Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Mặc dù tôi đã từng nghe tới câu nói mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, nhưng tôi chưa bao giờ trải qua ngày lễ ngày, bèn hỏi Liễu Long Đình có phải ngày đó sẽ rất náo nhiệt không? Liễu Long Đình gật đầu, nói đúng thế, khi đó tôi có thể gặp tiên gia và đệ tử xuất mã khác, coi như dẫn tôi ra ngoài chơi một chút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói thật, bao lâu nay tôi chỉ gặp được đệ tử xuất mã lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, cho dù là Tiết Thanh Trạch trẻ tuổi nhất, tức là đệ tử xuất mã ban đầu của Phượng Tố Thiên, sau này tôi hỏi tuổi mới biết anh ta đã sắp 39. Cho nên tôi rất mong chờ mùng hai tháng hai. Tôi không tin toàn bộ thủ đô không có đệ tử xuất mã nào tương đương tuổi với tôi.
Buổi tối, bí thư lớp gửi tin nhắn báo với tôi là Vệ Quân đã chết, Liễu Long Đình đồng ý cứu anh ta. Ban ngày nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi vẫn rất biết ơn anh ta, nhưng bây giờ Liễu Long Đình đi cứu Vệ Quân, tôi lại hơi luyến tiếc. Dù sao Liễu Long Đình mà cứu Vệ Quân thì phải dùng tinh khí của anh ta. Giết người dễ mà cứu người thì khó, ví dụ như giết một người chỉ được 10% tinh khí, nhưng cứu một người thì phải tốn trăm phần trăm. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng lúc Liễu Long Đình ra ngoài, tôi vẫn không ngăn cản anh ấy. Mặc dù tôi biết mình đã hiểu nhầm Liễu Long Đình, mặc dù tôi biết người này không phải là do Liễu Long Đình giết, chúng tôi không cần cứu anh ta, nhưng tôi không thể từ bỏ một mạng sống. Liễu Long Đình cũng không muốn làm trái với lời hứa hồi ban ngày nên mới đi làm.
Nửa đêm về sáng, Liễu Long Đình gần như kéo lê về nhà, nằm im trên giường không nhúc nhích, dáng vẻ cũng chẳng khá hơn tôi hồi ban ngày là bao. Tôi mắng Liễu Long Đình xứng đáng, nhưng lại biết không phải là thế. Thấy anh ta mệt mỏi, tôi cũng rất đau lòng, đưa anh ta lên giường rồi cởi áo khóa cho anh ta, kêu anh ta nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Long Đình mệt đến nước này mà vẫn không ngủ được, ôm tôi vào lòng, hỏi lúc này cảm nhận của tôi về anh ta có phải là anh hùng quên mình vì người không? Tôi có suy nghĩ khác về anh ta không?
Thôi đi, cứu một người mà thôi, xem anh ta đắc chí kìa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà Liễu Long Đình nói vậy cũng đúng sự thật. Anh ta chính là anh hùng trong cảm nhận của tôi. Tôi cũng có suy nghĩ về khác về anh ta.
“Hôm nào nói cho bà nội biết quan hệ của chúng ta đi. Chuyện kết hôn chờ bà lên tiếng." Tôi gật đầu nói được, bây giờ Liễu Long Đình đã cứu Vệ Quân, anh ta nói gì cũng được hết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vậy còn Anh Cô?" Tôi hỏi: “Chuyện này là do Anh Cô giở trò, chúng ta có nên về nhà cảnh cáo bà ấy không?"
"Không cần, tấn công vào tâm lý thôi, em không nghi ngờ tôi, khoe tình yêu trước mặt bà ta nhiều một chút thì bà ta cũng sẽ không chịu nổi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi gật đầu. Tôi vẫn đồng tình với Anh Cô, thích tiên gia của mình mà lại bị cảnh cáo, chồng lại chết, bao nhiêu năm qua không biết sống như thế nào.
“Bạch Tô, hôn tôi đi." Liễu Long Đình kêu tôi. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cúi đầu nhìn Liễu Long Đình. Anh ta đang nằm, ánh mắt càng hẹp dài, gương mặt trắng nõn, đôi môi mềm mại, giống hệt người trong tranh.
“Anh đẹp quá. Sao anh lại đẹp đến mức này?" Tôi hỏi Liễu Long Đình, thò tay quẹt lên mũi anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Liễu Long Đình mím môi, nắm tay tôi vuốt ve gương mặt anh ta, nở nụ cười: “Bởi vì gương mặt của tôi là vì em."
Vãi chưởng, Liễu Long Đình nói câu này lập tức khiến tôi ấm lòng quá trời. Tôi ôm mặt Liễu Long Đình, hôn lên môi anh ta. Trong miệng tôi tràn đầy hơi thở của Liễu Long Đình. Hôn đến khi động tình, Liễu Long Đình xoay người đè lên người tôi, trong bóng đêm u tối, gương mặt của anh ta trắng như ma quái, đẹp đến nao lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng lúc này không thể đi quá giới hạn, Liễu Long Đình chỉ đùa bỡn tôi một hồi rồi ngừng lại, nghiêng người nằm bên cạnh tôi, nói với tôi rằng trước kia anh ta rất bẩn, mỗi người phụ nữ đều coi anh ta như cái máy dục vọng, liều mạng muốn thân thiết với anh ta, mà trao đổi đồng giá là tinh khí của họ. Anh ta không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, tuyệt vọng đến mức sắp sụp đổ. Bây giờ anh ta chỉ muốn ở bên tôi, thân thể của anh ta chỉ thuộc về mình tôi, tôi muốn ở bên anh ta lúc nào thì anh ta sẽ đến bên cạnh tôi, thân thể của anh ta chính là món quà lớn nhất anh ta tặng cho tôi.
