hi Hoàng cho ta khoảng mấy ngày, ta nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng để tránh mang lại rắc rối cho em.”
Lạc Thần vẫn luôn đều ở tận tâm tận lực suy nghĩ cho tôi, tôi cũng không thể để mọi thứ gây phiền toái cho cô ta như vậy được.
Vì thế tôi bảo Lạc Thần nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này cứ để tôi lo.
Nhưng vì tôi muốn đích thân ra ngựa nên Lạc Thần có hơi giật mình.
Tuy nhiên cô ta đã rất nhanh đã nở nụ cười, nói với tôi một câu “được”.
Tôi và Lạc Thần ăn ý với nhau, theo chúng tôi ở chung càng lâu thì càng hiểu trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.
Điều này làm tôi thực sự cảm thấy rất may mắn.
Thứ duy nhất tôi không nghĩ ra, cũng đoán không ra, là U Quân và đương nhiên là còn có một người nữa, chính là Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình cũng ở dưới thiên đàn, khi chuôi bảo kiếm này bay qua tới đúng lúc anh ta cũng ở đây.
Đại bộ phận thần tiên ở Thiên Đình đều tu luyện mấy ngàn năm, pháp lực không đủ, năng lực cũng có hạn, không chừng có khả năng Liễu Long Đình có thể đoán ra người phụ nữ này là ai?
Vốn dĩ tôi muốn đi gặp Liễu Long Đình, nhưng lại nghĩ đến lời nguyền trong thân thể tôi còn chưa được phá bỏ.
U Quân còn đang ở trên trời thì tôi không thể hạ giới được, Long Nhi đang ở bên cạnh tôi, tôi bèn kêu Long Nhi giúp tôi đi xem Liễu Long Đình có đang ở dưới hạ giới không.
Nếu anh ta đang ở dưới hạ giới thì nhờ cậu ta giúp tôi gọi Liễu Long Đình lên trên trời.
Tôi vừa dứt lời thì đã cảm nhận được hơi thở Liễu Long Đình, nghe tiếng thở này, chỉ thấy bên trong khe hở nhỏ của chiếc ghế cạnh tôi có một con rắn trắng nhỏ bằng chiếc đũa đang trườn, đó là Liễu Long Đình.
Bỗng nhiên anh ta xuất hiện, tôi còn không biết là anh ta vừa mới đến.
Bây giờ lại đây, tuy cũng chỉ là anh ta tới, tôi cũng đỡ phải đi mời anh ta.
Tuy nhiên nhìn Long Nhi và Lạc Thần, bọn họ giống như không nhận ra Liễu Long Đình đã tới.
Vì thế tôi nói với Long Nhi là không cần, cho bọn họ lui ra ngoài, chuyện này cứ để mình tôi xử lý, không cần bọn họ phải lo lắng.
Nếu xử lý không tốt, dây dưa với người lợi hại hơn thì tôi sợ sẽ kéo cả tính mạng hai người Lạc Thần và Long Nhi bọn họ theo cùng.
Sau khi hai người họ đi rồi, tôi mới nhìn con rắn trắng nhỏ trên ghế, nói: “Xuất hiện đi, anh đã trốn ở chỗ này từ khi nào rồi?”
Có thể là vừa rồi tôi tức giận nên không nhận ra được sự xuất hiện của Liễu Long Đình.
Bây giờ, rắn trắng nhỏ nghe tôi nói lời này xong thì lập tức khôi phục nguyên dạng, một màn sương trắng xuất hiện trước mặt tôi.
Từ trong làn sương mù, một người với thân hình cao lớn dần hiện ra.
Cảnh tượng như này làm tôi không khỏi nhớ tới thật lâu trước kia, lúc đầu tôi gặp Liễu Long Đình, anh ta cũng hiện thân bằng cách như vậy.
Khi Sương trắng dần tan đi, từng đợt từng đợt sương trắng từ trên mặt Liễu Long Đình nhè nhẹ tản ra, phụ trợ cho gương mặt anh ta như mộng như ảo, một vẻ đẹp đặc biệt đến huyền diệu.
Hơn nữa, anh ta của hiện tại so trước kia thì gầy đi một chút, tóc dài được chải chuốt gọn gàng.
Anh ta mang vẻ tuấn tú phi phàm, có chút trái ngược với U Quân khi bình tĩnh thì dịu dàng như ngọc, giả tạo đáng sợ thật.
Khi Liễu Long Đình cũng không trả lời vấn đề mà tôi vừa hỏi anh mà lại hỏi thẳng tôi: “Em còn nhớ rõ Hậu Thổ sao?’’
Hậu Thổ?
Chưởng quản toàn bộ đất mẹ - Hậu Thổ sao?
Khi tôi nhớ ra cái tên này, cái tên này xoay quanh trong đầu tôi tạo ra cảm giác quen thuộc, nhưng lại có vẻ vô cùng xa lạ.
Mấy ngàn năm nay, tôi chưa từng nghe qua tên cô ta, cũng chưa từng có ai nhắc tới tên cô ta ở trước mặt tôi.
Chẳng qua tôi cũng chỉ có ấn tượng lúc mấy ngàn năm trước, khi tôi phóng thích U Quân ra ngoài, người sắc phong cho U Quân thành Thần Núi lại chính là Hậu Thổ.
Khi trong đầu tôi nhớ lại lúc đó, lòng tôi đột nhiên run lên, chuôi bảo kiếm này chắc không phải là của Hậu Thổ chứ?
Cứ cho chuyện này không có khả năng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Hậu Thổ đã mất tích nhiều năm như vậy, từ khi cô ta sắc phong U Quân.
Sau đó Thần Núi và cả tam giới không có bất cứ tin tức nào về cô ta cả.
Sao cô ta lại bỗng nhiên xuất hiện chứ? Nhưng vừa rồi là tính mạng U Quân đang gặp nguy, nếu cô ta không xuất hiện thì U Quân cũng đã chết rồi.
Tôi quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình và hỏi anh ta: “Anh nghi ngờ người cứu U Quân là Hậu Thổ sao?”
Hậu Thổ là nữ thần đất mẹ sớm nhất, tuy rằng không xưng đế, nhưng trước kia đã cùng phối hợp cùng với Ngọc Hoàng Đại Đế.
Ngọc Hoàng Đại Đế chủ quản Thiên giới Thiên Đình, rồi sau đó Hậu Thổ chủ quản đất mẹ, núi cao, xét về mặt pháp lực và địa vị đều không thua gì Thiên Đế, tên tuổi cũng ngang hàng với Thiên Đế.
Sau khi tôi hỏi xong câu này, Liễu Long Đình quay đầu nhìn về phía tôi, vẻ mặt anh ta có chút sầu lo, hàng mi cong vút tuyệt đẹp của anh ta cứ rủ xuống.
Hiện tại tôi cũng không định muốn bên cạnh anh ta, nhưng mỗi khi tôi nhìn anh ta, bộ dạng của anh ta, vẫn làm tôi vài lần không kiềm chế được.
Đúng là có câu nói từ xưa như này, người đẹp thì béo cũng đẹp, gầy cũng đẹp.
“Tôi không phải nghi ngờ cô ta mà là tôi đã tận mắt nhìn thấy, cô ta đã quay trở lại rồi.”.