Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 645



Tôi kinh ngạc sững sờ nhìn Kiều Nhi, trong lúc nhất thời không thể tin được lời này của cô bé là thật, nghĩ thầm nếu như thật sự là đại hung, vậy thì vì sao tối hôm qua Liễu Long Đình ngay cả một chút cảm giác căng thẳng cũng không có? Điều này không có khả năng, anh ấy chưa từng làm chuyện gì mà không có nắm chắc, nếu như anh ấy đi thì khẳng định đã nghĩ kỹ sẽ có cái kết quả gì rồi chứ.
“Không phải em tính sai rồi đó chứ?” Tôi hỏi thử Kiều Nhi một câu.
Bình thường Kiều Nhi đều không cho phép người khác hoài nghi năng lực của cô bé, nhưng mà bây giờ khi tôi nói ra lời này với Kiều Nhi, chính cô bé cũng có chút hoài nghi bản thân, vội vàng nói với tôi vừa rồi không tính, để cô bé tính lại cho tôi một quẻ.
Tôi gật nhẹ đầu, hơn nữa lại bắt đầu nghiêm túc ném đồng tiền dưới sự chỉ dẫn của Kiều Nhi, trong lòng tập trung nghĩ tới Liễu Long Đình, có thể ngàn vạn lần đừng nên gặp chuyện không may.

Sau đó, tôi lại ném đồng tiền ra một lần nữa, hy vọng sẽ không vì lòng của tôi không tĩnh mà cho ra kết quả không chính xác.
Chẳng qua lần này tôi thật sự rất chân thành, Kiều Nhi cũng hết sức nghiêm túc.

Sau khi tôi ném đồng tiền đủ sáu lần xong, cô bé lại dựa theo quẻ tượng này suy tính một chút, nhưng rốt cuộc sau khi cô bé suy tính xong, cả người có chút choáng váng, làm như là có chút không tốt không biết nói ra sao với tôi.

Kiều Nhi do dự trong chốc lát mới nói cho tôi biết: “Chị Tiểu Bạch, có thể là do công lực hiện tại của em chưa cao, suy tính sai lầm rồi, chị cũng đừng để ở trong lòng.”
Dựa theo cái cách mà Kiều Nhi nói chuyện, có khả năng cô bé đã suy tính ra kết quả, hơn nữa kết quả này cũng giống như kết quả lần trước.


Vậy nên tôi mới cẩn thận hỏi cô bé một câu, hỏi cô bé rằng: “Chẳng lẽ lần này cũng là đại hung à?”
Hình như Kiều Nhi không muốn thừa nhận, nhưng cô bé cũng không muốn gạt tôi, mới gật đầu ừm một tiếng.
Trước đây khi Kiều Nhi coi bói cho tôi, mặc dù không dám nói là chính xác trăm phần trăm, nhưng xác suất chính xác cũng trên dưới tám mươi phần trăm.

Mà bây giờ hai chúng tôi đã bói toán hai lần, hai lần suy tính đều cho ra kết quả là đại hung, điều này khiến cho trong lòng tôi có chút kinh sợ khiếp đảm, trong lúc nhất thời cũng không biết bản thân nên tin là tốt hay không tin là tốt.
Kiều Nhi nhìn thấy tôi một hồi lâu cũng không nói gì, cô bé lập tức đi lại gần phía tôi, nói với tôi: “Chị đừng quá lo lắng, anh ba của em nhất định không có chuyện gì đâu.’’
Tôi cũng tin tưởng Liễu Long Đình không phải là loại người thích làm chuyện ngu ngốc, anh ấy quyết định đều là trải qua suy sâu tính kỹ.

Chẳng lẽ anh ấy không có tính trước được mức độ nguy hiểm của chuyện này, hoặc sự thật đúng là Kiều Nhi đã tính sai rồi phải không?
Trong lòng tôi xuất hiện vô số ý niệm ở trong đầu, nhưng mặc kệ Liêu Long Đình có nghĩ đến phía sau hay không, cũng không quản việc Kiều Nhi có tính đúng hay không, cái quẻ tượng này đã và đang diễn ra ở ngay trước mặt của tôi.

