Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 649



Mặc dù pháp lực của Phong Đô đại đế cao hơn tôi, tinh lực của anh ta cũng lớn hơn tôi nhưng mà bây giờ theo sắp xếp vị trí mà nói, chúng tôi cũng là ngang hàng ngang vế, chỉ là tôi bây giờ đang ở đất Phong Đô của anh ta, đang dưới sự áp chế pháp lực của anh ta nên tôi không thể mời thiên binh thiên tướng, chỉ có thể nói chuyện đàng hoàng với anh ta.

Nhưng một khi thoát ra khỏi kết giới Phong Đô của anh ta, nếu như chúng tôi thật sự phải đánh nhau thì tôi có rất nhiều thần linh giúp đỡ, anh ta chưa chắc sẽ là đối thủ của tôi.
Bây giờ đã xảy ra một chuyện xấu hổ không thể nói được, tôi không hề có cảm giác kính sợ với Phong Đô đại đế, thậm chí là cảm thấy chuyện này nếu như Phong Đô đại đế để ý danh tiết trong lời nói, tôi có thể ngoan cố mà vui chơi thêm mấy năm, đương nhiên không thể bị Liễu Long Đình bắt được.
Sau khi tôi nói xong câu này, hiện tại Phong Đô đại đế đối với thái độ của tôi mà nói thì đã tốt hơn một chút, nhưng mà càng giống như không chịu nổi, chỉ mong sao tôi nhanh chóng rời đi, nhưng mà dựa vào bản thân tu luyện bao nhiêu ngàn năm qua của anh ta nên cũng lười so đo với tôi, vì vậy liền nói với tôi: “Cô đi đến Thập điện Diêm Vương mượn cờ gọi hồn địa phủ thì tôi có thể giúp cô.’’
“Anh cần cờ gọi hồn để làm cái gì?” Tôi không nhịn được hỏi một câu, nhưng mà sau khi tôi thuận miệng hỏi câu này xong, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi ngốc.


Phong Đô đại đế đồng ý giúp tôi đã là tốt rồi, làm sao lại còn phải hỏi đông hỏi tây nữa làm gì.
“Chuyện mượn cờ gọi hồn cho anh không hề khó khăn, cái khó là toàn bộ địa phủ đều bị phong ấn, tôi không xuống được địa ngục cũng không gặp được Diêm Vương.’’
Phong Đô đại đế nghe tôi nói xong, trực tiếp mở lòng bàn tay trái, lấy ra mấy viên thuốc màu vàng, anh ta đưa tay tới lần từng viên thuốc vào lòng bàn tay tôi rồi nói với tôi: “Tất cả mọi chuyện bây giờ đối với các người mà nói mới chỉ là bắt đầu, chưa loại trừ đại ác ma thì trời đất này khó mà sinh sống yên ổn, cô tốt nhất là theo dõi cho tốt mạng sống của Đông Hoàng, anh ta nợ tôi một linh hồn, sớm muộn gì chết rồi cũng phải trả lại thôi.’’ Sau đó quay người lại mang theo đồng nữ bên cạnh anh ta trực tiếp trở về địa ngục Phong Đô của anh ta.
Cánh cửa ở mặt đất dần dần được nâng lên, hiện tại lại trầm xuống, cả một vùng ảo cảnh Phong Đô vừa khôi phục lại cảnh tượng yên bình, nhìn mấy viên thuốc ở trong tay tôi và nơi phía xa đã được Liễu Long Đình giải phong ấn, trong một khoảng thời gian tôi cảm thấy dường như vừa nãy là tôi đang mơ.
“Nhìn đi, có tôi làm thần thú của cô, cô làm bất cứ chuyện gì còn không phải sẽ thuận buồm xuôi gió sao!”
Cô Hoạch Điểu cười hì hì, một viên tiên đơn ở trong tay tôi nhất thời bị nuốt xuống bụng của cậu ta.

Uống viên tiên đơn này xong chắc là có thể đi xuống địa phủ rồi, tôi sợ rằng Cô Hoạch Điểu sẽ uống hết mấy viên tiên đơn này mất nên nhanh chóng cất mấy viên còn lại đi, mặc dù lần này chúng tôi thành công rồi.