Tôi không biết tại sao Liễu Long Đình lại cần nhiều tinh khí đến thế. Hơn nữa nghe giọng điệu thì có vẻ anh ta cũng căm hận bản thân mình trong quá khứ. Liễu Long Đình không chờ tôi hỏi, nắm tay tôi sờ lên người anh ta, kề sát bên tai tôi nói toàn những lời khiêu khích, có những câu khiến tôi đỏ mặt, nói sao anh ta lại vô liêm sỉ đến thế, sau đó xoay người không để ý tới anh ta, đi ngủ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy ngày trôi qua, tôi mua hết những thứ mà lúc trước mình không có tiền mua, nào là túi xách đồ trang điểm, nào là quần áo giày dép, trong nhà tràn ngập túi shopping.
Mà mùng hai tháng hai cũng đến. Liễu Long Đình đã sớm chuẩn bị hoa giấy, dạy tôi cắt hoa giấy nhỏ như đồng tiền, hơn nữa xâu lại thành chuỗi bằng dây thừng, một tờ giấy rũ xuống, bảo cái này gọi là đuôi rồng, treo trong phòng có thể tiêu tai trừ tà, hơn nữa cũng phải mang đi đốt cho Long Vương, bày tỏ lời cảm ơn ông ấy đã phù hộ trong một năm qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngày hội như vậy đối với người ở thời này chắc sẽ không còn được long trọng như xưa, nhưng đối với các tiên gia thì họ thay đổi triều đại chậm, sống lại lâu nên nhớ rất rõ những ngày lễ hội tập tục như vậy.
Giờ rồng lên trời là chín giờ sáng. Phượng Tố Thiên là Thượng Phương Tiên, thân phận của Thượng Phương Tiên cũng tương tự như Long Vương ở địa phương, anh ta vốn không cần đi. Nhưng tôi với Liễu Long Đình đều đi, anh ta ở nhà một mình cũng không có gì chơi, bèn cùng chúng tôi đi tiễn Long Vương lên trời. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Địa điểm tiễn rồng vẫn là ở núi Bà. Núi Bà được coi như nơi thủ đô và tiên ma liên hệ với nhau, giống như một cánh cửa cho tiên gia đi đến thế gian, mỗi nơi đều có một cánh cổng cố định như vậy, tiên thần chỉ có thể từ nơi này đi ra ngoài, lên trời, xuống trần.
Khi chúng tôi tới núi Bà thì thấy núi Bà đông đúc hơn nhiều so với lần trước tới đây. Nhưng dù gì tôi cũng người trần, không thấy tiên gia, mà lúc này thì cũng không thể đeo Ngũ Quỷ Thôn Khẩu, quá rêu reo, đành phải cho Phượng Tổ Thiên nhập vào người mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sao khi Phượng Tổ Thiên nhập vào, con đường vốn đã chật chội lại có thêm rất nhiều thứ, hoặc là người hoặc gia súc, gà vịt dê bò, có mấy tiên gia mặc quần áo hoàng tử thời nhà Thanh.
Người với tiên gia nhiều đếm không xuể. Nhưng đám đệ tử xuất mã hầu hết đều từ 40 – 50 tuổi trở lên. Tôi đi dạo mấy vòng, phát hiện chỉ có mình tôi là đệ tử xuất mã trẻ tuổi. Tôi hơi buồn bã, tự nhiên lại cảm thấy cô đơn. Tại sao đệ tử xuất mã khác đều rất lớn tuổi, còn tôi lại làm đệ tử xuất mã khi còn trẻ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nơi Long Vương lên trời ở trên đỉnh núi Bà. Chúng tôi cùng đám đông đi lên đỉnh núi, lúc trước tôi chưa từng được thấy chân long, lần này được thấy thần thú trong truyền thuyết, tôi còn định chen về phía trước, không ngờ người đằng trước chợt cất tiếng hoan hô the thé. Tôi ngẩng đầu nhìn đằng trước thì thấy một thứ dài màu xám, có sừng trên đầu dần dần bốc lên. Thứ màu xám đó có vảy như rắn, đầu giống ngựa, còn có chòm râu, không khác trong tranh vẽ là mấy, là một con rồng xám.
Lúc này tôi vô cùng kích động, muốn lấy di động ra chụp ảnh con rồng này lại, lúc đó khoe mẽ trước mặt bạn bè gì đó. Nhưng thấy các ông bà chung quanh đều bày ra vẻ mặt thành kính, tôi lại không thể làm bậy, chỉ có thể chiêm ngưỡng con rồng xám này cùng mọi người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Con rồng màu xám bay lên trời, bắt đầu bay vòng vòng trên trời, giống như vua chúa tuần tra các tiên gia, nhưng cũng giống như đang tìm thứ gì đó. Song khi đôi mắt to đùng của con rồng nhìn thấy tôi thì bỗng dừng lại, chợt cong lưng hung hãn bay về phía tôi.