Vì thế tôi lập tức ngẩng đầu nói với Kiều Nhi một câu: “Kiều Nhi, em và Long Đằng ở nhà trông nhà, chị nhanh chân đến xem anh ba của em thế nào, chị cảm thấy lo lắng cho anh ấy.’’
Hiện tại Kiều Nhi cũng lo lắng cho anh ba của cô bé, lúc tôi nói với cô bé sẽ đi xem anh ba cô bé thì vẻ lo lắng trong mắt cô bé mới giảm xuống một chút, vội vàng gật đầu với tôi: “Em cũng muốn đi chung với chị Tiểu Bạch.”
“Em cứ ở nhà với Long Đằng đi, nếu như có chuyện gì thì chị sẽ sớm thông báo cho em biết.”
Tôi nói xong lời này với Kiều Nhi, bảo cô bé đi phòng bếp giúp tôi gọi Cô Hoạch Điểu còn tôi thì trở về phòng thay một bộ quần áo thuận tiện một chút.
Kiều Nhi cũng biết pháp lực của bản thân cô bé không cho phép bản thân mình đi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, cô bé có đi theo cũng không có tác dụng.

Vậy nên cô bé vội vàng ném đồng tiền trong tay đi, chạy về hướng phòng bếp, lớn tiếng kêu gọi Cô Hoạch Điểu.

Mà tôi cũng nhanh chóng trở về phòng, thay đổi quần áo, mặc một bộ đồ nhân gian đi ra, sau đó gọi Cô Hoạch Điểu theo tôi đi tìm Phong Đô.
Cô Hoạch Điểu được đi theo tôi rất là thích ý, bây giờ tôi gọi cậu ta ra cửa, lúc cậu ta mang theo tôi bay qua không trung lại có thể hướng về những yêu quái xuất sắc trên mặt đất.

Có điều khi cậu ta nhìn thấy tôi chỉ mặc một bộ quần áo rất phổ thông của nhân gian đi ra, lập tức bất mãn hỏi tôi liệu có thể thay đổi một bộ quần áo khác mạnh mẽ khí thế hơn hay không? Tôi mặc thành cái bộ dạng như thế này, không biết nếu như bị đám tiểu yêu quái ở trên mặt đất nhìn thấy, nói không chừng còn cho là cậu ta đã thuần phục dưới trướng một tiểu bối vô danh nào đó.
Tôi nhìn dáng vẻ lề mề chậm chạp của Cô Hoạch Điểu, thật rất muốn một quyền đánh nát mặt của cậu ta, bảo cậu ta đừng nói nhảm nữa.

Bây giờ Liễu Long Đình có khả năng đang gặp nguy hiểm, chúng tôi phải mau chóng đi tới đó.

“Nếu như cô gặp phải nguy hiểm thì càng phải ăn mặc xinh đẹp bất phàm một chút, để cho những tiểu yêu quái của Liễu Long Đình bên kia kiến thức một chút cái gì gọi là kiều thê như họa, cứu anh ấy thoát khỏi khó khăn cùng cực.
“Cậu dẹp đi! Cậu nhanh lên một chút, nếu không thì để tôi tự mình qua đó!”
Mắt thấy đã đến thời điểm mấu chốt rồi mà cậu ta còn đang tranh luận với tôi về vấn đề không hề bổ dưỡng này.

Tôi tức giận suýt chút nữa đã chửi cậu ta, nhưng mà nếu như cậu ta không chịu đưa tôi đi, pháp lực của tôi có hạn, chỉ sợ còn chưa tới được Phong Đô thì tôi đã bị kẹt ở nửa đường không đi qua đó được.
“Nếu như cô không đổi lại cách mặc quần áo, tôi sẽ không đi.” Cô Hoạch này cũng tùy hứng thật, nói không đi thì lập tức không đi.
“Tôi…”
Tôi tức tới nỗi trong lòng vặn vẹo, chửi cậu ta hơn một vạn lần, đừng đợi đến khi tôi khôi phục pháp lực, đợi tôi khôi phục hoàn toàn pháp lực xong, chắc chắn cậu ta sẽ là người đầu tiên bị tôi đánh.
Dưới yêu cầu của Cô Hoạch Điểu, tôi vừa hết sức khó chịu nhìn chằm chằm cậu ta vừa trở lại trong phòng, lấy một bộ hoa phục đẹp nhất của tôi ra, mặc từng món từng món trong ngoài lên trên người.

Sau đó lúc mà tôi ra cửa còn đưa tay hướng về phía trên đầu làm phép, trang dung và tóc tất cả đều ổn thỏa.
Khi tôi đi ra đại sảnh một lần nữa, Kiều Nhi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, trợn to mắt lên nhìn tôi.

Cái tên Cô Hoạch Điểu bệnh thần kinh này còn đi vòng quanh người tôi mấy vòng lớn, lại đụng đụng quần áo của tôi, sửa sang lại tóc cho tôi, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn biến thành một con chim to năm đầu, bay ra khỏi nhà.

Mà tôi cũng trực tiếp giương tay, bay lên trên lưng của cậu ta, cùng nhau đi tới Phong Đô.
Thật ra Phong Đô cũng nằm ở Địa Phủ, nhưng mà nó lại tương thông với nhân gian, chính là vị trí cửa vào cũng tên là Phong Đô, nằm ở ranh giới xuyên tỉnh.