Hơn nữa cũng chỉ tiếp xúc một chút mà cũng không hề mất miếng thịt nào, chỉ là bây giờ nhìn thấy Liễu Long Đình, trong lòng tôi có một chút áy náy không yên tâm, dường như giống bán thịt để đổi lấy vinh quang, vì vậy liền hy sinh lời nói mà cảnh cáo Cô Hoạch Điểu, nói với cậu ta: “Lần sau cậu còn dùng cái cách này, nếu như để Liễu Long Đình biết thì sợ rằng năm cái đầu còn lại của cậu đều sẽ bị mất hết đấy.’’
Cô Hoạch Điểu bị tôi nói như vậy, bản thân cảm thấy có chút ủy khuất, nhìn thấy tôi định đến đỡ Liễu Long Đình đứng dậy, cậu ta liền đi theo phía sau lưng tôi, nói với tôi: “Hi Hoàng, cô đừng có được lợi mà còn ra vẻ thông minh, tôi chỉ là thám thính được tâm lý của Phong Đô đại đế mà thôi.

Tôi biết làm sao để đối phó anh ta, nếu như lúc nãy không phải tôi ở trên người của cô, cô nghĩ rằng cô băng thanh ngọc khiết, bây giờ anh ta đã đồng ý với cô thả Liễu Long Đình ra đồng ý với cô đồng ý giúp có giải trừ phong ấn ở địa phủ không? Đừng có ngốc nữa, nếu như anh ta muốn quản chuyện Tam giới thì cũng không đến lượt cô làm Thiên Hoàng đâu, cái phong ẩn này về cơ bản sẽ không xuất hiện.

Tôi đang giúp cô, cô đừng có mà không biết tốt xấu.


Còn nói nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc hẳn anh ta đã yêu cô rồi, cái thể loại thần linh cổ xưa cô độc hàng ngàn năm này, nếu như đã thích cô rồi thì cô ở bên anh ta so với ở bên cạnh Liễu Long Đình còn mạnh hơn đó.

Liễu Long Đình kiếp trước rất là lợi hại, nhưng mà bây giờ…”
“Được rồi được rồi, cậu đừng có nói nữa.’’ Tôi đỡ Liễu Long Đình đứng dậy, kiểm tra xem cơ thể của anh ấy, nhưng mà tên Phong Đô đại đế này cũng xem như rất tốt tính đấy, lúc anh ta đồng ý thả Liễu Long Đinh ra còn đem toàn bộ pháp lực vừa này bị tiêu tán ra ngoài của Liễu Long Đình trả lại cho anh ấy, tôi cảm giác bây giờ pháp lực của Liễu Long Đình mặc dù không bằng Phong Đô đại đế nhưng mà so với trước đây đã mạnh hơn rất nhiều rồi.

Trước đây anh ấy từ bỏ hết tất cả mọi chuyện vì tôi mà đi bái tế Nữ Oa, cái gì cũng không có, cũng không biết pháp lực này của anh ấy làm như thế nào mà chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi đã được khôi phục lại rồi.
“Tôi chỉ nói thôi cũng không được sao? Trước đây cũng chưa từng để ý tới Phong Đô đại đế, lần này gặp mặt mới phát hiện anh ta tưởng chừng chính là đại thần, một trong những người giỏi nhất ở Tam giới có pháp lực vô biên, nếu như cô thật sự ở bên cạnh anh ta, sau này cô cần gì phải lao tâm khổ trí nữa.

Tam giới thái bình, nhân gian cũng bớt đi một chút khổ, lại nói cô cũng không phải chỉ ở bên cạnh một mình Liễu Long Đình, trước đây…”
Nhìn thấy Cô Hoạch Điểu vẫn còn đang luyên thuyên không nghỉ, tôi lập tức quay đầu mắng cậu ta một câu: “Cậu có thể thôi đi không, cậu cảm thấy một đời này của tôi chính là người chỉ sống vì người khác thôi sao? Bản thân tôi từ trước đến nay chưa từng một lần làm chuyện mà bản thân mình muốn, đều là gả cho người mà tôi không yêu, cậu cho rằng tôi sinh ra chính là làm vật hy sinh thành toàn cho kẻ khác, hy sinh cho cái thế giới này sao?”
Ngay vào lúc này tôi nói với Cô Hoạch Điểu một chút lời thật lòng, có thể mọi người từ trước đến nay đều chỉ là nhìn thấy những chuyện không tốt mà tôi đã làm, nếu như làm được bất cứ chuyện gì mà không phải đi cầu xin người khác, không bị người khác kiểm soát thì ai còn đồng ý đi phản bội tình yêu của mình.