Chúng tôi muốn đi tìm Phong Đô Đại Đế thì cũng chỉ có thể đi tới mặt đất Phong Đô tìm ngài ấy, mà Phong Đô Đại Đế cai quản Địa Ngục Phong Đô, là người phụ trách quản lý một cái địa ngục khác ở bên ngoài còn kinh khủng hơn mười tám tầng địa ngục mà Diêm La Vương quản lý ở Minh Giới.

Bởi vì cho dù người khác có đi tới mười tám tầng địa ngục gặp phải đau khổ, sau khi nhận hết đau khổ là có thể đi đầu thai chuyển thể được rồi.

Nhưng nếu như ai đó bị nơi như Phong Đô Địa Ngục giam giữ thì sẽ trở thành ác linh không có cơ hội đầu thai.

Hơn nữa không chỉ có con người, cho dù là thần, không những thần mà còn có vạn vật trên thế gian này, chỉ cần phạm phải chuyện tình tội ác tày trời, sau khi chết hồn phách sẽ lập tức đi tới Phong Đô Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.


Nói cách khác, Phong Đô Đại Đế này, ngài ấy cai quản chính là những vong hồn cùng hung cực ác.
Vốn dĩ gặp phải ác linh đã là rất khó đối phó rồi, những vong hồn của ác thần ác thú kia, sau khi chết toàn bộ đều đi tới Phong Đô Địa Ngục, mà Phong Đô Đại Đế lại có năng lực ngăn chặn tất cả những linh hồn cực độ hung ác này.

Cho dù tôi chưa từng gặp được ngài ấy, nhưng trong lòng cũng có thể tưởng tượng ra được ngài ấy có sức mạnh khổng lồ ra sao.
Trên đường đi tới Phong Đô, Cô Hoạch Điểu hỏi tôi: “Quần áo trên người của cô là huyền bào lúc đăng cơ hay sao? Đúng là người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào cái yên, cô mặc bộ quần áo này rất là lộng lẫy xinh đẹp, trên đời này không có người nào dễ nhìn hơn cô cả.”
Cái con chim ngu ngốc này, bây giờ tôi cơ bản là không thèm để ý tới cậu ta, nếu như Liễu Long Đình ở trong thời gian tôi thay quần áo có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ làm thịt con chim chết tiệt này đầu tiên.
Cô Hoạch thấy tôi không để ý tới cậu ta, lại nói với tôi: “Thật ra bảo cô ăn mặc như vậy cũng là vì muốn Liễu Long Đình và cô được tốt mà thôi.

Tôi cho cô biết một chuyện, lúc trước lúc tôi đi ngang qua Phong Đô, vô tình đã thám thính được tâm tư của Phong Đô Đại Đế trong lúc vô ý để lộ ra.

Đó là một loại tịch mịch cô đơn đã tích tụ lại từ mấy vạn năm, coi như bây giờ Liễu Long Đình đang gặp nguy hiểm, với dáng vẻ này của cô thì có thể lấy cái gì ra đấu với Phong Đô Đại Đế được chứ? Ngài ấy phụ trách quản lý vong hồn của vạn thần trên thế gian, nếu như cô ở chỗ của ngài ấy xảy ra chút chuyện, cô cho rằng những lão thần tiên ở trên trời kia thực sự sẽ liều lĩnh xuống cứu cô à?”
Lúc này cơn giận của tôi đối với cậu ta vẫn còn chưa tan, lời của cậu ta nói, một câu tôi đều không muốn nghe lọt tai.

Cậu ta tưởng rằng tất cả thần tiên đều giống như con người hay sao? Lại còn tịch mịch, nếu như thật sự không thể nhịn được cảnh cô quạnh tịch mịch thì còn làm thần tiên gì nữa?
Sau khi chúng tôi phi hành được mấy ngàn dặm, chúng tôi đã đi tới Phong Đô ở nhân gian.

Dưới người chúng tôi chính là một cái thành phố, thế giới của thần linh và thế giới con người cũng không ở cùng một chỗ, Cô Hoạch Điểu ẩn giấu chân thân của chúng tôi, niệm thần chú di chuyển, mở ra kết giới Phong Đô ở trên mặt đất, một khoảng trời màu xám rộng lớn mênh mông xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Ở bên trong không gian rộng lớn này, tôi nghe thấy hơi thở hết sức cường đại do Liễu Long Đình phát ra.

Hơn nữa ở bên trong dưới luồng hơi thở này còn có mùi máu tươi đang lan tràn, Liễu Long Đình anh ấy bị thương rồi!.


Bình Luận (0)
Comment