Đôi lúc tôi cũng thử nghĩ, Bàn Cổ tại sao lại có thể sinh ra tôi, một tinh khí rất chỉ là vô dụng, nếu là tinh khí của Bàn Cổ, tôi không vĩ đại mà rất yếu đuối nhỏ bé, trời sinh có được một thân phận là cao quý nhất, mà mạng lại nhỏ bé thấp kém, còn phải chấp nhận một sứ mạng vô hình vì người khác mà hy sinh làm tất cả mọi chuyện, thậm chí đến cả máu của tôi đều chỉ là có thể làm tăng công lực cho kẻ khác, mà không có cách nào tự điều trị cho chính mình, đây chính là sứ mệnh của tôi hay sao?
Cô Hoạch Điểu sau đó nói cái gì thì tôi đã không còn nghe thấy nữa, tôi dùng hết sức lực cuối cùng của mình để ôm lấy Liễu Long Đình đang ở trên lưng Cô Hoạch Điểu trong lúc quay trở về núi Trường Bạch, tôi nói với Cô Hoạch Điểu những chuyện mà lúc nãy chúng tôi nói với nhau đừng nói với ai hết, đặc biệt là Liễu Long Đình, nếu như ngoại trừ hai chúng tôi còn có kẻ khác biết được thì cậu ta sau này đừng nghĩ đến việc được sống yên ổn nữa.
“Đúng đúng đúng, cô nói cái gì cũng đúng, thiệt là, lần sau có cách đơn giản nhanh chóng nào, tôi sẽ không nói với cô nữa, để cô dùng cái gọi là cách thức quang minh chính đại để đi hại người khác hại chính bản thân mình.”
Lúc này Cô Hoạch Điểu cũng không đôi co với tôi nữa, lúc chúng tôi trở về, Cô Hoạch Điểu đưa Liễu Long Đình vào trong phòng, vốn dĩ tôi còn đang nghĩ xem Hư đã đi đâu nhưng mà lúc tôi trở về nhà nhìn thấy Hư đã trở về rồi, vì thế có chút kinh ngạc mà nhìn anh ta, hỏi anh ta làm sao lại trở về rồi?

Hư nhìn thấy Liễu Long Đình lúc này còn chưa tỉnh lại, thần sắc trên mặt cũng không để lộ ra chút lo lắng nào, nói với tôi thực ra Liễu Long Đình đã muốn đi trước tìm Phong Đô đại đế, Phong Đô đại đế sẽ làm ra điều gì đó gây bất lợi cho anh ấy, vì vậy mới nửa chừng đem linh hồn của bản thân anh ấy giao cho anh ta bảo quản, bây giờ linh hồn trong cơ thể của Liễu Long Đình đang là hồn phách của một tiên gia.

Vốn dĩ bọn họ dự định đợi Phong Đô đại đế mở ra cánh cửa địa ngục, sau đó mới từ cửa này đi vào địa phủ, từ bên trong công phá kết giới, nhưng mà lúc anh ta vừa mới quay lại thu xếp cho linh hồn của Liễu Long Đình thì anh ta lại tính cho Liễu Long Đình một quẻ từ hung chuyển sang cát, hơn nữa là hành động không thuận lợi, cho nên ở trong nhà đợi chúng tôi trở về.
Ngay lúc Hư nói những lời này với chúng tôi, trong lòng tôi có chút tức giận, vừa nãy tôi còn dùng hết sức mình để bảo vệ cho Liễu Long Đình, vậy mà chỉ là bảo vệ cho một cái xác không mà thôi, tôi còn lo lắng sống chết cho Liễu Long Đình, lo sợ anh ấy thực sự sẽ bị bắt đi.
Mà vào lúc tôi đang tức giận, Hư cũng lấy ra một cái bình màu trắng mang theo bên người, hút hồn phách tiên gia đang bị hoán đổi trên người của Liễu Long Đình ra ngoài, sau đó mở cái bình màu trắng ra đem linh hồn của Liễu Long Đình, đưa vào bên trong cơ thể của Liễu Long Đình.
Khi mà tôi nhìn vào sắc mặt của Liễu Long Đình đã có một chút hồng hào, trong một khoảng thời gian trong lòng tôi cũng không biết nói là vui hay là không vui nữa, nhưng mà tôi biết bản thân tôi rất không thoải mái.

Cái loại cảm giác giống như là bản thân tốn bao nhiêu công sức để cứu một người, mà đối phương đã sớm sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện nhưng lại không hề nói với mình.

Đúng là uổng công tôi lo lắng lâu đến vậy, lại còn bị con kỳ lân xấu xí kia đánh cho tơi tả.

Bây giờ tôi cũng không muốn nhìn thấy Liễu Long Đình tỉnh lại, lúc Hư đưa toàn bộ hồn phách của Liễu Long Đình trở vào cơ thể của anh ấy, tôi quay người trở về phòng, trong lòng của tôi cứ suy nghĩ, có phải là do tôi đã quá yêu Liễu Long Đình, vì vậy mới không màng tới bản thân như vậy mà nghĩ về anh ấy hoặc là do tôi quá ngốc rồi, pháp lực không đủ mới để xảy ra cục diện không vui vẻ như vậy?.


Bình Luận (0)
Comment